Chương 51
Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang
2024-11-21 23:38:33
Thực tế không ai có thể bảo đảm sau này Hàn Tử Việt nhất định sẽ đối xử tốt với Thẩm Thư và Thẩm An, nhưng nếu Thẩm Thư đã đưa ra quyết định như vậy thì Phương Nghiên cũng sẽ tôn trọng cậu.
Điều duy nhất mà một người bạn như y có thể làm bây giờ chính là cố gắng hết sức để giúp đỡ Thẩm Thư mỗi khi cậu cần.
Thẩm An rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Phương Nghiên, tiểu gia hỏa cứ ôm chặt lấy y không chịu buông tay, chắc là vì cậu nhóc biết mình sắp rời khỏi tinh cầu Diên Vĩ để trở về Hải Lam Tinh nên sau này rất khó có thể thường xuyên gặp mặt Phương Nghiên như bây giờ.
Nếu luận về mặt tình cảm thì tình cảm của Thẩm An dành cho y khẳng định còn sâu đậm hơn Hàn Tử Việt.
Tinh cầu Diên Vĩ cách Hải Lam Tinh rất xa, mà Hải Lam Tinh chính là tinh cầu Thủ Đô của liên minh, cho dù bây giờ Hàn Tử Việt có lập tức cho người sắp xếp quay trở về tinh cầu Thủ Đô bằng phi thuyền của Hàn gia thì cũng phải mất vài ngày.
Mặc dù trong lòng Phương Nghiên vẫn luôn thấy đám người Hàn Tử Việt không thuận mắt lắm, nhưng nếu Thẩm Thư đã quyết định mang theo An An cùng với Hàn Tử Việt trở về Hải Lam Tinh để tái hôn thì y cũng sẽ miễn cưỡng bày ra sắc mặt tốt với Hàn Tử Việt.
Y không muốn vì mình mà làm Thẩm Thư khó xử. Tính tình của Phương Nghiên hơi nóng nảy, nhưng cũng không phải là một người không biết tiến lùi.
Y cũng không ngu ngốc, bằng không cũng sẽ không điều hành công việc kinh doanh của khách sạn mà cha mẹ để lại cho y tốt đến như vậy, cũng không để đám thân thích như hổ rình mồi đó cướp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thư và Thẩm An sẽ cùng Hàn Tử Việt lên phi thuyền trở về tinh cầu Thủ đô. Buổi tối, Phương Nghiên chào tạm biệt hai cha con họ để đi về.
Trước khi rời đi, Phương Nghiên ôm Thẩm An lẩm bẩm nói thứ gì đó, sau khi tách ra thì Phương Nghiên hung hăng hôn một cái chụt lên trán Thẩm An: "Con trai bảo bối của ba ngoan quá đi!"
Lâm Tiêu đứng gần chỗ bọn họ không khỏi ghé mắt để ý tới: "Phương tiên sinh, mong anh ăn nói cho cẩn thận, An An chỉ là con nuôi của anh, lời này của anh nói giống như cậu nhóc được anh sinh ra vậy."
"Con nuôi thì cũng là con trai mà." Phương Nghiên lập tức đáp lại: "Tốt xấu gì tôi cũng đã nuôi thằng bé rất nhiều năm đấy."
Mắt thấy hai người lại chuẩn bị bắt đầu thi triển công phu khua môi múa mép với nhau, Thẩm An thấy thế liền không chút do dự đổi đề tài. Nhóc một chút cũng không muốn lại nghe ba nuôi và chú Lâm cãi nhau đâu a a a...!
Thẩm An dùng một tay che miệng Phương Nghiên lại, sau đó nở một nụ cười vô hại: "Ba nuôi, khi nào thì ba mới tìm mẹ nuôi về cho con đây? Hôm trước không phải ba nuôi nói ngày hôm qua đi hẹn hò sao? Kết quả thế nào rồi ạ?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Phương Nghiên chợt nổi lên tâm tư muốn trêu Thẩm An một chút nên cố ý nhăn mặt: "Haiz... Một sáng một chiều, buổi sáng thì cô nương nhà người ta ghét bỏ ba lớn lên không hợp thẩm mỹ của cô ta, buổi chiều thì tên đàn ông kia lại ghét bỏ ba nghèo nàn, nói ba không nuôi nổi hắn. Con nói xem hai bọn ta đều là Beta nam, vì sao nhất định phải là ta nuôi hắn chứ? Hai người cùng nhau phấn đấu không tốt sao? Mà hắn cũng không phải là một Omega hay là Beta nữ có thể sinh con cho ta nữa."
"Đúng vậy đúng vậy!" Thẩm An nhìn chằm chằm Phương Nghiên, vẻ mặt vô cùng tỏ rõ ý đồng tình mà phụ họa theo lời Phương Nghiên nói. Chỉ cần không cãi nhau với chú Lâm, ba nuôi nói cái gì cũng đúng.
"Con nói xem, nếu ba nuôi không tìm được mẹ nuôi về cho con thì sau này già rồi nhờ An An chăm sóc cho ba nuôi nhé, có được không?" Phương Nghiên hỏi Thẩm An.
"Vâng ạ." Thẩm An không một chút do dự mà lập tức gật đầu.
Lúc nãy cậu nhóc chỉ là phụ họa theo Phương Nghiên một câu, nhưng lần này Thẩm An thực sự rất nghiêm túc.
"Về sau ba nuôi già rồi, An An nhất định sẽ chăm sóc cho ba nuôi thật tốt."
Mặc dù Phương Nghiên chỉ là trêu Thẩm An một chút thôi, nhưng khi nghe thấy sự đảm bảo nghiêm túc này của cậu nhóc thì không khỏi cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Thật sự không uổng công y yêu thương chăm sóc tiểu gia hỏa này mấy năm như vậy mà.
Điều duy nhất mà một người bạn như y có thể làm bây giờ chính là cố gắng hết sức để giúp đỡ Thẩm Thư mỗi khi cậu cần.
Thẩm An rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Phương Nghiên, tiểu gia hỏa cứ ôm chặt lấy y không chịu buông tay, chắc là vì cậu nhóc biết mình sắp rời khỏi tinh cầu Diên Vĩ để trở về Hải Lam Tinh nên sau này rất khó có thể thường xuyên gặp mặt Phương Nghiên như bây giờ.
Nếu luận về mặt tình cảm thì tình cảm của Thẩm An dành cho y khẳng định còn sâu đậm hơn Hàn Tử Việt.
Tinh cầu Diên Vĩ cách Hải Lam Tinh rất xa, mà Hải Lam Tinh chính là tinh cầu Thủ Đô của liên minh, cho dù bây giờ Hàn Tử Việt có lập tức cho người sắp xếp quay trở về tinh cầu Thủ Đô bằng phi thuyền của Hàn gia thì cũng phải mất vài ngày.
Mặc dù trong lòng Phương Nghiên vẫn luôn thấy đám người Hàn Tử Việt không thuận mắt lắm, nhưng nếu Thẩm Thư đã quyết định mang theo An An cùng với Hàn Tử Việt trở về Hải Lam Tinh để tái hôn thì y cũng sẽ miễn cưỡng bày ra sắc mặt tốt với Hàn Tử Việt.
Y không muốn vì mình mà làm Thẩm Thư khó xử. Tính tình của Phương Nghiên hơi nóng nảy, nhưng cũng không phải là một người không biết tiến lùi.
Y cũng không ngu ngốc, bằng không cũng sẽ không điều hành công việc kinh doanh của khách sạn mà cha mẹ để lại cho y tốt đến như vậy, cũng không để đám thân thích như hổ rình mồi đó cướp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thư và Thẩm An sẽ cùng Hàn Tử Việt lên phi thuyền trở về tinh cầu Thủ đô. Buổi tối, Phương Nghiên chào tạm biệt hai cha con họ để đi về.
Trước khi rời đi, Phương Nghiên ôm Thẩm An lẩm bẩm nói thứ gì đó, sau khi tách ra thì Phương Nghiên hung hăng hôn một cái chụt lên trán Thẩm An: "Con trai bảo bối của ba ngoan quá đi!"
Lâm Tiêu đứng gần chỗ bọn họ không khỏi ghé mắt để ý tới: "Phương tiên sinh, mong anh ăn nói cho cẩn thận, An An chỉ là con nuôi của anh, lời này của anh nói giống như cậu nhóc được anh sinh ra vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con nuôi thì cũng là con trai mà." Phương Nghiên lập tức đáp lại: "Tốt xấu gì tôi cũng đã nuôi thằng bé rất nhiều năm đấy."
Mắt thấy hai người lại chuẩn bị bắt đầu thi triển công phu khua môi múa mép với nhau, Thẩm An thấy thế liền không chút do dự đổi đề tài. Nhóc một chút cũng không muốn lại nghe ba nuôi và chú Lâm cãi nhau đâu a a a...!
Thẩm An dùng một tay che miệng Phương Nghiên lại, sau đó nở một nụ cười vô hại: "Ba nuôi, khi nào thì ba mới tìm mẹ nuôi về cho con đây? Hôm trước không phải ba nuôi nói ngày hôm qua đi hẹn hò sao? Kết quả thế nào rồi ạ?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Phương Nghiên chợt nổi lên tâm tư muốn trêu Thẩm An một chút nên cố ý nhăn mặt: "Haiz... Một sáng một chiều, buổi sáng thì cô nương nhà người ta ghét bỏ ba lớn lên không hợp thẩm mỹ của cô ta, buổi chiều thì tên đàn ông kia lại ghét bỏ ba nghèo nàn, nói ba không nuôi nổi hắn. Con nói xem hai bọn ta đều là Beta nam, vì sao nhất định phải là ta nuôi hắn chứ? Hai người cùng nhau phấn đấu không tốt sao? Mà hắn cũng không phải là một Omega hay là Beta nữ có thể sinh con cho ta nữa."
"Đúng vậy đúng vậy!" Thẩm An nhìn chằm chằm Phương Nghiên, vẻ mặt vô cùng tỏ rõ ý đồng tình mà phụ họa theo lời Phương Nghiên nói. Chỉ cần không cãi nhau với chú Lâm, ba nuôi nói cái gì cũng đúng.
"Con nói xem, nếu ba nuôi không tìm được mẹ nuôi về cho con thì sau này già rồi nhờ An An chăm sóc cho ba nuôi nhé, có được không?" Phương Nghiên hỏi Thẩm An.
"Vâng ạ." Thẩm An không một chút do dự mà lập tức gật đầu.
Lúc nãy cậu nhóc chỉ là phụ họa theo Phương Nghiên một câu, nhưng lần này Thẩm An thực sự rất nghiêm túc.
"Về sau ba nuôi già rồi, An An nhất định sẽ chăm sóc cho ba nuôi thật tốt."
Mặc dù Phương Nghiên chỉ là trêu Thẩm An một chút thôi, nhưng khi nghe thấy sự đảm bảo nghiêm túc này của cậu nhóc thì không khỏi cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Thật sự không uổng công y yêu thương chăm sóc tiểu gia hỏa này mấy năm như vậy mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro