Chương 46
Bán Tiệt Bạch Thái
2024-09-15 00:44:21
Nữ sinh chỉ cần nghĩ thông suốt liền tốt, quản nam sinh có ý nghĩ gì.
Rất nhanh, Mạnh Thiển Thiển cùng sư mẫu hai người làm 3 món đồ ăn 1 canh, còn làm một phần trái cây. Thầy Kiều lôi kéo Ứng Hạo nhấp rượu, Mạnh Thiển Thiển ở bên cạnh nhìn thoáng qua.
Phát hiện anh tửu lượng rất tốt.
Cô thu hồi tầm mắt, chuyên tâm ăn cơm, trong tầm tay để đồ uống, rất nhiều lần không cẩn thận bị mu bàn tay đẩy đến mép bàn, bên cạnh một con bàn tay thon dài liền duỗi lại đây, đẩy trở về cho cô.
Thầy Kiều ở đối diện nhìn Ứng Hạo một cái.
Ứng Hạo mặt vô biểu tình mà gắp đồ ăn.
Thầy Kiều than nhỏ một tiếng.
Từ nhà thầy giáo đi ra đã là 1 giờ rưỡi trưa, Mạnh Thiển Thiển đeo khăn quàng cổ, liền nghe thấy cửa phía sau mở ra, Ứng Hạo cũng đi ra, hai người tầm mắt đụng phải.
Đối diện hai giây, Mạnh Thiển Thiển hơi mỉm cười, “Chúc mừng năm mới, học trưởng.”
Ứng Hạo nhấp môi, “Thiển Thiển, chúc mừng năm mới.”
“Tôi đây về nhà.”
“Được.” Anh hầu kết lên xuống. Mạnh Thiển Thiển hướng anh gật gật đầu, sau đí dẫn đầu đi xuống bậc thang. Ứng Hạo đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng của cô, vài giây sau mới xuống bậc thang, dẫm lên gạch cô đi qua rời đi.
*
Hai ngày sau đã đến 30, Liên thành nơi nơi đều là l không khí năm mới, mua hàng tết, treo đèn lồng, “Tôi chúc mừng bạn phát tài, tôi chúc mừng bạn xuất sắc, tốt liền đi theo, không tốt mời tránh ra.....” Nơi nơi đều là ca khúc năm mới.
Sắc trời bắt đầu tối.
Ứng Hạo bưng đồ ăn lên bàn, bà ngoại cầm kính viễn thị lau chùi vài cái đeo lên, sau đó kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra ảnh chụp của con gái, lau chùi vài cái, gọi: “Hạo, lại đây.”
Ứng Hạo đi lên trước, hôm nay anh mặc áo sơ mi phối với áo khoác tây trang, nhưng không phải trang trọng, là loại tương đối thoải mái. Anh đi vào trước, nhìn ảnh chụp mẹ mình.
Bà ngoại lấy hương, đốt lửa đưa cho anh nói: “Lại một năm nữa qua đi, mẹ cháu nhìn cháu đã lớn như vậy, nhất định rất vui vẻ.”
Rất nhanh, Mạnh Thiển Thiển cùng sư mẫu hai người làm 3 món đồ ăn 1 canh, còn làm một phần trái cây. Thầy Kiều lôi kéo Ứng Hạo nhấp rượu, Mạnh Thiển Thiển ở bên cạnh nhìn thoáng qua.
Phát hiện anh tửu lượng rất tốt.
Cô thu hồi tầm mắt, chuyên tâm ăn cơm, trong tầm tay để đồ uống, rất nhiều lần không cẩn thận bị mu bàn tay đẩy đến mép bàn, bên cạnh một con bàn tay thon dài liền duỗi lại đây, đẩy trở về cho cô.
Thầy Kiều ở đối diện nhìn Ứng Hạo một cái.
Ứng Hạo mặt vô biểu tình mà gắp đồ ăn.
Thầy Kiều than nhỏ một tiếng.
Từ nhà thầy giáo đi ra đã là 1 giờ rưỡi trưa, Mạnh Thiển Thiển đeo khăn quàng cổ, liền nghe thấy cửa phía sau mở ra, Ứng Hạo cũng đi ra, hai người tầm mắt đụng phải.
Đối diện hai giây, Mạnh Thiển Thiển hơi mỉm cười, “Chúc mừng năm mới, học trưởng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ứng Hạo nhấp môi, “Thiển Thiển, chúc mừng năm mới.”
“Tôi đây về nhà.”
“Được.” Anh hầu kết lên xuống. Mạnh Thiển Thiển hướng anh gật gật đầu, sau đí dẫn đầu đi xuống bậc thang. Ứng Hạo đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng của cô, vài giây sau mới xuống bậc thang, dẫm lên gạch cô đi qua rời đi.
*
Hai ngày sau đã đến 30, Liên thành nơi nơi đều là l không khí năm mới, mua hàng tết, treo đèn lồng, “Tôi chúc mừng bạn phát tài, tôi chúc mừng bạn xuất sắc, tốt liền đi theo, không tốt mời tránh ra.....” Nơi nơi đều là ca khúc năm mới.
Sắc trời bắt đầu tối.
Ứng Hạo bưng đồ ăn lên bàn, bà ngoại cầm kính viễn thị lau chùi vài cái đeo lên, sau đó kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra ảnh chụp của con gái, lau chùi vài cái, gọi: “Hạo, lại đây.”
Ứng Hạo đi lên trước, hôm nay anh mặc áo sơ mi phối với áo khoác tây trang, nhưng không phải trang trọng, là loại tương đối thoải mái. Anh đi vào trước, nhìn ảnh chụp mẹ mình.
Bà ngoại lấy hương, đốt lửa đưa cho anh nói: “Lại một năm nữa qua đi, mẹ cháu nhìn cháu đã lớn như vậy, nhất định rất vui vẻ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro