Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Tới Ngửi Thử Xe...
2024-09-29 21:58:35
Vừa nghĩ đến việc cẩu hoàng đế nhất định tức giận đến phát cuồng mà vẫn không sao tìm ra được mình, trong lòng Đường Vãn không khỏi vui sướng, miệng mỉm cười mà an giấc nồng.
Khi màn đêm lặng lẽ rút đi, nơi chân trời xa thẳm ló dạng một tia sáng vàng rực, những tia nắng ấm áp tràn ngập khắp cõi thế gian, một luồng ánh sáng lọt qua lớp màn trắng mỏng manh nhẹ nhàng chiếu xuống bàn trang điểm phấn trắng hồng.
Người trên giường dần dần tỉnh giấc nhìn đồng hồ điểm giờ, cô vươn vai dậy, rửa mặt, đánh răng, lại bắt đầu một ngày giống như bao ngày trước, khi nắng lên cao, Đường Vãn vô tình đi qua một cửa hiệu thuốc liền đẩy cửa mà bước vào.
"Xin hỏi, ở đây có thuốc xổ dạng uống không?" Đường Vãn hỏi.
"Có, nhiều loại lắm, cô muốn loại nào?"
"Tôi muốn loại nào có hiệu quả nhanh nhất, ở nhà tôi có một người đã lâu lắm rồi chưa thể đi nhà xí, dù đã mời bác sĩ tới khám nhưng người ấy bảo chúng tôi ra tiệm thuốc tự mua thuốc xổ. Khổ nỗi tôi lại quên mất tên loại thuốc đó rồi." Đường Vãn nói mà mặt không hề biến sắc, tâm không hề dao động.
Người bán hàng bèn lấy ra hai hộp thuốc từ trên kệ: "Một loại là dạng viên con nhộng, một loại là dạng viên nén, cô muốn loại nào?"
"Tôi lấy loại thứ nhất đi."
Người bán hàng căn dặn: "Loại thuốc xổ này là loại có tác dụng nhanh nhất hiện nay, dù tôi có táo bón nghiêm trọng đến đâu, uống vào không quá nửa khắc là có hiệu quả ngay."
Thật là tốt, đúng là thứ tôi đang cần tìm đây.
"Được rồi, tôi lấy nó."
Người bán hàng lại tiếp tục dặn dò: "Nhớ kỹ, mỗi ngày chỉ uống một viên thôi, không được uống nhiều, nếu tình trạng quá nghiêm trọng, tối đa một ngày chỉ được uống hai viên."
"Tôi nhớ rồi."
Đường Vãn thanh toán xong cầm thuốc về nhà.
Trở về đến nhà, cô bắt đầu thí nghiệm của mình.
Cô cầm lấy viên thuốc xổ gói kỹ vào trong thân mình, trong đầu thầm nghĩ đến Ngự Thư Phòng lần thứ hai mình xuyên qua, lý do lựa chọn nơi đó chính là vì an toàn.
Vừa mới động ý nghĩ, ánh sáng trắng quen thuộc lại xuất hiện.
Đường Vãn nhìn quanh bốn bề, thấy kệ sách cổ kính quen thuộc mà trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Quả nhiên là thành công.
Lại khám phá thêm được một loại năng lực mới.
Ngự Thư Phòng lúc này vắng vẻ không người, nhìn ánh sáng bên ngoài thì có lẽ bây giờ chính là thời điểm người kia đang thiết triều, thật tốt, cô có thể thừa dịp khoảng thời gian này mà đi dạo xem xét nơi này một lượt.
Lần trước đến rồi đi vội vã, cô vẫn chưa kịp xem kỹ cung điện này.
Đường Vãn tùy tiện rút ra một quyển cổ thư từ trên giá sách lật nhìn từng dòng chữ trên trang sách, thấy rằng chữ viết cũng có nét tương đồng, không khác biệt quá nhiều so với văn tự của thế giới cô, những cuốn sách này nào phải sách vở thông thường, mà chính là một kho tàng vô giá.
Chỉ cần mang bất kỳ một quyển nào về thế giới của mình thì tuyệt đối đó sẽ là bản cổ, là bảo vật vô giá không ai có thể định giá nổi.
Tuy đã xuyên qua rất nhiều lần nhưng Đường Vãn chẳng hề có tâm tư đến việc thu gom sách để làm giàu, dù sao, đối với một kẻ mà mạng sống đang dần đếm ngược từng ngày như cô, của cải chỉ đơn giản là những con số vô nghĩa.
Trong nửa năm ngắn ngủi còn lại, nếu cô có thể tiêu hết số tài sản mình kiếm được thì cũng đã là điều may mắn rồi.
Đường Vãn vốn không phải phú nhị đại, nhưng nhờ tài sản mà mẹ cô để lại cùng với số tiền tích lũy từ vài năm làm việc của bản thân, trong số những người cùng lứa, cô cũng coi như là một tiểu phú bà.
Cô không thiếu tiền, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng năng lực xuyên không này để phát tài hay đi đến đỉnh cao của đời người.
Cô bước tới trước bàn sách, thấy trên đó có một chồng tấu chương dày cộm đang chờ xử lý, quay sang nhìn bên cạnh thì thấy trên chiếc bàn trà nhỏ còn có thêm vài chồng tấu chương khác cũng chất cao.
Làm hoàng đế, dù quyền cao chức trọng đến đâu nhưng nỗi khổ nhọc thì đúng là khôn cùng, những vị hoàng đế lao lực mà chết trong lịch sử quả thật không ít chút nào.
Tham quan Ngự Thư Phòng xong xuôi, Đường Vãn hướng mắt nhìn qua cửa sổ muốn ra ngoài ngắm cảnh. Nhưng với trang phục cô đang mặc, đương nhiên là không thể nào thuận lợi mà bước ra ngoài được.
Nhìn ánh mặt trời thấy thời gian không còn sớm, người ấy hẳn là sắp trở về rồi.
Đường Vãn nhanh chóng tìm một góc khuất, đặt hộp thuốc xổ vào đó, vừa đặt xong, bên ngoài điện liền truyền đến tiếng bước chân, kèm theo là những tiếng cung kính thỉnh an vang lên từ ngoài phòng.
Cẩu hoàng đế đến rồi!
Đường Vãn không dám chần chừ vội vã rời đi.
Lục Uyên vừa bước vào Ngự Thư Phòng lập tức ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, loại hương này không phải là trầm hương, lại càng không giống mùi hoa, hắn cẩn thận ngửi lại, không phải là ảo giác, đích thực là có một loại hương lạ trong không khí.
“Đức Phúc, ngươi ngửi thử xem có mùi gì lạ không?”
Thái giám Đức Phúc nghe lệnh, lập tức hít hà không khí xung quanh rồi thưa: “Nô tài không ngửi thấy gì khác lạ cả.”
Hiển nhiên câu trả lời này không phải là điều Lục Uyên mong đợi, Đức Phúc lập tức nhận ra điều không ổn bèn bổ sung thêm: “Lão nô lại cẩn thận ngửi th, có vẻ như có một chút hương mực thơm nhẹ.”
Lục Uyên liếc mắt lạnh lùng, Đức Phúc sợ hãi quỳ sụp xuống đất.
“Lão nô có tội.”
Lục Uyên không thèm để ý đến lão, liền truyền gọi Ninh Từ Viễn vào.
“Ngươi ngửi thử xem.”
Ngửi? Ngửi cái gì?
Ninh Từ Viễn vô cùng ngơ ngác không biết hoàng thượng đang có ý gì, dạo gần đây, hành vi của bệ hạ càng ngày càng kỳ quặc.
Chẳng lẽ hoàng thượng muốn hắn ta ngửi mùi trên thân thể ngài ư?
Ninh Từ Viễn lén liếc nhìn Lục Uyên không dám làm cànn, lại liếc thấy Đức Phúc đang quỳ một bên run rẩy, hắn tự nghĩ: ngay cả tên thái giám gian xảo này cũng không dám lên tiếng, nếu mình mà hồ đồ lại gần ngài chẳng phải sẽ bị giết thay cho y sao.
Nghĩ đến đó, Ninh Từ Viễn liền quỳ sụp xuống: “Thần không dám.”
Lục Uyên: “...”
Đức Phúc trong lòng thầm chửi hắn một tiếng "đồ ngốc".
Lục Uyên vô cùng bất đắc dĩ nhìn Ninh Từ Viễn.
Không rõ là do hắn ta suy nghĩ quá nhiều hay quá ngu xuẩn.
Lục Uyên bình thản nói: “Ngửi thử xem không khí trong phòng có mùi gì lạ không.”
Ninh Từ Viễn sững sờ.
(⊙o⊙)…
Thì ra là ngửi không khí à!
Tại sao hoàng thượng lại có hành động kỳ lạ như vậy?
Mặc dù trong lòng chất chứa nhiều nghi vấn nhưng hắn ta cũng không dám để lộ ra, lập tức làm theo hít sâu ngửi không khí xung quanh.
Không có gì lạ cả!
Câu trả lời này chắc chắn không phải là điều mà hoàng thượng muốn nghe.
Ninh Từ Viễn tiếp tục cố gắng ngửi, hít thật sâu nhưng quả thật là không có mùi gì khác biệt hết.
Bởi vì bệ hạ không thích đốt hương trong cung cho nên toàn bộ Tử Thần Cung đều không bao giờ đốt hương, trong điện này sao lại có mùi gì lạ được.
Khoan đã...
Ninh Từ Viễn chợt mở to mắt, hắn ta ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, mùi này giống như là...
Ninh Từ Viễn tưởng chừng đã tìm ra câu trả lời đúng, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, ngay ngắn bẩm tấu: “Tâu bệ hạ, thần có ngửi thấy hương thơm của mực thượng hạng.”
Đức Phúc nghe thấy câu trả lời vừa mừng vừa muốn cười.
Mừng vì câu trả lời của Ninh Từ Viễn giống hệt với mình, như vậy hoàng thượng sẽ không trách tội, muốn cười là vì thấy dáng vẻ khờ khạo của Ninh Từ Viễn khi tưởng rằng mình đã tìm ra câu trả lời đúng.
Ninh Từ Viễn cứ ngỡ rằng câu trả lời của mình là đúng, nhưng khi thấy hoàng thượng vẫn không đáp lời, lòng hắn ta chợt chùng xuống.
Chẳng lẽ sai rồi ư?!
Chắc chắn là sai rồi.
Nhưng đúng ra phải là cái gì mới phải?
Ninh Từ Viễn nghĩ mãi cũng không ra.
Một chút vui mừng vừa le lói trong lòng giờ đã tiêu tan, hắn ta đành quỳ gối im lặng không dám nói gì thêm, chỉ chờ đợi hoàng thượng xử lý.
Lục Uyên nhìn cả hai người rôi khẽ phất tay: “Thôi lui ra đi.”
Cả hai người như được đại xá, vội vàng rút lui.
Bên trong Tử Thần Cung là sự yên tĩnh lại bao trùm, nét mặt Lục Uyên đăm chiêu cố gắng ngửi không khí lần nữa, nhưng giờ đây trong không gian đã không còn bất kỳ mùi hương nào, tựa như hương thơm hắn đã ngửi thấy trước đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Thật sự là ảo giác sao?!
Khi màn đêm lặng lẽ rút đi, nơi chân trời xa thẳm ló dạng một tia sáng vàng rực, những tia nắng ấm áp tràn ngập khắp cõi thế gian, một luồng ánh sáng lọt qua lớp màn trắng mỏng manh nhẹ nhàng chiếu xuống bàn trang điểm phấn trắng hồng.
Người trên giường dần dần tỉnh giấc nhìn đồng hồ điểm giờ, cô vươn vai dậy, rửa mặt, đánh răng, lại bắt đầu một ngày giống như bao ngày trước, khi nắng lên cao, Đường Vãn vô tình đi qua một cửa hiệu thuốc liền đẩy cửa mà bước vào.
"Xin hỏi, ở đây có thuốc xổ dạng uống không?" Đường Vãn hỏi.
"Có, nhiều loại lắm, cô muốn loại nào?"
"Tôi muốn loại nào có hiệu quả nhanh nhất, ở nhà tôi có một người đã lâu lắm rồi chưa thể đi nhà xí, dù đã mời bác sĩ tới khám nhưng người ấy bảo chúng tôi ra tiệm thuốc tự mua thuốc xổ. Khổ nỗi tôi lại quên mất tên loại thuốc đó rồi." Đường Vãn nói mà mặt không hề biến sắc, tâm không hề dao động.
Người bán hàng bèn lấy ra hai hộp thuốc từ trên kệ: "Một loại là dạng viên con nhộng, một loại là dạng viên nén, cô muốn loại nào?"
"Tôi lấy loại thứ nhất đi."
Người bán hàng căn dặn: "Loại thuốc xổ này là loại có tác dụng nhanh nhất hiện nay, dù tôi có táo bón nghiêm trọng đến đâu, uống vào không quá nửa khắc là có hiệu quả ngay."
Thật là tốt, đúng là thứ tôi đang cần tìm đây.
"Được rồi, tôi lấy nó."
Người bán hàng lại tiếp tục dặn dò: "Nhớ kỹ, mỗi ngày chỉ uống một viên thôi, không được uống nhiều, nếu tình trạng quá nghiêm trọng, tối đa một ngày chỉ được uống hai viên."
"Tôi nhớ rồi."
Đường Vãn thanh toán xong cầm thuốc về nhà.
Trở về đến nhà, cô bắt đầu thí nghiệm của mình.
Cô cầm lấy viên thuốc xổ gói kỹ vào trong thân mình, trong đầu thầm nghĩ đến Ngự Thư Phòng lần thứ hai mình xuyên qua, lý do lựa chọn nơi đó chính là vì an toàn.
Vừa mới động ý nghĩ, ánh sáng trắng quen thuộc lại xuất hiện.
Đường Vãn nhìn quanh bốn bề, thấy kệ sách cổ kính quen thuộc mà trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Quả nhiên là thành công.
Lại khám phá thêm được một loại năng lực mới.
Ngự Thư Phòng lúc này vắng vẻ không người, nhìn ánh sáng bên ngoài thì có lẽ bây giờ chính là thời điểm người kia đang thiết triều, thật tốt, cô có thể thừa dịp khoảng thời gian này mà đi dạo xem xét nơi này một lượt.
Lần trước đến rồi đi vội vã, cô vẫn chưa kịp xem kỹ cung điện này.
Đường Vãn tùy tiện rút ra một quyển cổ thư từ trên giá sách lật nhìn từng dòng chữ trên trang sách, thấy rằng chữ viết cũng có nét tương đồng, không khác biệt quá nhiều so với văn tự của thế giới cô, những cuốn sách này nào phải sách vở thông thường, mà chính là một kho tàng vô giá.
Chỉ cần mang bất kỳ một quyển nào về thế giới của mình thì tuyệt đối đó sẽ là bản cổ, là bảo vật vô giá không ai có thể định giá nổi.
Tuy đã xuyên qua rất nhiều lần nhưng Đường Vãn chẳng hề có tâm tư đến việc thu gom sách để làm giàu, dù sao, đối với một kẻ mà mạng sống đang dần đếm ngược từng ngày như cô, của cải chỉ đơn giản là những con số vô nghĩa.
Trong nửa năm ngắn ngủi còn lại, nếu cô có thể tiêu hết số tài sản mình kiếm được thì cũng đã là điều may mắn rồi.
Đường Vãn vốn không phải phú nhị đại, nhưng nhờ tài sản mà mẹ cô để lại cùng với số tiền tích lũy từ vài năm làm việc của bản thân, trong số những người cùng lứa, cô cũng coi như là một tiểu phú bà.
Cô không thiếu tiền, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng năng lực xuyên không này để phát tài hay đi đến đỉnh cao của đời người.
Cô bước tới trước bàn sách, thấy trên đó có một chồng tấu chương dày cộm đang chờ xử lý, quay sang nhìn bên cạnh thì thấy trên chiếc bàn trà nhỏ còn có thêm vài chồng tấu chương khác cũng chất cao.
Làm hoàng đế, dù quyền cao chức trọng đến đâu nhưng nỗi khổ nhọc thì đúng là khôn cùng, những vị hoàng đế lao lực mà chết trong lịch sử quả thật không ít chút nào.
Tham quan Ngự Thư Phòng xong xuôi, Đường Vãn hướng mắt nhìn qua cửa sổ muốn ra ngoài ngắm cảnh. Nhưng với trang phục cô đang mặc, đương nhiên là không thể nào thuận lợi mà bước ra ngoài được.
Nhìn ánh mặt trời thấy thời gian không còn sớm, người ấy hẳn là sắp trở về rồi.
Đường Vãn nhanh chóng tìm một góc khuất, đặt hộp thuốc xổ vào đó, vừa đặt xong, bên ngoài điện liền truyền đến tiếng bước chân, kèm theo là những tiếng cung kính thỉnh an vang lên từ ngoài phòng.
Cẩu hoàng đế đến rồi!
Đường Vãn không dám chần chừ vội vã rời đi.
Lục Uyên vừa bước vào Ngự Thư Phòng lập tức ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, loại hương này không phải là trầm hương, lại càng không giống mùi hoa, hắn cẩn thận ngửi lại, không phải là ảo giác, đích thực là có một loại hương lạ trong không khí.
“Đức Phúc, ngươi ngửi thử xem có mùi gì lạ không?”
Thái giám Đức Phúc nghe lệnh, lập tức hít hà không khí xung quanh rồi thưa: “Nô tài không ngửi thấy gì khác lạ cả.”
Hiển nhiên câu trả lời này không phải là điều Lục Uyên mong đợi, Đức Phúc lập tức nhận ra điều không ổn bèn bổ sung thêm: “Lão nô lại cẩn thận ngửi th, có vẻ như có một chút hương mực thơm nhẹ.”
Lục Uyên liếc mắt lạnh lùng, Đức Phúc sợ hãi quỳ sụp xuống đất.
“Lão nô có tội.”
Lục Uyên không thèm để ý đến lão, liền truyền gọi Ninh Từ Viễn vào.
“Ngươi ngửi thử xem.”
Ngửi? Ngửi cái gì?
Ninh Từ Viễn vô cùng ngơ ngác không biết hoàng thượng đang có ý gì, dạo gần đây, hành vi của bệ hạ càng ngày càng kỳ quặc.
Chẳng lẽ hoàng thượng muốn hắn ta ngửi mùi trên thân thể ngài ư?
Ninh Từ Viễn lén liếc nhìn Lục Uyên không dám làm cànn, lại liếc thấy Đức Phúc đang quỳ một bên run rẩy, hắn tự nghĩ: ngay cả tên thái giám gian xảo này cũng không dám lên tiếng, nếu mình mà hồ đồ lại gần ngài chẳng phải sẽ bị giết thay cho y sao.
Nghĩ đến đó, Ninh Từ Viễn liền quỳ sụp xuống: “Thần không dám.”
Lục Uyên: “...”
Đức Phúc trong lòng thầm chửi hắn một tiếng "đồ ngốc".
Lục Uyên vô cùng bất đắc dĩ nhìn Ninh Từ Viễn.
Không rõ là do hắn ta suy nghĩ quá nhiều hay quá ngu xuẩn.
Lục Uyên bình thản nói: “Ngửi thử xem không khí trong phòng có mùi gì lạ không.”
Ninh Từ Viễn sững sờ.
(⊙o⊙)…
Thì ra là ngửi không khí à!
Tại sao hoàng thượng lại có hành động kỳ lạ như vậy?
Mặc dù trong lòng chất chứa nhiều nghi vấn nhưng hắn ta cũng không dám để lộ ra, lập tức làm theo hít sâu ngửi không khí xung quanh.
Không có gì lạ cả!
Câu trả lời này chắc chắn không phải là điều mà hoàng thượng muốn nghe.
Ninh Từ Viễn tiếp tục cố gắng ngửi, hít thật sâu nhưng quả thật là không có mùi gì khác biệt hết.
Bởi vì bệ hạ không thích đốt hương trong cung cho nên toàn bộ Tử Thần Cung đều không bao giờ đốt hương, trong điện này sao lại có mùi gì lạ được.
Khoan đã...
Ninh Từ Viễn chợt mở to mắt, hắn ta ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, mùi này giống như là...
Ninh Từ Viễn tưởng chừng đã tìm ra câu trả lời đúng, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, ngay ngắn bẩm tấu: “Tâu bệ hạ, thần có ngửi thấy hương thơm của mực thượng hạng.”
Đức Phúc nghe thấy câu trả lời vừa mừng vừa muốn cười.
Mừng vì câu trả lời của Ninh Từ Viễn giống hệt với mình, như vậy hoàng thượng sẽ không trách tội, muốn cười là vì thấy dáng vẻ khờ khạo của Ninh Từ Viễn khi tưởng rằng mình đã tìm ra câu trả lời đúng.
Ninh Từ Viễn cứ ngỡ rằng câu trả lời của mình là đúng, nhưng khi thấy hoàng thượng vẫn không đáp lời, lòng hắn ta chợt chùng xuống.
Chẳng lẽ sai rồi ư?!
Chắc chắn là sai rồi.
Nhưng đúng ra phải là cái gì mới phải?
Ninh Từ Viễn nghĩ mãi cũng không ra.
Một chút vui mừng vừa le lói trong lòng giờ đã tiêu tan, hắn ta đành quỳ gối im lặng không dám nói gì thêm, chỉ chờ đợi hoàng thượng xử lý.
Lục Uyên nhìn cả hai người rôi khẽ phất tay: “Thôi lui ra đi.”
Cả hai người như được đại xá, vội vàng rút lui.
Bên trong Tử Thần Cung là sự yên tĩnh lại bao trùm, nét mặt Lục Uyên đăm chiêu cố gắng ngửi không khí lần nữa, nhưng giờ đây trong không gian đã không còn bất kỳ mùi hương nào, tựa như hương thơm hắn đã ngửi thấy trước đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Thật sự là ảo giác sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro