Chương 21
Bán Tiệt Bạch Thái
2024-09-15 00:44:21
Lễ: Học tỷ mặc áo lông màu trắng nhưng đừng cọ dơ đó.
Lâm Phiêu theo bản năng mà nhìn Ứng Hạo bên cạnh một cái, anh khí chất hoang dã này xác thật hấp dẫn người, nhưng là có thể làm cơm ăn sao?
Cô ta thu hồi tầm mắt, lại xem lịch sử trò chuyện trên di động, cuối cùng ấn tắt màn hình, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong xe an tĩnh, chỉ có xe taxi truyền phát tin tức.
*
Đem khay thức ăn ăn để lại chỗ dọn dẹp, Mạnh Thiển Thiển cùng Chu Ngạn Đường Tuyển rời nhà ăn, Đường Tuyển còn phải trở về phòng làm việc. Sau khi từ biệt nhau, Chu Ngạn đưa Mạnh Thiển Thiển trở về ký túc xá, thời gian nghỉ trưa, người trong trường học cũng không nhiều, gió có chút mát mẻ. Mạnh Thiển Thiển đem cổ áo áo khoác lông kéo lên, tới cằm, chậm rãi đi tới.
Chu Ngạn nhìn cô giống như con thỏ con, mũi hồng hồng, cười cười, “Học muội, lạnh không?”
Mạnh Thiển Thiển liếc anh ấy một cái, cười lắc đầu: “Không lạnh, kỳ thật bên chỗ Liên Thành chúng em kia mùa đông lạnh hơn chút.”
“Em ở Liên Thành?”
Mạnh Thiển Thiển gật đầu.
Chu Ngạn cười nói: “Thật trùng hợp, Ứng Hạo cũng là Liên Thành tới đây học.”
Mạnh Thiển Thiển hơi ngừng, cười nói: “A, trùng hợp như vậy.”
“Phải rất trùng hợp, có duyên.”
Mạnh Thiển Thiển hơi mỉm cười.
Hai người đi vào tòa ký túc xá, dưới lầu dì quản lý đang ngủ gà ngủ gật. Chu Ngạn đưa đến phải đi, anh ấy nhìn Mạnh Thiển Thiển muốn nói lại thôi, Mạnh Thiển Thiển bởi vì di động trong túi vẫn luôn rung mà có chút tâm thần không yên, cũng không chú ý tới biểu tình Chu Ngạn, cô hướng anh ấy phất tay, Chu Ngạn nhìn tay nhỏ của cô, nở nụ cười, để lần sau đi.
Nghĩ như vậy, anh ấy cũng phất tay tạm biệt.
Mạnh Thiển Thiển nhìn anh ấy vừa đi, lập tức lấy di động ra, vừa thấy cuộc gọi, tâm tình có chút bực bội. Cô dựa vào tay vịn cầu thang, nhận, thanh âm Mạnh Khiếu lại lần nữa truyền đến, “Chị, mua cho em đi.”
Mạnh Thiển Thiển: “.....”
“Chị!”
Mạnh Thiển Thiển không muốn trả lời.
“Chị, chị mua cho nó đi, phiền muốn chết, chị không mua cho nó liền hỏi em muốn!” Một thanh âm xinh xắn từ bên kia truyền đến, đúng là em gái Mạnh Thiển Thiển Mạnh Viện Viện, giọng nói của cô ấy tất cả đều là bực bội.
Lâm Phiêu theo bản năng mà nhìn Ứng Hạo bên cạnh một cái, anh khí chất hoang dã này xác thật hấp dẫn người, nhưng là có thể làm cơm ăn sao?
Cô ta thu hồi tầm mắt, lại xem lịch sử trò chuyện trên di động, cuối cùng ấn tắt màn hình, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong xe an tĩnh, chỉ có xe taxi truyền phát tin tức.
*
Đem khay thức ăn ăn để lại chỗ dọn dẹp, Mạnh Thiển Thiển cùng Chu Ngạn Đường Tuyển rời nhà ăn, Đường Tuyển còn phải trở về phòng làm việc. Sau khi từ biệt nhau, Chu Ngạn đưa Mạnh Thiển Thiển trở về ký túc xá, thời gian nghỉ trưa, người trong trường học cũng không nhiều, gió có chút mát mẻ. Mạnh Thiển Thiển đem cổ áo áo khoác lông kéo lên, tới cằm, chậm rãi đi tới.
Chu Ngạn nhìn cô giống như con thỏ con, mũi hồng hồng, cười cười, “Học muội, lạnh không?”
Mạnh Thiển Thiển liếc anh ấy một cái, cười lắc đầu: “Không lạnh, kỳ thật bên chỗ Liên Thành chúng em kia mùa đông lạnh hơn chút.”
“Em ở Liên Thành?”
Mạnh Thiển Thiển gật đầu.
Chu Ngạn cười nói: “Thật trùng hợp, Ứng Hạo cũng là Liên Thành tới đây học.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Thiển Thiển hơi ngừng, cười nói: “A, trùng hợp như vậy.”
“Phải rất trùng hợp, có duyên.”
Mạnh Thiển Thiển hơi mỉm cười.
Hai người đi vào tòa ký túc xá, dưới lầu dì quản lý đang ngủ gà ngủ gật. Chu Ngạn đưa đến phải đi, anh ấy nhìn Mạnh Thiển Thiển muốn nói lại thôi, Mạnh Thiển Thiển bởi vì di động trong túi vẫn luôn rung mà có chút tâm thần không yên, cũng không chú ý tới biểu tình Chu Ngạn, cô hướng anh ấy phất tay, Chu Ngạn nhìn tay nhỏ của cô, nở nụ cười, để lần sau đi.
Nghĩ như vậy, anh ấy cũng phất tay tạm biệt.
Mạnh Thiển Thiển nhìn anh ấy vừa đi, lập tức lấy di động ra, vừa thấy cuộc gọi, tâm tình có chút bực bội. Cô dựa vào tay vịn cầu thang, nhận, thanh âm Mạnh Khiếu lại lần nữa truyền đến, “Chị, mua cho em đi.”
Mạnh Thiển Thiển: “.....”
“Chị!”
Mạnh Thiển Thiển không muốn trả lời.
“Chị, chị mua cho nó đi, phiền muốn chết, chị không mua cho nó liền hỏi em muốn!” Một thanh âm xinh xắn từ bên kia truyền đến, đúng là em gái Mạnh Thiển Thiển Mạnh Viện Viện, giọng nói của cô ấy tất cả đều là bực bội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro