Tái Độ Xuân Quang - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
[Hoàn]: Tự do m...
2025-02-12 02:29:57
Tình yêu giống như một liều thuốc chữa lành, có thể xoa dịu rất nhiều điều. Những chuyện từng khiến người ta bận lòng theo thời gian rồi cũng dần tan biến, hóa thành bọt biển trong dòng chảy của ngày tháng.Giang Tự so với trước đây đã điềm nhiên hơn, càng bình thản hơn khi chấp nhận mọi khía cạnh của thực tại dù là tốt hay xấu.Hiện tại cuộc sống đã tốt hơn trước, có sự an ủi, có điều để chờ mong. Quá khứ và tương lai dường như cũng trở nên sinh động hơn.Trước đây cả hai đều không đặt nặng chuyện tình cảm cá nhân, đó là điểm tương đồng giữa họ. Nhưng nửa năm trở lại đây, mọi thứ đã thay đổi nhiều. Họ dần đắm chìm vào mối quan hệ này, tận hưởng tất cả những gì đối phương mang lại.Giang Tự không quá phụ thuộc vào tình yêu, cô luôn tỉnh táo và phân biệt rõ mọi thứ. Diệp Tích Ngôn cũng vậy. Chính vì điều đó mà mối quan hệ này trở nên hiếm hoi và đáng trân quý.Sự thoải mái và tự do, độc lập và nhiệt thành, đó là cách họ ở bên nhau, một kiểu quan hệ chỉ riêng hai người mới có.Thời gian trôi qua nhanh, thoắt cái đã đến cuối tháng 12.Cả hai không còn sống ở vùng nông thôn nữa nhưng vẫn chưa trở về thành phố. Họ chuyển đến thành phố S để tiếp tục cuộc sống yên bình, tránh xa những phiền toái còn lại.Trong thời gian này, họ vẫn giữ liên lạc và phối hợp điều tra cùng cảnh sát.Việc thẩm vấn và điều tra đòi hỏi nhiều thời gian. Do phạm vi vụ việc khá rộng, không thể giải quyết trong một hoặc hai tháng mà có thể kéo dài ít nhất ba tháng, thậm chí đến nửa năm hoặc một năm.Trước khi rời Nam Thành, vài ngày trước đó Giang Tự đã nộp đơn xin từ chức phó viện trưởng, nhường lại vị trí cho một đồng nghiệp xứng đáng hơn. Cô đảm nhận chức vụ này vốn là bất đắc dĩ nhằm thu thập chứng cứ. Giờ đây mọi việc cần làm đã hoàn tất, cô thấy thời điểm rời đi là hợp lý.Mặc dù việc thăng chức trước đây là hoàn toàn chính đáng, qua các quy trình phê duyệt nghiêm ngặt và dựa trên năng lực thực sự nhưng Giang Tự vẫn cảm thấy mình chưa đủ kinh nghiệm, chưa thật sự xứng đáng.Là người nhìn nhận mọi chuyện một cách thấu đáo, Giang Tự giải quyết việc này rất thỏa đáng. Trong đơn từ chức, cô không nêu rõ lý do thực sự, chỉ nói rằng vì những nguyên nhân cá nhân, cô dự định trong 3 đến 5 năm tới sẽ tham gia các chương trình trao đổi, học tập ở nước ngoài. Điều này sẽ ảnh hưởng đến trọng tâm công việc nên cô chủ động nhường vị trí này lại cho người phù hợp hơn.Ngoài ra, cô cam kết rằng sau khi kết thúc chương trình trao đổi, cô sẽ quay trở về làm việc tại Viện số 2 theo đúng thỏa thuận đã ký, tiếp tục thực hiện trách nhiệm của mình. Đồng thời trong suốt thời gian học tập, nếu Viện số 2 cần thì cô sẽ sẵn sàng trở lại, luôn ưu tiên lợi ích quốc gia và bệnh viện lên hàng đầu.Đơn xin từ chức được viết rất khéo léo, ý chính chỉ gói gọn một điều, đó chính là Giang Tự vẫn là bác sĩ của Bệnh viện số 2 chứ không thực sự rời đi.Các đồng nghiệp trong khoa tim mạch đều cảm thấy tiếc nuối trước quyết định này, thậm chí có phần khó hiểu. Bác sĩ Lưu còn gọi điện để khuyên nhủ Giang Tự, dặn cô không nên nóng vội. Ông khuyên cô hãy cố nhẫn nhịn chờ sóng gió qua đi, bởi việc từ bỏ vị trí này là hoàn toàn không đáng.Rất nhiều bác sĩ làm việc cả đời đến lúc nghỉ hưu cũng chỉ là bác sĩ bình thường, dành cả sự nghiệp mà không đạt được vị trí cao. Đừng nói đến phó viện trưởng, ngay cả làm phó trưởng khoa cũng khó khăn. Vậy mà Giang Tự lại chọn từ bỏ khiến nhiều người không thể lý giải nổi.Bác sĩ Lưu vừa khuyên nhủ vừa trách móc, gần như nói đến khản giọng, nhất quyết không để Giang Tự rời đi. Ông liên tục bảo đảm rằng sau này sẽ không có ai làm khó cô nữa, cô không cần lo lắng về những tranh chấp nội bộ rắc rối.Nhưng quyết định của Giang Tự đã rất rõ ràng, cô không thay đổi ý định. Cô còn trấn an bác sĩ Lưu, nói rằng mình sẽ đến Đức học tập vài năm để nâng cao chuyên môn, học hỏi công nghệ y tế tiên tiến và sẽ mang về ứng dụng sau này.Bác sĩ Lưu tức giận đến giọng thở cũng gấp gáp: "Cô nghĩ cứ muốn đi là đi được à? Họ để cô quay lại chắc? Đừng mơ!"Mọi chuyện đâu đến mức nghiêm trọng như vậy, lời ông có hơi phóng đại.Giang Tự nhẹ nhàng đáp: "Chắc chắn tôi sẽ quay lại."Bác sĩ Lưu khó thở, hỏi: "Cô đi vài năm, đợi đến lúc quay về thì tình thế sẽ thế nào? Cô chỉ biết làm bừa, có nghĩ đến hậu quả chưa?"Người phản đối không chỉ có bác sĩ Lưu mà còn có một vị phó viện trưởng khác. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi.Phía lãnh đạo chấp thuận đơn của Giang Tự, tôn trọng lựa chọn của cô.Diệp Tích Ngôn không can thiệp vào quyết định của Giang Tự, chỉ hỏi: "Chị có nỡ không?"Giang Tự nói: "Vài năm nữa sẽ quay về thôi, rất nhanh mà."Diệp Tích Ngôn thẳng thắn hỏi: "Vì em à?"Giang Tự khẽ chạm vào trán cô, lực rất nhẹ: "Nghĩ gì linh tinh vậy."Thật lòng mà nói, một phần nhỏ là vì Diệp Tích Ngôn, nhưng phần lớn là để tránh bị cuốn vào những rắc rối ở đây. Cấp trên đã bắt đầu đàn áp nhóm người đó, chắc chắn sẽ lần lượt xử lý nhổ tận gốc, nhưng đây không phải chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Chẳng ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, lỡ lại xuất hiện một Chu Nhân An khác thì càng nên cẩn thận.Ra nước ngoài vài năm, đến khi đó Giang Tự không chỉ có thể thuận lợi trở về mà còn là điều tốt cho Diệp Tích Ngôn.Độ tuổi vàng của một tay đua là từ đầu hai mươi đến khoảng ba mươi. Ra nước ngoài bốn, năm năm là vừa đẹp.Giang Tự đã cân nhắc mọi khía cạnh rất kỹ lưỡng, công ty cũng đã sắp xếp ổn thỏa, không để sót bất cứ điều gì.Trong tập đoàn, cô nắm giữ cổ phần quan trọng, đồng thời cũng nhượng lại một phần quyền kiểm soát, giao phó công việc cho những người có chuyên môn cao hơn đảm nhận. Cô đã giữ lời hứa, trao quyền lực mà ông Sài và những người khác mong muốn, đồng thời họ cũng sẽ thực hiện đầy đủ trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.Kinh doanh là một lĩnh vực đầy thách thức và phức tạp. Giang Tự không thể lo hết từng chi tiết nhỏ, những gì cần buông tay thì vẫn phải buông. Hơn nữa, tâm nguyện của Kỷ Vân Phù trước đây là giữ cho tập đoàn tiếp tục phát triển mạnh mẽ, đưa sự nghiệp đi xa hơn, giữ vững tâm huyết của mình, trọng tâm không phải là việc Giang Tự kế thừa ra sao.Diệp Tích Ngôn chẳng bận tâm nhiều đến vậy, chỉ dụi vào ngực Giang Tự hai cái, dù biết rõ mọi chuyện vẫn cố chấp nói: "Chị chính là vì em, đừng có chối."Giang Tự đẩy trán cô, "Ngoan nào, đừng quậy nữa."Diệp Tích Ngôn giả vờ không nghe, chỗ này hôn hít, chỗ kia cắn nhẹ, còn ôm chặt eo Giang Tự không cho né tránh.Khi đến thành phố S, hai người thuê một căn hộ rộng rãi, ở chỗ này một thời gian, chỗ kia một thời gian, đi khắp thành phố coi như lưu lại kỷ niệm trước khi ra nước ngoài.Hạ Gia Nhu đi cùng họ, Hạ Duật Trạch cũng đến, hai chị em chơi cùng vài ngày, còn mời họ về nhà ăn cơm.Ngày đầu tiên, Diệp Tích Ngôn gặp ba mẹ của nhà họ Hạ, hai người đều tầm tuổi Mạnh Văn Đông.Ba mẹ Hạ là bạn cũ của Kỷ Vân Phù, xét về vai vế, Diệp Tích Ngôn phải gọi một tiếng chú và dì, họ là bậc trưởng bối của Giang Tự.Ba mẹ nhà họ Hạ biết mối quan hệ giữa Diệp Tích Ngôn và Giang Tự, khi thấy cả hai đến nhà vẫn rất chào đón, vui vẻ, đặc biệt là ba Hạ. Ông rất quý Giang Tự nên cũng yêu thích Diệp Tích Ngôn, còn khen hai người rất xứng đôi, cười nói: "A Tự đã nhắc đến con mấy lần qua điện thoại, giờ mới được gặp xem con rốt cuộc trông thế nào."Hai người còn ở lại nhà họ Hạ một đêm, sáng hôm sau ăn sáng xong mới rời đi.Xét theo một góc độ nào đó, lần này có thể xem như Diệp Tích Ngôn đã ra mắt gia đình bên Giang Tự.Cô có chút đắc ý, vui vẻ suốt mấy ngày liền.Sau một tuần ở thành phố S, cả hai lại gặp gỡ vài người khác, bao gồm Lý Chính Minh và bạn gái của anh ấy.Bốn người tình cờ đều đến thành phố S, gọi điện mới biết đối phương cũng ở đây liền hẹn nhau ăn cơm.Lý Chính Minh đã hồi phục nhưng vụ tai nạn để lại di chứng khiến một chân anh hơi khập khiễng, tuy nhiên không nghiêm trọng, cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp. Anh rất lạc quan, luôn giữ nụ cười trên môi, bạn gái anh tinh thần trông cũng khá tốt, dường như đã hồi phục được phần nào.Bốn người gặp nhau tại một quán ăn nhỏ, ăn uống đơn giản, không cầu kỳ, ai cũng thoải mái.Lý Chính Minh biết Giang Tự sắp rời đi có chút tiếc nuối nhưng không thể hiện quá rõ, chỉ nâng ly trên bàn, nói:"Đợi ngày chị quay lại bệnh viện của chúng ta, tương lai nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."Giang Tự cũng nâng ly: "Mọi người cũng vậy."Kẻ chủ mưu thực sự đứng sau vụ tai nạn của Lý Chính Minh vẫn chưa tìm ra, có lẽ chuyện này sẽ bị gác lại và không tiếp tục điều tra, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Dù gì thì vẫn là những người đó, cùng một nhóm người cả thôi. Tài xế gây tai nạn đã bị trừng phạt và điều đó cũng không ảnh hưởng đến khoản bồi thường mà anh nhận được.Anh không quá bận tâm đến chuyện đó mà quan tâm đến bạn gái của mình hơn.Hiện tại, Trương Hiền Minh đã bị lật đổ, thực sự bị phát hiện có hành vi gian lận học thuật. Nữ bác sĩ từng tố cáo Trương Hiền Minh bằng tên thật và chịu nhiều áp lực cuối cùng đã có thể lấy lại sự trong sạch, rửa sạch mọi oan ức.Sau cơn mưa trời lại sáng, bao nỗ lực và lòng can đảm suốt thời gian qua không hề uổng phí, đây chính là kết quả tốt đẹp nhất.Lý Chính Minh nói với hai người họ rằng sau khi mọi chuyện ổn thỏa, anh và nữ bác sĩ sẽ đính hôn, sang năm sẽ chọn một ngày đẹp để đăng ký kết hôn và tổ chức tiệc cưới."Đến lúc đó nhất định hai người phải đến, vé máy bay khứ hồi bọn tôi lo hết." Lý Chính Minh vui vẻ nói.Giang Tự đồng ý. Diệp Tích Ngôn nói: "Nhất định sẽ đến!"Thời gian ở thành phố S trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã bước sang năm mới.Năm mới tượng trưng cho một khởi đầu mới, những chuyện đã qua đều hóa thành mây khói tan biến theo thời gian. Trên khắp các con phố, không khí hân hoan ngập tràn, sự ấm áp của tình người lan tỏa khắp nơi.Đèn hoa rực rỡ, thành phố phồn hoa lộng lẫy, bầu trời u ám nhưng mặt đất lại sáng rực rỡ.Cuối tháng Giêng, Diệp Tích Ngôn và Giang Tự quay lại Nam Thành.Lúc này ba mẹ và anh trai đã rời đi, các đồng đội trong đội đua cũng đã lên đường đến Đức từ tháng 12.Hai người quay lại Nam Thành lần này là để viếng mộ Kỷ Vân Phù, mang theo hai bó hoa, thắp một nén nhang và dọn dẹp phần mộ.Nghĩa trang nằm trên núi, không gian thoáng đãng, môi trường trong lành, xung quanh yên tĩnh, thanh vắng.Trước bia mộ Kỷ Vân Phù rất sạch sẽ, có không ít đồ cúng, dường như vẫn có người thường xuyên đến thăm viếng.Giang Tự lặng lẽ ngồi xuống, đặt đồ cúng xuống rồi cẩn thận lau chùi xung quanh.Vị đại bác sĩ vẫn ít nói như thường ngày, mãi lâu sau mới lên tiếng: "Những việc mẹ nhờ con làm, con đã xử lý xong cả rồi, sau này đừng lo lắng nữa.""Con sắp đi rồi, sau này không thể thường xuyên đến thăm mẹ, cũng không biết bao giờ mới có thể quay lại."Diệp Tích Ngôn ở bên cạnh, đặt bó hoa của mình xuống.Giang Tự kéo tay cô, dịu dàng nói: "Đây là bạn gái con, Diệp Tích Ngôn, để con giới thiệu với mẹ."Diệp Tích Ngôn rất phối hợp, cười tươi, mở miệng gọi: "Mẹ."Giang Tự nhìn bức ảnh trên bia mộ, ánh mắt dịu dàng: "Không biết mẹ có hài lòng không, nhưng con thì rất thích em ấy."Diệp Tích Ngôn có chút ngượng ngùng, đưa tay gãi mũi rồi siết chặt tay Giang Tự hơn.Giang Tự nói: "Mọi người đều thấy chúng con rất hợp nhau, thật sự rất xứng đôi."Buổi viếng thăm không kéo dài lâu, chỉ chưa đến nửa tiếng, thắp hương xong cũng không còn việc gì nữa. Gió trên núi rất lớn, mùa đông lạnh cắt da, đứng lâu thật khó mà chịu được.Hai người tựa sát vào nhau, cùng nhau bước xuống núi, chậm rãi tiến bước trên con đường nhỏ quanh co, bóng dáng dần khuất xa.Đầu tháng 2, mọi việc ở Nam Thành đều đã được xử lý ổn thỏa, từ bệnh viện, công ty, đến phòng làm việc... tất cả đều vào guồng ổn định.Giang Tự đã đặt vé máy bay và lên kế hoạch hành trình cẩn thận. Còn Diệp Tích Ngôn đảm nhận việc liên lạc với gia đình, đồng thời sắp xếp mọi thứ ở Đức sao cho chu toàn. Khi sang đó, hai người vẫn sẽ sống chung, tiếp tục ở cùng nhau.Người nhà họ Diệp đối với kế hoạch của hai người chỉ mắt nhắm mắt mở, không ủng hộ nhưng cũng không can thiệp, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.Cũng chẳng thể ngăn cản được, vậy thì còn làm gì khác được nữa?Đêm trước khi khởi hành, Diệp Tích Ngôn bận tới bận lui, sợ quên mất thứ gì, hiếm hoi lắm mới thận trọng đến vậy. Khi lục tìm trên kệ tivi, cô phát hiện một bưu kiện nhưng không nhớ mình đã nhận nó từ lúc nào, liền hỏi Giang Tự:"Chị nhận à?"Giang Tự không ngẩng đầu lên, đáp: "Chiều nay họ giao đến. Hình như là từ ban tổ chức hoạt động lái xe tự túc lần trước gửi tới."Bên trong là một số quà lưu niệm từ sự kiện thiện nguyện lần trước, vài món đồ nhỏ và một số tấm thiệp.Diệp Tích Ngôn mở ra xem thử, trong đống thiệp tìm thấy một tấm bưu thiếp đặc biệt.Mặt trước của bưu thiếp là ảnh của Giang Tự, là tấm hình đơn đầu tiên mà Diệp Tích Ngôn từng chụp cho cô trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên, bức ảnh khi ấy không được đăng tải.Trên bưu thiếp có hai dòng chữ, Diệp Tích Ngôn nhìn qua rồi đưa cho Giang Tự.Giang Tự theo phản xạ nhận lấy, cúi đầu nhìn.Trên bưu thiếp viết:"Tự do mọc hoang trên con đường dài vạn dặm.""Tôi yêu những tháng năm, tổ quốc và non sông... và cả người." Chính văn hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro