Tái Giá Quân Nhân Liền Sinh Đôi, Cả Nhà Chồng Cũ Tức Điên Rồi
Chương 44
2024-11-08 12:47:17
Ánh mắt Tiêu Vân Đóa sắc lạnh, trông như muốn ăn tươi nuốt sống. Tào Tú Nga và Hứa Mai Hương hoảng sợ, vội núp ra phía sau Hứa Chí Bình.
Hứa Chí Bình cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt run rẩy đã bán đứng anh ta. Từ khi nào mà người phụ nữ này lại trở nên dữ dội đến thế?
"Mẹ, Mai Hương, hai người trước hết đừng nói gì." Hứa Chí Bình không quên mục đích chính của chuyến về làng Phong Hương lần này.
Đứa bé mới tròn một tháng cần có người chăm sóc. Hằng ngày anh và Minh Nguyệt đều phải đi làm, không có thời gian lo cho con. Hơn nữa, vì anh và Minh Nguyệt cùng làm ở Đội Địa chất Tấn An, không thể để người khác biết An Khang là con của họ, nên anh muốn mang đứa bé về quê, nhờ Tiêu Vân Đóa nuôi nấng.
"Vân Đóa, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế với nhau sao?"
"Ngươi có sai, mẹ và Mai Hương cũng có sai. Vì ta, vì gia đình này, mọi người thông cảm cho nhau một chút, được không?"
Quá giả dối, đến mức khiến người ta buồn nôn. Tiêu Vân Đóa cố nhịn mà nghe hết những lời của Hứa Chí Bình.
"Có chuyện thì nói nhanh, có rắm thì phóng lẹ đi, ta không có thời gian nghe ngươi luyên thuyên."
Hứa Chí Bình mỉm cười, ôm đứa bé đưa ra trước mặt Tiêu Vân Đóa.
"Vân Đóa, ngươi không phải thích trẻ con sao? Đứa bé này là con của một đồng đội ta, mồ côi cả cha lẫn mẹ."
"Đứa nhỏ này vừa sinh ra không bao lâu thì cha nó gặp tai nạn qua đời, mẹ nó chịu không nổi cú sốc cũng đi theo. Đồng đội ta và vợ đều là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, nên khi họ mất, đứa bé này không còn ai thân thích trên đời. Biết ngươi thích trẻ con, ta đã nhận nuôi nó."
"Vân Đóa, ngươi vui chứ?"
Lý do này chẳng khác gì với kiếp trước.
Nghe lại một lần nữa, Tiêu Vân Đóa bật cười, nhưng là một tiếng cười đầy phẫn uất.
"Vui ư? Hứa Chí Bình, thân xác ngươi về đây, nhưng đầu óc chắc vẫn để ở Tấn An rồi!"
"Ta thích trẻ con, nhưng chỉ thích con ruột của mình, chứ không rảnh để nuôi con hoang cho người khác."
"Tiêu Vân Đóa, ngươi cẩn thận lời nói của mình!"
Hai chữ "con hoang" như một mũi dao đâm vào lòng Hứa Chí Bình, khiến anh ta tức tối đến run người.
"Nó chỉ là một đứa trẻ vừa tròn một tháng, ngươi lại mắng nó là con hoang. Sao ngươi có thể độc ác như vậy?"
"Hứa Chí Bình, ta đâu có mắng ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì?" Tiêu Vân Đóa cười lạnh, nhìn anh ta đầy chế giễu. "Hay là ngươi có 'nuôi' một người đàn bà khác bên ngoài, và đứa nhỏ này là con của ngươi với cô ta?"
"Không phải!" Hứa Chí Bình vội vàng phủ nhận, nhưng sắc mặt tái nhợt của anh ta lại tố cáo sự thật.
"Đứa nhỏ này không phải của ta. Ta đã kết hôn với ngươi, sao có thể ra ngoài nuôi đàn bà khác được?" Hứa Chí Bình gằn giọng. "Nếu ngươi không muốn nuôi đứa nhỏ này thì thôi, đừng có vu oan cho ta."
"Nương, đêm qua ngồi xe cả đêm, con hơi mệt. Mẹ với Mai Hương giúp con chăm An Khang một chút."
Thấy Tiêu Vân Đóa không chịu nhận đứa bé, Hứa Chí Bình đành phải giao nó cho Tào Tú Nga. Bà ta tạm thời chưa biết đứa nhỏ là con riêng của Hứa Chí Bình nên miễn cưỡng ôm lấy.
Vừa nằm vào tay Tào Tú Nga, đứa bé liền khóc ré lên, tiếng khóc inh ỏi làm bà ta nhức hết cả đầu.
"Chí Bình, sao đứa nhỏ này lại khóc dữ thế?"
Hứa Chí Bình kiểm tra tã của đứa bé, thấy vẫn khô ráo nên đoán là nó đói bụng. Anh ném ba lô hành lý cho Hứa Mai Hương.
Hứa Chí Bình cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt run rẩy đã bán đứng anh ta. Từ khi nào mà người phụ nữ này lại trở nên dữ dội đến thế?
"Mẹ, Mai Hương, hai người trước hết đừng nói gì." Hứa Chí Bình không quên mục đích chính của chuyến về làng Phong Hương lần này.
Đứa bé mới tròn một tháng cần có người chăm sóc. Hằng ngày anh và Minh Nguyệt đều phải đi làm, không có thời gian lo cho con. Hơn nữa, vì anh và Minh Nguyệt cùng làm ở Đội Địa chất Tấn An, không thể để người khác biết An Khang là con của họ, nên anh muốn mang đứa bé về quê, nhờ Tiêu Vân Đóa nuôi nấng.
"Vân Đóa, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế với nhau sao?"
"Ngươi có sai, mẹ và Mai Hương cũng có sai. Vì ta, vì gia đình này, mọi người thông cảm cho nhau một chút, được không?"
Quá giả dối, đến mức khiến người ta buồn nôn. Tiêu Vân Đóa cố nhịn mà nghe hết những lời của Hứa Chí Bình.
"Có chuyện thì nói nhanh, có rắm thì phóng lẹ đi, ta không có thời gian nghe ngươi luyên thuyên."
Hứa Chí Bình mỉm cười, ôm đứa bé đưa ra trước mặt Tiêu Vân Đóa.
"Vân Đóa, ngươi không phải thích trẻ con sao? Đứa bé này là con của một đồng đội ta, mồ côi cả cha lẫn mẹ."
"Đứa nhỏ này vừa sinh ra không bao lâu thì cha nó gặp tai nạn qua đời, mẹ nó chịu không nổi cú sốc cũng đi theo. Đồng đội ta và vợ đều là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, nên khi họ mất, đứa bé này không còn ai thân thích trên đời. Biết ngươi thích trẻ con, ta đã nhận nuôi nó."
"Vân Đóa, ngươi vui chứ?"
Lý do này chẳng khác gì với kiếp trước.
Nghe lại một lần nữa, Tiêu Vân Đóa bật cười, nhưng là một tiếng cười đầy phẫn uất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vui ư? Hứa Chí Bình, thân xác ngươi về đây, nhưng đầu óc chắc vẫn để ở Tấn An rồi!"
"Ta thích trẻ con, nhưng chỉ thích con ruột của mình, chứ không rảnh để nuôi con hoang cho người khác."
"Tiêu Vân Đóa, ngươi cẩn thận lời nói của mình!"
Hai chữ "con hoang" như một mũi dao đâm vào lòng Hứa Chí Bình, khiến anh ta tức tối đến run người.
"Nó chỉ là một đứa trẻ vừa tròn một tháng, ngươi lại mắng nó là con hoang. Sao ngươi có thể độc ác như vậy?"
"Hứa Chí Bình, ta đâu có mắng ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì?" Tiêu Vân Đóa cười lạnh, nhìn anh ta đầy chế giễu. "Hay là ngươi có 'nuôi' một người đàn bà khác bên ngoài, và đứa nhỏ này là con của ngươi với cô ta?"
"Không phải!" Hứa Chí Bình vội vàng phủ nhận, nhưng sắc mặt tái nhợt của anh ta lại tố cáo sự thật.
"Đứa nhỏ này không phải của ta. Ta đã kết hôn với ngươi, sao có thể ra ngoài nuôi đàn bà khác được?" Hứa Chí Bình gằn giọng. "Nếu ngươi không muốn nuôi đứa nhỏ này thì thôi, đừng có vu oan cho ta."
"Nương, đêm qua ngồi xe cả đêm, con hơi mệt. Mẹ với Mai Hương giúp con chăm An Khang một chút."
Thấy Tiêu Vân Đóa không chịu nhận đứa bé, Hứa Chí Bình đành phải giao nó cho Tào Tú Nga. Bà ta tạm thời chưa biết đứa nhỏ là con riêng của Hứa Chí Bình nên miễn cưỡng ôm lấy.
Vừa nằm vào tay Tào Tú Nga, đứa bé liền khóc ré lên, tiếng khóc inh ỏi làm bà ta nhức hết cả đầu.
"Chí Bình, sao đứa nhỏ này lại khóc dữ thế?"
Hứa Chí Bình kiểm tra tã của đứa bé, thấy vẫn khô ráo nên đoán là nó đói bụng. Anh ném ba lô hành lý cho Hứa Mai Hương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro