Chương 7
Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang
2024-11-21 23:38:33
Thẩm Thư ngồi trên phi thuyền trằn trọc đắn đo một vài tinh cầu, cuối cùng chọn một tinh cầu rất xa so với tinh cầu Thủ Đô để định cư. Tinh cầu này có tên là Diên Vĩ, nhìn tên đoán nghĩa, trên tinh cầu này có rất nhiều hoa diên vĩ, là nơi có nhiều phong cảnh nổi tiếng ở toàn bộ liên minh. Do điều kiện khí hậu của tinh cầu Diên Vĩ độc đáo nên bốn mùa trong năm ở chỗ này đều có thể nhìn thấy hoa diên vĩ sinh trưởng tự nhiên.
Hàn Tử Việt bồi thường cho Thẩm Thư rất hào phóng, cho dù đời này Thẩm Thư không đi làm thì cũng có thể thoải mái sống ở tinh cầu Diên Vĩ cả đời. Lần đầu tiên Thẩm Thư kiểm tra xem trong tài khoản của mình đến tột cùng có bao nhiêu tiền, khi nhìn thấy số tiền kia liền lập tức choáng váng, lại một lần nữa cảm thán trước sự giàu có của nhà họ Hàn.
Mặc dù tính cách Thẩm Thư luôn nhẫn nhục chịu đựng nhưng cũng không phải là một người đa sầu đa cảm, nếu không sợ là cậu đã sớm mắc chứng trầm cảm từ lâu rồi. Còn nữa, nếu như bức cậu nóng giận lên thì cậu cũng sẽ cắn người.
Ngày đầu tiên đến tinh cầu Diên Vĩ, mới vừa xuống khỏi phi thuyền thì bầu trời chợt bắt đầu mưa to. Thẩm Thư nhanh chóng trốn vào một trung tâm mua sắm gần đó mua một chiếc ô to màu xanh lam, bên ngoài bao bì của chiếc ô còn in rõ một đóa hoa diên vĩ sắc sảo.
Thẩm Thư không thích uống thuốc, vậy nên bị cảm lạnh đến giờ vẫn chưa khỏi. Sau khi cơn mưa ngớt dần, cậu ở lì mãi trong khách sạn cuối cùng cũng đành khuất phục đến một bệnh viện nhỏ gần đó nhất để khám bệnh.
Cậu cứ cho rằng lần khám này rất nhanh sẽ kết thúc, thế nhưng không ngờ bác sĩ lại bảo y tá đưa cậu đi làm mấy loại kiểm tra khác nữa, mất rất nhiều thời gian.
Cuối cùng, một bác sĩ Omega với mái tóc màu vàng cùng với vẻ mặt nặng nề nói với cậu rằng cậu đang mang thai.
Thẩm Thư nhất thời không hiểu nổi, cho là mình nghe lầm rồi, mờ mịt nhìn nữ bác sĩ xinh đẹp ngồi đối diện.
Sau đó, đối phương lặp lại một lần nữa, còn thêm một câu: Đứa bé đã gần bốn tháng rồi.
Tiếp theo đối phương lại hỏi một câu: Trong thời gian Omega mang thai, mùi tín tức tố sẽ thay đổi một cách vi diệu, mùi này chỉ có ở Omega đang mang thai, khi cậu vừa bước vào tôi đã ngửi ra được, cậu và Alpha của cậu không nhận ra sao?
Thẩm Thư khiếp sợ đến nỗi suýt chút nữa nói ra chuyện ly hôn, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Vậy đứa bé... thế nào rồi ạ?"
Gần đây cậu vừa mới mắc mưa xong cảm lạnh, lại còn vội vàng lên đường nên không nghỉ ngơi tốt, liệu đứa nhỏ có xảy ra vấn đề gì không?
Nói xong, Thẩm Thư liền sờ nhẹ lên cái bụng phẳng lì của mình. Cậu rất gầy nên sờ lên chỗ này cũng không cảm nhận được cái gì cả, gần bốn tháng rồi mà còn chưa thấy gì.
"Đứa bé cũng không có vấn đề gì lớn, sau này cậu cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thật tốt là được, không cần quá mệt mỏi, cũng đừng uống thuốc bừa bãi. Mặc dù cậu có chút thiếu máu nhưng cũng không phải vấn đề lớn."
Lời bác sĩ nói cuối cùng cũng thành công làm Thẩm Thư yên tâm.
"Nhưng cậu mang thai khi còn trẻ như vậy, vậy người nhà và Alpha của cậu đâu?" Bác sĩ lại hỏi. Lúc nãy cô có nghe được từ y tá nói là cậu đến một mình, không có ai khác đi cùng.
Omega trong thời kỳ mang thai, tín tức tố của Alpha có thể đóng vai trò trấn an rất tốt cho Omega và đứa bé. Thẩm Thư chỉ mới hai mươi tuổi, ở thời đại mà người ta có thể sống đến mấy trăm tuổi như thế này thì cậu quả thực còn rất trẻ.
"Anh ấy rất bận, lần này tôi tới bệnh viện anh ấy cũng không biết, tôi còn chưa nói với anh ấy, tôi không muốn làm anh ấy lo lắng." Thẩm Thư chỉ có thể trả lời như vậy.
Hàn Tử Việt xác thật rất bận. Thẩm Thư lại hỏi bác sĩ rất nhiều chuyện về đứa bé, ví dụ như những thứ gì cậu có thể ăn được hoặc không ăn được.
Cậu đã quyết định, cậu muốn sinh đứa bé này. Đây là người thân duy nhất của cậu trên thế giới này, một đứa trẻ cùng huyết thống với cậu. Cảm giác thật vô cùng kỳ diệu.
Thẩm Thư có tư tâm không muốn nói tin tức này cho Hàn Tử Việt, bởi vì từ ngày hai người bọn họ bắt đầu ly hôn thì cậu và Hàn Tử Việt cũng đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi, liên quan duy nhất chính là cậu mang cái danh chồng cũ của Hàn Tử Việt mà thôi.
Hàn phu nhân đã muốn ôm cháu nội từ rất lâu, Thẩm Thư không dám đánh cuộc, nếu cậu nói cho Hàn Tử Việt biết sự tồn tại của đứa trẻ này thì đối phương có thể sẽ đợi cậu sinh đứa trẻ xong liền bắt nó về Hàn gia.
Huống chi, người mà Hàn Tử Việt thích cũng đã trở lại, cậu không muốn làm phiền đến họ.
Dù sao số tiền Hàn Tử Việt cho cậu cũng đủ để cậu nuôi nấng đứa trẻ này lớn khôn thành người.
Hàn Tử Việt bồi thường cho Thẩm Thư rất hào phóng, cho dù đời này Thẩm Thư không đi làm thì cũng có thể thoải mái sống ở tinh cầu Diên Vĩ cả đời. Lần đầu tiên Thẩm Thư kiểm tra xem trong tài khoản của mình đến tột cùng có bao nhiêu tiền, khi nhìn thấy số tiền kia liền lập tức choáng váng, lại một lần nữa cảm thán trước sự giàu có của nhà họ Hàn.
Mặc dù tính cách Thẩm Thư luôn nhẫn nhục chịu đựng nhưng cũng không phải là một người đa sầu đa cảm, nếu không sợ là cậu đã sớm mắc chứng trầm cảm từ lâu rồi. Còn nữa, nếu như bức cậu nóng giận lên thì cậu cũng sẽ cắn người.
Ngày đầu tiên đến tinh cầu Diên Vĩ, mới vừa xuống khỏi phi thuyền thì bầu trời chợt bắt đầu mưa to. Thẩm Thư nhanh chóng trốn vào một trung tâm mua sắm gần đó mua một chiếc ô to màu xanh lam, bên ngoài bao bì của chiếc ô còn in rõ một đóa hoa diên vĩ sắc sảo.
Thẩm Thư không thích uống thuốc, vậy nên bị cảm lạnh đến giờ vẫn chưa khỏi. Sau khi cơn mưa ngớt dần, cậu ở lì mãi trong khách sạn cuối cùng cũng đành khuất phục đến một bệnh viện nhỏ gần đó nhất để khám bệnh.
Cậu cứ cho rằng lần khám này rất nhanh sẽ kết thúc, thế nhưng không ngờ bác sĩ lại bảo y tá đưa cậu đi làm mấy loại kiểm tra khác nữa, mất rất nhiều thời gian.
Cuối cùng, một bác sĩ Omega với mái tóc màu vàng cùng với vẻ mặt nặng nề nói với cậu rằng cậu đang mang thai.
Thẩm Thư nhất thời không hiểu nổi, cho là mình nghe lầm rồi, mờ mịt nhìn nữ bác sĩ xinh đẹp ngồi đối diện.
Sau đó, đối phương lặp lại một lần nữa, còn thêm một câu: Đứa bé đã gần bốn tháng rồi.
Tiếp theo đối phương lại hỏi một câu: Trong thời gian Omega mang thai, mùi tín tức tố sẽ thay đổi một cách vi diệu, mùi này chỉ có ở Omega đang mang thai, khi cậu vừa bước vào tôi đã ngửi ra được, cậu và Alpha của cậu không nhận ra sao?
Thẩm Thư khiếp sợ đến nỗi suýt chút nữa nói ra chuyện ly hôn, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Vậy đứa bé... thế nào rồi ạ?"
Gần đây cậu vừa mới mắc mưa xong cảm lạnh, lại còn vội vàng lên đường nên không nghỉ ngơi tốt, liệu đứa nhỏ có xảy ra vấn đề gì không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Thẩm Thư liền sờ nhẹ lên cái bụng phẳng lì của mình. Cậu rất gầy nên sờ lên chỗ này cũng không cảm nhận được cái gì cả, gần bốn tháng rồi mà còn chưa thấy gì.
"Đứa bé cũng không có vấn đề gì lớn, sau này cậu cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thật tốt là được, không cần quá mệt mỏi, cũng đừng uống thuốc bừa bãi. Mặc dù cậu có chút thiếu máu nhưng cũng không phải vấn đề lớn."
Lời bác sĩ nói cuối cùng cũng thành công làm Thẩm Thư yên tâm.
"Nhưng cậu mang thai khi còn trẻ như vậy, vậy người nhà và Alpha của cậu đâu?" Bác sĩ lại hỏi. Lúc nãy cô có nghe được từ y tá nói là cậu đến một mình, không có ai khác đi cùng.
Omega trong thời kỳ mang thai, tín tức tố của Alpha có thể đóng vai trò trấn an rất tốt cho Omega và đứa bé. Thẩm Thư chỉ mới hai mươi tuổi, ở thời đại mà người ta có thể sống đến mấy trăm tuổi như thế này thì cậu quả thực còn rất trẻ.
"Anh ấy rất bận, lần này tôi tới bệnh viện anh ấy cũng không biết, tôi còn chưa nói với anh ấy, tôi không muốn làm anh ấy lo lắng." Thẩm Thư chỉ có thể trả lời như vậy.
Hàn Tử Việt xác thật rất bận. Thẩm Thư lại hỏi bác sĩ rất nhiều chuyện về đứa bé, ví dụ như những thứ gì cậu có thể ăn được hoặc không ăn được.
Cậu đã quyết định, cậu muốn sinh đứa bé này. Đây là người thân duy nhất của cậu trên thế giới này, một đứa trẻ cùng huyết thống với cậu. Cảm giác thật vô cùng kỳ diệu.
Thẩm Thư có tư tâm không muốn nói tin tức này cho Hàn Tử Việt, bởi vì từ ngày hai người bọn họ bắt đầu ly hôn thì cậu và Hàn Tử Việt cũng đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi, liên quan duy nhất chính là cậu mang cái danh chồng cũ của Hàn Tử Việt mà thôi.
Hàn phu nhân đã muốn ôm cháu nội từ rất lâu, Thẩm Thư không dám đánh cuộc, nếu cậu nói cho Hàn Tử Việt biết sự tồn tại của đứa trẻ này thì đối phương có thể sẽ đợi cậu sinh đứa trẻ xong liền bắt nó về Hàn gia.
Huống chi, người mà Hàn Tử Việt thích cũng đã trở lại, cậu không muốn làm phiền đến họ.
Dù sao số tiền Hàn Tử Việt cho cậu cũng đủ để cậu nuôi nấng đứa trẻ này lớn khôn thành người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro