Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Ván Cờ Lớn
2024-09-29 21:58:35
Đường Vãn chú ý đến sắc mặt của Đức Phúc công công, lập tức đưa tay sờ lên mặt mình.
Nàng vội vàng lấy từ trong túi ra chiếc di động mở chức năng chụp ảnh, chỉ một cái nhìn thoáng qua, toàn thân nàng sững sờ.
Trên khuôn mặt nàng lúc này xuất hiện vô số mụn đỏ nhỏ dày đặc, trông vừa kinh khủng vừa ghê tởm.
Trước khi vào đây, mặt nàng vẫn bình thường, giờ đột nhiên biến thành như thế này, chỉ có một khả năng… nàng đã trúng chiêu.
Đường Vãn quay phắt đầu lại nhìn thẳng về phía Lục Uyên: "Là ngươi đã giở trò?"
Tuy là câu hỏi nhưng trong lời nói của nàng lại mang đầy vẻ chắc chắn.
Nếu đến giờ mà vẫn không nhận ra mình đã sa bẫy của cẩu hoàng đế này thì đời này nàng sống uổng phí, chỉ là nàng không hiểu, rốt cuộc mình đã trúng kế lúc nào.
Lục Uyên thản nhiên uống trà không đáp lại lời chất vấn của nàng, Đức Phúc bên cạnh liền lớn tiếng mắng: "Lớn mật! Ngươi dám hô hào với bệ hạ như vậy ư?”
Đường Vãn không để ý đến lời của Đức Phúc công công, vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Uyên: “Lúc nào?"
Từ lúc bước vào điện đến giờ, nàng chưa từng chạm vào bất cứ thứ gì trong điện, cũng chưa uống một ngụm trà hay ăn một miếng điểm tâm trên bàn. Trong điện lại không có hương liệu nào được đốt, hoàn toàn không có cơ hội để bị trúng độc, vậy mà nàng vẫn sa bẫy.
Mỗi lần đấu với cẩu hoàng đế, nàng đều rất cẩn thận, thế mà cuối cùng vẫn trúng kế.
Lục Uyên ngồi thẳng người, giọng nói bình thản như làn gió nhẹ: "Ngươi có biết cái gì gọi là tự cho là thông minh không?”
Đường Vãn chau mày, càng lúc càng bình tĩnh hơn, trong đầu nàng, mọi sự việc từ khi gặp Lục Uyên bắt đầu được phân tích kỹ lưỡng, cuối cùng chỉ có một thứ mà nàng không hề cảnh giác.
Nàng đột ngột quay đầu nhìn về phía sổ sách trong tay Đức Phúc và mấy bức thư trên bàn.
Lục Uyên thấy ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng nâng tách trà lên uống một ngụm, giọng điệu chậm rãi: "Cũng không đến nỗi quá ngu xuẩn.”
Đường Vãn đã rõ ràng.
"Ngươi đã bỏ độc vào sổ sách và thư tín, hai thứ này do chính tay ta khổ công tìm ra, chắc chắn ta sẽ không đề phòng gì chúng.” Nàng phân tích từng câu từng chữ: "Ngươi bày ra kế hoạch lớn như vậy là vì biết chắc rằng trong những lúc khác ngươi không thể hạ độc ta, cho nên mới dày công bố trí để ta trúng kế.”
“Ngươi từ lâu đã biết ta không thực sự trúng độc, ngươi tính chuẩn rằng ta sẽ quay lại trả thù vì vậy mới bày ra một kế hoạch lớn để ngấm ngầm hạ độc ta, từ đó khống chế ta.”
Đường Vãn chợt nhớ lại điều gì đó, đôi mắt mở to: "Ngày hôm đó trên kiệu, là ngươi đã sớm có dự tính hay là ngẫu hứng nghĩ ra?"
Ánh mắt thâm trầm của Lục Uyên nhìn nàng, im lặng không trả lời.
Chính sự im lặng này đã cho nàng câu trả lời.
Rơi vào lòng hắn chẳng cần cẩu hoàng đế dự tính, ngay cả nàng cũng không nghĩ đến việc này, vậy thì chỉ có một khả năng: khi nàng rơi vào lòng hắn, hắn đã nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch.
Từ khoảnh khắc nàng ngã vào lòng hắn cho đến khi hắn đưa viên thuốc vào miệng nàng chỉ có vài giây ngắn ngủi, vậy mà trong thời gian ấy, hắn đã nghĩ ra một kế hoạch tỉ mỉ, bày ra một bẫy lớn như vậy.
Hắn đều thấu hiểu từng bước đi của nàng.
Nàng vô tình đi vào cái bẫy mà hắn đã bố trí sẵn nhưng hoàn toàn không hay biết.
Cẩu hoàng đế, thật là tâm cơ sâu xa!
Đường Vãn hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: "Ngươi đã sớm đoán được ta sẽ giở trò với sổ sách và thư tín nên ngươi từ đầu đến cuối không hề đụng tay vào chúng."
Người này đến cả bước đi của nàng cũng đã dự tính trước.
Cẩu hoàng đế, thật là khủng khiếp!
"Bốp bốp bốp"...
Lục Uyên uể oải nâng tay lên khẽ vỗ tay, như thể đang tán thưởng cho lời phân tích tuyệt vời của nàng.
"Thông minh."
Đường Vãn nghe được hai chữ "thông minh" nhưng không hề cảm thấy vui mừng, trái lại nàng cảm nhận rõ ràng sự chế giễu trong lời nói ấy.
Nếu thật sự thông minh, làm sao nàng có thể vô tri mà sa vào bẫy của hắn.
Đức Phúc công công bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người mà da đầu tê dại, cúi đầu nhìn quyển sổ sách trong tay mình.
┭┮﹏┭┮ Sao người bị tổn thương lại là ta!
Đức Phúc nhìn về phía Đường Vãn, trong lòng muốn hỏi một câu: "Ngươi đã giở trò gì lên đó?"
Không đợi ông ta hành động đã biết ngay Đường Vãn đã làm gì, bởi vì ông ta đã cảm nhận được cơn ngứa lan tỏa khắp tay, mặt, và cả thân thể.
Đức Phúc cố gắng kìm nén không gãi, nhưng càng cố kìm cơn ngứa càng trở nên không thể chịu nổi, ngứa thấu xương, đến mức ông ta không thể khống chế đành cào cấu trên da thịt mình.
Trước mặt thánh thượng mà gãi ngứa là đại bất kính, vì vậy Đức Phúc quỳ xuống thỉnh tội: "Bệ hạ tha tội.”
Lục Uyên chỉ phất tay ra hiệu cho ông ta lui ra.
Đức Phúc như được đại xá, vội vã rời khỏi, Ninh Từ Viễn thấy ông ta ra ngoài liền chặn lại: "Đức Phúc tổng quản, ngươi đi đâu mà vội vã như vậy?”
“Ninh thống lĩnh, lão nô phải tìm ngự y, ngươi nhanh nhường đường.”
“Chẳng lẽ bệ hạ có chuyện gì sao?” Ninh Từ Viễn lo lắng hỏi.
Đức Phúc vừa gãi vừa vội vàng đáp: "Bệ hạ không sao, người yên tâm, yêu nữ này không phải là đối thủ của bệ hạ.”
Nhìn từ diễn biến trận chiến vừa rồi, yêu nữ này bị bệ hạ áp chế đến không còn sức kháng cự.
Ninh Từ Viễn nhận ra sự khác thường của Đức Phúc: "Ngươi bị làm sao vậy?”
“Đừng nói nữa, ta trúng độc của yêu nữ này rồi.”
Ninh Từ Viễn vội vàng lùi lại hai bước giữ khoảng cách, Đức Phúc tức tối liếc hắn ta một cái rồi nhanh chóng đi tìm ngự y để chữa trị.
Trong căn Ngự thư phòng rộng lớn chỉ còn lại Lục Uyên và Đường Vãn.
Đường Vãn nhìn thấy vẻ mặt bình thản, đầy vẻ tự tin của cẩu hoàng đế thì cảm thấy khó chịu vô cùng.
Lần này nàng trúng kế không phải vì nàng bất cẩn, mà là vì nàng không ngờ rằng mối quan hệ giữa Từ Thừa Tướng và cẩu hoàng đế lại bền chặt đến mức này. Đến mức dám cất giữ long bào giả, làm giả cả thư tín và sổ sách chỉ để dụ nàng mắc câu.
Nàng không biết nên nói rằng Từ Thừa Tướng trung thành quá mức hay là ngu trung.
Ông ta không sợ cẩu hoàng đế sẽ diễn thật rồi đánh gục toàn bộ ông và đám đảng phái của ông sao?
Điều này là nàng không lường trước được.
“Trận này, ta thua không oan uổng, ngươi có được một vị thần tử tốt.” Đường Vãn không tức giận, ngược lại giọng nàng càng trở nên bình thản hơn: "Ta không phải thua ngươi, mà là thua ông ấy."
Nàng thua vì sự trung thành của Từ Thừa Tướng.
Lục Uyên đứng dậy, bóng dáng cao lớn của hắn lập tức che khuất ánh sáng trước mặt nàng, cái bóng đen to lớn bao trùm lấy nàng tựa như toàn bộ con người nàng đang nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Giọng hắn lạnh lùng không chút cảm xúc, từng chữ từng lời vang lên rõ ràng: "Ngươi chưa đủ tư cách.”
Đường Vãn ngạc nhiên một chút, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: "Lẽ nào... những chứng cứ kia đều là thật?”
Lục Uyên không trả lời.
Nàng suy nghĩ trong giây lát rồi mỉm cười chế giễu.
“Thì ra là vậy, người của ngươi đã sớm tìm ra những chứng cứ đó, nhưng chỉ là ngươi thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng những chứng cứ này để hạ độc ta. À không, với một kẻ tâm cơ thâm sâu như ngươi, sao có thể để những thứ quan trọng như vậy lại ở đó.”
“Chứng cứ thật chắc chắn đã nằm trong tay ngươi từ lâu rồi, còn những thứ ta tìm thấy đều là giả mạo. Ngươi để người ta đặt chúng ở đó chỉ để chờ ta sập bẫy, ta nói có đúng không?”
“Không tệ, ngươi chưa ngu ngốc đến cùng.”
Đường Vãn bị chọc cười, nàng cười khẽ: "Hà hà, ta cảm ơn ngươi đã khen nhé."
Nàng vội vàng lấy từ trong túi ra chiếc di động mở chức năng chụp ảnh, chỉ một cái nhìn thoáng qua, toàn thân nàng sững sờ.
Trên khuôn mặt nàng lúc này xuất hiện vô số mụn đỏ nhỏ dày đặc, trông vừa kinh khủng vừa ghê tởm.
Trước khi vào đây, mặt nàng vẫn bình thường, giờ đột nhiên biến thành như thế này, chỉ có một khả năng… nàng đã trúng chiêu.
Đường Vãn quay phắt đầu lại nhìn thẳng về phía Lục Uyên: "Là ngươi đã giở trò?"
Tuy là câu hỏi nhưng trong lời nói của nàng lại mang đầy vẻ chắc chắn.
Nếu đến giờ mà vẫn không nhận ra mình đã sa bẫy của cẩu hoàng đế này thì đời này nàng sống uổng phí, chỉ là nàng không hiểu, rốt cuộc mình đã trúng kế lúc nào.
Lục Uyên thản nhiên uống trà không đáp lại lời chất vấn của nàng, Đức Phúc bên cạnh liền lớn tiếng mắng: "Lớn mật! Ngươi dám hô hào với bệ hạ như vậy ư?”
Đường Vãn không để ý đến lời của Đức Phúc công công, vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Uyên: “Lúc nào?"
Từ lúc bước vào điện đến giờ, nàng chưa từng chạm vào bất cứ thứ gì trong điện, cũng chưa uống một ngụm trà hay ăn một miếng điểm tâm trên bàn. Trong điện lại không có hương liệu nào được đốt, hoàn toàn không có cơ hội để bị trúng độc, vậy mà nàng vẫn sa bẫy.
Mỗi lần đấu với cẩu hoàng đế, nàng đều rất cẩn thận, thế mà cuối cùng vẫn trúng kế.
Lục Uyên ngồi thẳng người, giọng nói bình thản như làn gió nhẹ: "Ngươi có biết cái gì gọi là tự cho là thông minh không?”
Đường Vãn chau mày, càng lúc càng bình tĩnh hơn, trong đầu nàng, mọi sự việc từ khi gặp Lục Uyên bắt đầu được phân tích kỹ lưỡng, cuối cùng chỉ có một thứ mà nàng không hề cảnh giác.
Nàng đột ngột quay đầu nhìn về phía sổ sách trong tay Đức Phúc và mấy bức thư trên bàn.
Lục Uyên thấy ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng nâng tách trà lên uống một ngụm, giọng điệu chậm rãi: "Cũng không đến nỗi quá ngu xuẩn.”
Đường Vãn đã rõ ràng.
"Ngươi đã bỏ độc vào sổ sách và thư tín, hai thứ này do chính tay ta khổ công tìm ra, chắc chắn ta sẽ không đề phòng gì chúng.” Nàng phân tích từng câu từng chữ: "Ngươi bày ra kế hoạch lớn như vậy là vì biết chắc rằng trong những lúc khác ngươi không thể hạ độc ta, cho nên mới dày công bố trí để ta trúng kế.”
“Ngươi từ lâu đã biết ta không thực sự trúng độc, ngươi tính chuẩn rằng ta sẽ quay lại trả thù vì vậy mới bày ra một kế hoạch lớn để ngấm ngầm hạ độc ta, từ đó khống chế ta.”
Đường Vãn chợt nhớ lại điều gì đó, đôi mắt mở to: "Ngày hôm đó trên kiệu, là ngươi đã sớm có dự tính hay là ngẫu hứng nghĩ ra?"
Ánh mắt thâm trầm của Lục Uyên nhìn nàng, im lặng không trả lời.
Chính sự im lặng này đã cho nàng câu trả lời.
Rơi vào lòng hắn chẳng cần cẩu hoàng đế dự tính, ngay cả nàng cũng không nghĩ đến việc này, vậy thì chỉ có một khả năng: khi nàng rơi vào lòng hắn, hắn đã nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ khoảnh khắc nàng ngã vào lòng hắn cho đến khi hắn đưa viên thuốc vào miệng nàng chỉ có vài giây ngắn ngủi, vậy mà trong thời gian ấy, hắn đã nghĩ ra một kế hoạch tỉ mỉ, bày ra một bẫy lớn như vậy.
Hắn đều thấu hiểu từng bước đi của nàng.
Nàng vô tình đi vào cái bẫy mà hắn đã bố trí sẵn nhưng hoàn toàn không hay biết.
Cẩu hoàng đế, thật là tâm cơ sâu xa!
Đường Vãn hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: "Ngươi đã sớm đoán được ta sẽ giở trò với sổ sách và thư tín nên ngươi từ đầu đến cuối không hề đụng tay vào chúng."
Người này đến cả bước đi của nàng cũng đã dự tính trước.
Cẩu hoàng đế, thật là khủng khiếp!
"Bốp bốp bốp"...
Lục Uyên uể oải nâng tay lên khẽ vỗ tay, như thể đang tán thưởng cho lời phân tích tuyệt vời của nàng.
"Thông minh."
Đường Vãn nghe được hai chữ "thông minh" nhưng không hề cảm thấy vui mừng, trái lại nàng cảm nhận rõ ràng sự chế giễu trong lời nói ấy.
Nếu thật sự thông minh, làm sao nàng có thể vô tri mà sa vào bẫy của hắn.
Đức Phúc công công bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người mà da đầu tê dại, cúi đầu nhìn quyển sổ sách trong tay mình.
┭┮﹏┭┮ Sao người bị tổn thương lại là ta!
Đức Phúc nhìn về phía Đường Vãn, trong lòng muốn hỏi một câu: "Ngươi đã giở trò gì lên đó?"
Không đợi ông ta hành động đã biết ngay Đường Vãn đã làm gì, bởi vì ông ta đã cảm nhận được cơn ngứa lan tỏa khắp tay, mặt, và cả thân thể.
Đức Phúc cố gắng kìm nén không gãi, nhưng càng cố kìm cơn ngứa càng trở nên không thể chịu nổi, ngứa thấu xương, đến mức ông ta không thể khống chế đành cào cấu trên da thịt mình.
Trước mặt thánh thượng mà gãi ngứa là đại bất kính, vì vậy Đức Phúc quỳ xuống thỉnh tội: "Bệ hạ tha tội.”
Lục Uyên chỉ phất tay ra hiệu cho ông ta lui ra.
Đức Phúc như được đại xá, vội vã rời khỏi, Ninh Từ Viễn thấy ông ta ra ngoài liền chặn lại: "Đức Phúc tổng quản, ngươi đi đâu mà vội vã như vậy?”
“Ninh thống lĩnh, lão nô phải tìm ngự y, ngươi nhanh nhường đường.”
“Chẳng lẽ bệ hạ có chuyện gì sao?” Ninh Từ Viễn lo lắng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đức Phúc vừa gãi vừa vội vàng đáp: "Bệ hạ không sao, người yên tâm, yêu nữ này không phải là đối thủ của bệ hạ.”
Nhìn từ diễn biến trận chiến vừa rồi, yêu nữ này bị bệ hạ áp chế đến không còn sức kháng cự.
Ninh Từ Viễn nhận ra sự khác thường của Đức Phúc: "Ngươi bị làm sao vậy?”
“Đừng nói nữa, ta trúng độc của yêu nữ này rồi.”
Ninh Từ Viễn vội vàng lùi lại hai bước giữ khoảng cách, Đức Phúc tức tối liếc hắn ta một cái rồi nhanh chóng đi tìm ngự y để chữa trị.
Trong căn Ngự thư phòng rộng lớn chỉ còn lại Lục Uyên và Đường Vãn.
Đường Vãn nhìn thấy vẻ mặt bình thản, đầy vẻ tự tin của cẩu hoàng đế thì cảm thấy khó chịu vô cùng.
Lần này nàng trúng kế không phải vì nàng bất cẩn, mà là vì nàng không ngờ rằng mối quan hệ giữa Từ Thừa Tướng và cẩu hoàng đế lại bền chặt đến mức này. Đến mức dám cất giữ long bào giả, làm giả cả thư tín và sổ sách chỉ để dụ nàng mắc câu.
Nàng không biết nên nói rằng Từ Thừa Tướng trung thành quá mức hay là ngu trung.
Ông ta không sợ cẩu hoàng đế sẽ diễn thật rồi đánh gục toàn bộ ông và đám đảng phái của ông sao?
Điều này là nàng không lường trước được.
“Trận này, ta thua không oan uổng, ngươi có được một vị thần tử tốt.” Đường Vãn không tức giận, ngược lại giọng nàng càng trở nên bình thản hơn: "Ta không phải thua ngươi, mà là thua ông ấy."
Nàng thua vì sự trung thành của Từ Thừa Tướng.
Lục Uyên đứng dậy, bóng dáng cao lớn của hắn lập tức che khuất ánh sáng trước mặt nàng, cái bóng đen to lớn bao trùm lấy nàng tựa như toàn bộ con người nàng đang nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Giọng hắn lạnh lùng không chút cảm xúc, từng chữ từng lời vang lên rõ ràng: "Ngươi chưa đủ tư cách.”
Đường Vãn ngạc nhiên một chút, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: "Lẽ nào... những chứng cứ kia đều là thật?”
Lục Uyên không trả lời.
Nàng suy nghĩ trong giây lát rồi mỉm cười chế giễu.
“Thì ra là vậy, người của ngươi đã sớm tìm ra những chứng cứ đó, nhưng chỉ là ngươi thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng những chứng cứ này để hạ độc ta. À không, với một kẻ tâm cơ thâm sâu như ngươi, sao có thể để những thứ quan trọng như vậy lại ở đó.”
“Chứng cứ thật chắc chắn đã nằm trong tay ngươi từ lâu rồi, còn những thứ ta tìm thấy đều là giả mạo. Ngươi để người ta đặt chúng ở đó chỉ để chờ ta sập bẫy, ta nói có đúng không?”
“Không tệ, ngươi chưa ngu ngốc đến cùng.”
Đường Vãn bị chọc cười, nàng cười khẽ: "Hà hà, ta cảm ơn ngươi đã khen nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro