Chương 34
Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang
2024-11-21 23:38:33
"Không cần, tôi đã lấy tới rồi."
Mọi người lập tức quay đầu lại về phía phát ra giọng nói, thì ra là Lâm Tiêu đang cầm một hộp thuốc đi tới.
"Cũng may không bị chảy máu." Thẩm Thư lấy nước sát trùng sửa tay cho Thẩm An, sau đó băng bó lại bằng một miếng băng keo cá nhân.
Thẩm An cũng còn đang được Hàn Tử Việt ôm trong ngực.
"Cảm ơn ba ba, cảm ơn chú Hàn ạ." Đôi mắt tròn xoe của Thẩm An mở to, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Sau đó Thẩm An muốn leo xuống khỏi người Hàn Tử Việt.
"Con cũng cảm ơn ba nuôi, cảm ơn chú Lâm ạ."
Thời gian còn lại của buổi dã ngoại đều trôi qua một cách yên bình.
Thẩm Thư nhìn ra được trong chuyến đi chơi hôm nay Thẩm An đã rất vui vẻ, đặc biệt là khi Thẩm An đối mặt với Hàn Tử Việt.
Lúc đầu khi Thẩm An gọi Hàn Tử Việt thì còn có chút rụt rè, nhưng sau đó đã vô cùng thuần thục gọi tên anh.
Mặc dù Thẩm An đã biết Hàn Tử Việt là một người cha khác của mình, nhưng nếu không có sự đồng ý của Thẩm Thư thì cậu nhóc cũng sẽ không mở miệng gọi Hàn Tử Việt là "cha".
Tương tự, cậu nhóc cũng không biết liệu Hàn Tử Việt có thể không vui hay không nếu cậu gọi như vậy. Thẩm An biết rất rõ những gì nên làm và những gì không nên làm.
Vào buổi chiều, Hàn Tử Việt lại đưa hai cha con Thẩm Thư và Phương Nghiên cùng ngồi xe với mình trở về khách sạn Thanh Diệp.
"Tạm biệt chú Hàn ạ!" Thẩm An vẫy vẫy tay chào tạm biệt Hàn Tử Việt đang ngồi trong xe: "Còn chú Lâm nữa! Hôm nay An An thật sự rất vui vẻ!"
......
Chiều chủ nhật, Thẩm Thư đưa Thẩm An trở về chung cư trong thành phố. Thẩm An còn phải đi học, Thẩm Thư cũng vậy.
Thời gian mà Hàn Tử Việt cho cậu suy xét đã sắp tới rồi. Thứ tư Hàn Tử Việt sẽ lên phi thuyền trở lại Hải Lam Tinh, vì vậy muộn nhất là tối thứ ba Thẩm Thư phải cho Hàn Tử Việt một câu trả lời.
Nhưng đôi khi vận mệnh lại thích trêu ngươi con người.
Giữa trưa khi đang cùng với bạn học ăn cơm, Thẩm Thư nhận được cuộc gọi của giáo viên chủ nhiệm lớp Thẩm An.
"Cô Tần, gọi điện vào giờ này là có việc gì sao?" Thẩm Thư buông đũa xuống, tạm thời rời bàn đi tới hành lang bên ngoài nhà ăn.
Đầu dây bên kia máy liên lạc truyền đến giọng nói có vài phần lo âu của cô giáo, giải thích cho Thẩm Thư biết vì sao mình lại gọi điện đến vào lúc này.
Sau khi Thẩm Thư nghe xong liền chau mày, còn không quên trấn an: "Cô Tần, tôi sẽ lập tức đến trường ngay, làm phiền cô Tần rồi."
Thẩm Thư nói xong liền cúp điện thoại, sau đó vào trong nhà ăn nói cho bạn cùng lớp một tiếng con trai của mình ở trường học có chuyện, bây giờ phải đến trường một chuyến, nhờ bọn họ xin nghỉ giúp mình với giáo sư hướng dẫn và giáo sư bộ môn tiết hướng nghiệp buổi chiều.
Nói xong Thẩm Thư nhanh chóng bưng mâm thức ăn còn chưa ăn được bao nhiêu tới cửa sổ tái chế, sau đó vội vàng chạy ra khỏi trường học.
Cũng may là trường học của Thẩm An cách trường đại học của Thẩm Thư rất gần, Thẩm Thư chạy thẳng đến trường tiểu học của Thẩm An.
Thẩm Thư còn chưa đi tới gần văn phòng của cô Tần thì từ ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong đó. Hay đúng hơn, là một giọng nam cuồng loạn đang chửi bới inh ỏi trong văn phòng.
Khi Thẩm Thư vừa đi tới cửa liền nhìn thấy một Omega nam hơi béo đang tức giận mắng chửi, trong ngực còn ôm một cậu bé.
Mọi người lập tức quay đầu lại về phía phát ra giọng nói, thì ra là Lâm Tiêu đang cầm một hộp thuốc đi tới.
"Cũng may không bị chảy máu." Thẩm Thư lấy nước sát trùng sửa tay cho Thẩm An, sau đó băng bó lại bằng một miếng băng keo cá nhân.
Thẩm An cũng còn đang được Hàn Tử Việt ôm trong ngực.
"Cảm ơn ba ba, cảm ơn chú Hàn ạ." Đôi mắt tròn xoe của Thẩm An mở to, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Sau đó Thẩm An muốn leo xuống khỏi người Hàn Tử Việt.
"Con cũng cảm ơn ba nuôi, cảm ơn chú Lâm ạ."
Thời gian còn lại của buổi dã ngoại đều trôi qua một cách yên bình.
Thẩm Thư nhìn ra được trong chuyến đi chơi hôm nay Thẩm An đã rất vui vẻ, đặc biệt là khi Thẩm An đối mặt với Hàn Tử Việt.
Lúc đầu khi Thẩm An gọi Hàn Tử Việt thì còn có chút rụt rè, nhưng sau đó đã vô cùng thuần thục gọi tên anh.
Mặc dù Thẩm An đã biết Hàn Tử Việt là một người cha khác của mình, nhưng nếu không có sự đồng ý của Thẩm Thư thì cậu nhóc cũng sẽ không mở miệng gọi Hàn Tử Việt là "cha".
Tương tự, cậu nhóc cũng không biết liệu Hàn Tử Việt có thể không vui hay không nếu cậu gọi như vậy. Thẩm An biết rất rõ những gì nên làm và những gì không nên làm.
Vào buổi chiều, Hàn Tử Việt lại đưa hai cha con Thẩm Thư và Phương Nghiên cùng ngồi xe với mình trở về khách sạn Thanh Diệp.
"Tạm biệt chú Hàn ạ!" Thẩm An vẫy vẫy tay chào tạm biệt Hàn Tử Việt đang ngồi trong xe: "Còn chú Lâm nữa! Hôm nay An An thật sự rất vui vẻ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
......
Chiều chủ nhật, Thẩm Thư đưa Thẩm An trở về chung cư trong thành phố. Thẩm An còn phải đi học, Thẩm Thư cũng vậy.
Thời gian mà Hàn Tử Việt cho cậu suy xét đã sắp tới rồi. Thứ tư Hàn Tử Việt sẽ lên phi thuyền trở lại Hải Lam Tinh, vì vậy muộn nhất là tối thứ ba Thẩm Thư phải cho Hàn Tử Việt một câu trả lời.
Nhưng đôi khi vận mệnh lại thích trêu ngươi con người.
Giữa trưa khi đang cùng với bạn học ăn cơm, Thẩm Thư nhận được cuộc gọi của giáo viên chủ nhiệm lớp Thẩm An.
"Cô Tần, gọi điện vào giờ này là có việc gì sao?" Thẩm Thư buông đũa xuống, tạm thời rời bàn đi tới hành lang bên ngoài nhà ăn.
Đầu dây bên kia máy liên lạc truyền đến giọng nói có vài phần lo âu của cô giáo, giải thích cho Thẩm Thư biết vì sao mình lại gọi điện đến vào lúc này.
Sau khi Thẩm Thư nghe xong liền chau mày, còn không quên trấn an: "Cô Tần, tôi sẽ lập tức đến trường ngay, làm phiền cô Tần rồi."
Thẩm Thư nói xong liền cúp điện thoại, sau đó vào trong nhà ăn nói cho bạn cùng lớp một tiếng con trai của mình ở trường học có chuyện, bây giờ phải đến trường một chuyến, nhờ bọn họ xin nghỉ giúp mình với giáo sư hướng dẫn và giáo sư bộ môn tiết hướng nghiệp buổi chiều.
Nói xong Thẩm Thư nhanh chóng bưng mâm thức ăn còn chưa ăn được bao nhiêu tới cửa sổ tái chế, sau đó vội vàng chạy ra khỏi trường học.
Cũng may là trường học của Thẩm An cách trường đại học của Thẩm Thư rất gần, Thẩm Thư chạy thẳng đến trường tiểu học của Thẩm An.
Thẩm Thư còn chưa đi tới gần văn phòng của cô Tần thì từ ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong đó. Hay đúng hơn, là một giọng nam cuồng loạn đang chửi bới inh ỏi trong văn phòng.
Khi Thẩm Thư vừa đi tới cửa liền nhìn thấy một Omega nam hơi béo đang tức giận mắng chửi, trong ngực còn ôm một cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro