Chương 3
Bát Nguyệt Vi Ny
2024-07-10 16:52:44
Giọng nói của Dương Nghi cũng không lớn, thậm chí có chút yếu ớt.
Bởi vì nàng không muốn kinh động thôn dân vây xem, mà chỉ nói cho Thập Thất Lang nghe.
Thập Thất Lang quay đầu, nhìn về phía Dương Nghi với ánh mắt giống như nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Hai binh sĩ phía trước không nghe thấy Dương Nghi nói gì, bọn họ chỉ biết là người này đang ngăn cản Thập Thất Lang.
Các binh sĩ nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Dương Nghi.
Không ai dám chất vấn và đối nghịch với lời nói của Thập Thất, người có khuôn mặt ốm yếu trắng bệch này hoàn toàn không biết mình đang trêu chọc ai.
Bọn họ đang nghĩ kết cục của Dương Nghi, là bị Thập Thất Lang một cước đạp xuống sông, hay là một ngón tay bóp chết.
Thật ra lời Dương Nghi vừa ra khỏi miệng, đã hối hận rồi.
Sao lại dám?
Không nên can thiệp vào.
Nhưng có đôi khi chính là như vậy, biết rõ có một số việc không làm được, nhưng vẫn không thể không làm, giống như hạt giống khô ráo bị mưa xối ướt nhất định sẽ mọc lên, cho dù mặt đất cứng rắn, đá có nặng nề đến đâu.
Có lẽ là ánh mắt Thập Thất Lang quá sắc bén, chân Dương Nghi run lên.
Nàng dường như muốn lui về phía sau, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Trong chốc lát, Thập Thất Lang đã đến gần.
Hiển nhiên hắn không có kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, mà chỉ nhướn đôi mày rậm, mi cong lên rất đẹp, là một đôi mày kiếm anh tuấn uy vũ sáng sủa: "Hả? Ngươi vừa nói gì?"
Đôi mày kiếm kia giống như vô hình trung thật sự chém Dương Nghi một cái, làm cho hơi thở của nàng càng thêm ngắn đi vài phần.
Lúc này ánh mắt mọi người ở đây đều rơi vào trên người nàng, có hiếu kỳ, có ngờ vực vô căn cứ, còn có các binh sĩ cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ có Đậu Tử vội vàng chạy tới, ư ử kêu hai tiếng với Thập Thất Lang.
Nhìn ra được Đậu Tử rất sợ hãi, nhưng nó vẫn ngăn giữa Dương Nghi và Thập Thất Lang, bày ra tư thế bảo vệ chủ.
Thập Thất Lang nghiến răng: "Còn kêu một tiếng, lão tử giết chết nó."
Dương Nghi vội vàng cúi người sờ sờ đầu Đậu Tử, trước khi Thập Thất Lang mất kiên nhẫn, nàng lấy hết dũng khí đến gần Thập Thất Lang nửa bước.
"Quan gia," Nàng nhấc chân đẩy Đậu Tử về phía sau, nói rõ ràng: "Đây không phải là một xác khỉ, ngươi, khụ khụ... nếu đem nó đi đốt, thì sẽ không còn lại gì."
Râu quai nón dưới miệng dưới mở ra một chút, lộ ra hàm răng đều đặn trắng như tuyết, hắn bản ý là cười nhạo, buồn cười có vẻ có chút sáng lạn, tựa như không giống với bộ dạng râu ria xồm xoàm này.
Thập Thất Lang cười: "Lời này của ngươi thật kỳ quái, lẽ nào những người ở đây bao gồm cả ta đều là người mù."
Giọng Dương Nghi vẫn rất nhẹ: "Quan gia, mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật."
Thập Thất Lang nghe xong câu này, vừa muốn trách cứ đây là lời nguỵ biện, đột nhiên trầm mặc.
Hắn nheo mắt lại nhìn Dương Nghi, rồi xoay người nhìn về phía con khỉ trên tảng đá.
Người đầu tiên phát hiện xác khỉ chính là thôn dân Dung Đường.
Đó là một ông lão có thói quen dậy sớm tản bộ, tới nơi này, từ xa nhìn thấy trên tảng đá có một vật, còn tưởng là con cái nhà ai tinh nghịch, đến gần nhìn thấy là khỉ chết, bị doạ không nhẹ, vừa vặn có người đi ngang qua nên gọi tới.
Dân chúng nghe tin mà tới kia vốn muốn đem con khỉ đi chôn, nhưng nhìn thấy cái chết của con khỉ, cả đám lại đều sợ tới mức không dám tới gần.
Lúc này Thập Thất Lang tới gần, cúi người nhìn kỹ.
Con khỉ này có bộ lông màu nâu xám, nó không phải là khỉ vàng mà giống như là một con vượn khỉ choai choai. Nó cúi đầu, gần như là vùi mặt vào ngực mình.
Mà ở trước ngực nó, có một vết thương gớm ghiếc, làm cho người ta sợ hãi chính là, móng phải của nó đang cắm thật sâu vào trong miệng vết thương.
Tư thế này trông giống như nó muốn móc tim của mình ra.
Vết thương nặng như vậy, máu trên tảng đá cũng không có nhiều, một ít nước sông hoà lẫn vết máu nhàn nhạt, từ dưới thân nó chảy xuống, màu máu cũng không quá đậm.
Thập Thất Lang nhìn theo hướng mặt đất đến sông.
Hôm qua trời vừa mới mưa, bùn đất bên bờ sông xốp xốp, từ bờ sông đến trên tảng đá này, trên mặt đất ngoại trừ mấy dấu chân lộn xộn ra, còn có một đường vết tích giãy giụa rõ ràng, "dấu chân" nhỏ vụn như ẩn như hiện, nhìn gần, còn có thể phát hiện trên bùn cát lưu lại một chút vết máu.
Nếu không có người xê dịch, hơn nữa có dấu vết trên mặt đất và tảng đá, cái "con khỉ" này hẳn là từ trong nước giãy giụa đi lên, leo lên trên tảng đá.
Nhưng bất kể nhìn thế nào, trên tảng đá vẫn là một con vượn khỉ.
Thập Thất Lang quay người lại, mới phát hiện Dương Nghi không đi theo, vẫn đứng cách mấy bước.
Ngược lại là con chó đen của nàng, chẳng biết từ lúc nào đã đi theo tới, ngửi đánh hơi con khỉ trên tảng đá, sau đó lại ngửa đầu "Ngao" mà kêu lên, bình thường mà nói, cách gọi này của con chó, gọi là "Khóc".
Chương 4:
Thập Thất Lang quan sát Dương Nghi, Dương Nghi lại nhìn Đậu Tử, ánh mắt của nàng làm cho Thập Thất Lang nghĩ đến hoa sơn trà màu đen bị mưa rơi.
Có binh sĩ ghi nhớ chặt chẽ lời Thập Thất Lang vừa rồi "Còn kêu một tiếng thì giết chết nó", khéo hiểu lòng người muốn đuổi Đậu Tử đi.
Ai ngờ Thập Thất Lang không hề cảm kích, ngược lại quát bảo binh lính kia ngừng lại, rồi vẫy tay với Dương Nghi: "Ngươi nói nó không phải con khỉ, vậy nó là con gì?"
Cách đường sông không xa, có một tòa miếu Long Vương tuổi đời xa xưa, miếu không lớn, gạch xanh dựng thành, bị năm tháng xâm nhập, gạch đá có nhiều hư tổn. Nếu là trời mưa quá lớn, trong miếu sẽ tí tách dột mưa, khi bị rỉ nước dữ dội, ngay cả tượng Long Vương cũng bị nước mưa thấm vào, may mà người lập miếu trước đó đã dự kiến trước, tượng thần Long Vương kia lại làm bằng tượng đá, cực kỳ chắc chắn, nếu là tượng đất sét bình thường, vậy thật sự trở thành "Nước lớn tràn miếu Long Vương", nào còn có thể đứng sừng sững không ngã hưởng hương khói.
Nghe nói có một năm nọ, có mấy đứa bé ở đây chơi đùa, một đứa trong đó bị mất tích một cách khó hiểu, tìm khắp nơi vẫn không thấy được.
Từ đó về sau, ngoại trừ ngày lễ ngày tết có các thôn dân đến dâng lễ, ngày thường vô cùng thanh tịnh.
Xác khỉ được đặt trên bàn đá ở sân sau của miếu Long Vương, phía dưới trải tấm vải bố màu vàng vừa mới lấy từ trong miếu ra.
Thập Thất Lang đứng ở cạnh cửa, thân thể tựa ở trên khung cửa, một chân ấn xuống đất: "Ngay trước mặt Long Vương gia, chẳng lẽ ngươi muốn biến thành người sống cho ta ư."
Dương Nghi buông khăn tay xuống, mùi máu tanh đột nhiên xuất hiện khiến nàng gần như lại ho khan. Nàng chỉ có thể gấp khăn thành hình tam giác trước, quấn quanh mũi miệng, thắt lại ở sau ót.
Thập Thất Lang nhìn điệu bộ của nàng như thế, không khỏi khẽ xùy một tiếng.
Nhưng mà hắn cũng nhìn ra, động tác của Dương Nghi rất thuần thục, dường như không chỉ làm một lần.
Dương Nghi lại vén tay áo lên, tay nàng không lớn, ngón tay tinh tế trắng nõn, đẹp như ngọc, cũng giòn như ngọc, giống như chạm một cái sẽ vỡ vụn.
Lông mày của Thập Thất Lang không khỏi nhíu chặt một chút, hắn ghét nhất là loại không thể vác trên vai không thể xách trên tay thế này, giống như là một con thỏ kệch cỡm, một đầu ngón tay của hắn cũng thể bắn chết vài con.
Hắn âm thầm cười lạnh, hoài nghi mình có phải điên rồi hay không, lại bị khuôn mặt trắng trẻo ốm yếu này mê hoặc, làm việc vô căn cứ như vậy.
Nhưng chẳng bao lâu sau Thập Thất Lang cười không nổi, hắn thấy Dương Nghi dùng đôi tay nhìn như yếu ớt này, không chút kiêng kỵ bắt đầu chạm vào đầu, hai cánh tay, bàn tay của thi thể con khỉ... Thậm chí cơ thể, hai chân, ngón chân đều không bỏ qua.
Dáng vẻ nghiêm túc của nàng, làm cho Thập Thất Lang gần như hoài nghi nàng có sở thích đặc biệt gì đó không thể cho ai biết đối với xác con khỉ này.
Đang lúc Thập Thất Lang cảm thấy không được tự nhiên, Dương Nghi đã dò xét khắp thân khỉ.
Cuối cùng, nàng nắm tay phải của vượn khỉ, thử kéo nó ra, nhưng cái tay dường như cắm vào quá sâu, nàng thử mấy góc độ đều không được, vầng trán trơn bóng ngược lại toát ra mồ hôi tinh mịn óng ánh.
Dương Nghi đành phải từ bỏ.
Thập Thất Lang vốn muốn hỏi nàng có muốn hỗ trợ hay không, nhưng lại muốn nhìn nàng rốt cuộc còn có thể làm được cái gì khác, nên chỉ khoanh tay đứng nhìn, yên lặng theo dõi chuyện gì đang xảy ra.
Dương Nghi lại không làm gì khác.
Nàng hạ tay xuống, lông mi dài rũ xuống, thật lâu không có lên tiếng.
Thập Thất Lang thật sự không chịu nổi: "Sao vậy?"
Dương Nghi không nhìn hắn, cũng không trả lời.
Thập Thất Lang đến gần nàng: "Này!"
Dương Nghi thấp hơn hắn quá nhiều, cộng thêm bộ dạng hơi cúi đầu, khiến hắn không nhìn thấy mặt nàng.
Ánh mắt có thể nhìn thấy, là nàng cúi đầu lộ ra một chút gáy, da thịt dưới cổ áo cũng là trắng đến kỳ cục.
Cùng lúc đó, Thập Thất Lang ngửi được một chút mùi thơm quái dị, tựa như là mùi thảo dược, xen lẫn một chút mùi hương bạc hà mát lạnh làm cho người khắc sâu ấn tượng, nhưng lại không khó ngửi.
Chút hương thơm này khiến tâm tư mới vừa xao động của Thập Thất Lang bình tĩnh trở lại.
Trong lúc giằng co trong im lặng, tay của Dương Nghi rơi vào trên ống tay áo bên trái, rồi lại dừng lại.
Nàng hỏi: "Quan gia, có thể mượn bội đao của ngài dùng một lát hay không?"
Ánh mắt Thập Thất Lang chuyển động, vừa nhấc chân, không ngờ lại rút một con dao găm từ trong ống giày ra: "Sao ngươi biết ta có mang đao?"
Dương Nghi trả lời: "Là võ quan đều sẽ mang binh khí. Tại hạ chỉ là suy đoán."
Thập Thất Lang không hỏi nữa, mà chỉ đưa đao cho nàng.
Trên mặt Dương Nghi là một chiếc khăn tay bằng vải bông trắng cũ kỹ, nhưng được giặt rất sạch sẽ. Thập Thất Lang chú ý tới một góc khăn dường như thêu cái gì đó, nhưng sự chú ý của hắn không ở trên đó, mà là nhìn vào ánh mắt của Dương Nghi.
Ánh mắt của nàng bình thản lặng lẽ không màng danh lợi, giống như ánh trăng đêm thu.
Hai tay Dương Nghi nhận lấy bội đao của Thập Thất Lang, cẩn thận thử độ sắc bén của dao găm, hiển nhiên nàng rất hài lòng.
Sau một khắc, nàng cầm con dao cắt vào ngực thi thể kia.
Rõ ràng trông mềm yếu đau ốm, động tác dùng dao này lại cực kỳ lưu loát.
Thậm chí nàng còn không chớp mắt một cái, tựa như muốn cầm con dao này cắt một miếng đậu hũ.
Thập Thất Lang kinh hãi, hắn nhanh tay lẹ mắt, lập tức cản cổ tay Dương Nghi lại: "Làm cái gì vậy!"
Đôi môi dưới khăn khẽ giật giật: "Quan gia, ngài hãy nhìn kỹ."
Thập Thất Lang không biết muốn nhìn cái gì, nhưng lời kế tiếp của Dương Nghi khiến hắn rợn cả tóc gáy.
"Đây... rõ ràng là một người mà."
Lúc trước Dương Nghi nói không phải là một xác khỉ, Thập Thất Lang mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khịt mũi coi thường, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút phỏng đoán.
Ví dụ như không phải xác khỉ, đó là cái gì? Cũng không thể là yêu quái? Hoặc là trâu dê heo chó...
Hôm nay nghe Dương Nghi nói ra đáp án này, hắn lập tức cảm thấy lạnh sống lưng: "Người?"
Thập Thất Lang không chịu tin.
Đây quả thực là đáp án càng thêm hỏng bét so với yêu ma quỷ quái.
Không, là đáp án bết bát nhất.
"Ngươi nói bậy." Con ngươi Thập Thất Lang chợt co lại, lạnh lùng nhìn về phía Dương Nghi.
Bởi vì nàng không muốn kinh động thôn dân vây xem, mà chỉ nói cho Thập Thất Lang nghe.
Thập Thất Lang quay đầu, nhìn về phía Dương Nghi với ánh mắt giống như nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Hai binh sĩ phía trước không nghe thấy Dương Nghi nói gì, bọn họ chỉ biết là người này đang ngăn cản Thập Thất Lang.
Các binh sĩ nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Dương Nghi.
Không ai dám chất vấn và đối nghịch với lời nói của Thập Thất, người có khuôn mặt ốm yếu trắng bệch này hoàn toàn không biết mình đang trêu chọc ai.
Bọn họ đang nghĩ kết cục của Dương Nghi, là bị Thập Thất Lang một cước đạp xuống sông, hay là một ngón tay bóp chết.
Thật ra lời Dương Nghi vừa ra khỏi miệng, đã hối hận rồi.
Sao lại dám?
Không nên can thiệp vào.
Nhưng có đôi khi chính là như vậy, biết rõ có một số việc không làm được, nhưng vẫn không thể không làm, giống như hạt giống khô ráo bị mưa xối ướt nhất định sẽ mọc lên, cho dù mặt đất cứng rắn, đá có nặng nề đến đâu.
Có lẽ là ánh mắt Thập Thất Lang quá sắc bén, chân Dương Nghi run lên.
Nàng dường như muốn lui về phía sau, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Trong chốc lát, Thập Thất Lang đã đến gần.
Hiển nhiên hắn không có kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, mà chỉ nhướn đôi mày rậm, mi cong lên rất đẹp, là một đôi mày kiếm anh tuấn uy vũ sáng sủa: "Hả? Ngươi vừa nói gì?"
Đôi mày kiếm kia giống như vô hình trung thật sự chém Dương Nghi một cái, làm cho hơi thở của nàng càng thêm ngắn đi vài phần.
Lúc này ánh mắt mọi người ở đây đều rơi vào trên người nàng, có hiếu kỳ, có ngờ vực vô căn cứ, còn có các binh sĩ cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ có Đậu Tử vội vàng chạy tới, ư ử kêu hai tiếng với Thập Thất Lang.
Nhìn ra được Đậu Tử rất sợ hãi, nhưng nó vẫn ngăn giữa Dương Nghi và Thập Thất Lang, bày ra tư thế bảo vệ chủ.
Thập Thất Lang nghiến răng: "Còn kêu một tiếng, lão tử giết chết nó."
Dương Nghi vội vàng cúi người sờ sờ đầu Đậu Tử, trước khi Thập Thất Lang mất kiên nhẫn, nàng lấy hết dũng khí đến gần Thập Thất Lang nửa bước.
"Quan gia," Nàng nhấc chân đẩy Đậu Tử về phía sau, nói rõ ràng: "Đây không phải là một xác khỉ, ngươi, khụ khụ... nếu đem nó đi đốt, thì sẽ không còn lại gì."
Râu quai nón dưới miệng dưới mở ra một chút, lộ ra hàm răng đều đặn trắng như tuyết, hắn bản ý là cười nhạo, buồn cười có vẻ có chút sáng lạn, tựa như không giống với bộ dạng râu ria xồm xoàm này.
Thập Thất Lang cười: "Lời này của ngươi thật kỳ quái, lẽ nào những người ở đây bao gồm cả ta đều là người mù."
Giọng Dương Nghi vẫn rất nhẹ: "Quan gia, mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật."
Thập Thất Lang nghe xong câu này, vừa muốn trách cứ đây là lời nguỵ biện, đột nhiên trầm mặc.
Hắn nheo mắt lại nhìn Dương Nghi, rồi xoay người nhìn về phía con khỉ trên tảng đá.
Người đầu tiên phát hiện xác khỉ chính là thôn dân Dung Đường.
Đó là một ông lão có thói quen dậy sớm tản bộ, tới nơi này, từ xa nhìn thấy trên tảng đá có một vật, còn tưởng là con cái nhà ai tinh nghịch, đến gần nhìn thấy là khỉ chết, bị doạ không nhẹ, vừa vặn có người đi ngang qua nên gọi tới.
Dân chúng nghe tin mà tới kia vốn muốn đem con khỉ đi chôn, nhưng nhìn thấy cái chết của con khỉ, cả đám lại đều sợ tới mức không dám tới gần.
Lúc này Thập Thất Lang tới gần, cúi người nhìn kỹ.
Con khỉ này có bộ lông màu nâu xám, nó không phải là khỉ vàng mà giống như là một con vượn khỉ choai choai. Nó cúi đầu, gần như là vùi mặt vào ngực mình.
Mà ở trước ngực nó, có một vết thương gớm ghiếc, làm cho người ta sợ hãi chính là, móng phải của nó đang cắm thật sâu vào trong miệng vết thương.
Tư thế này trông giống như nó muốn móc tim của mình ra.
Vết thương nặng như vậy, máu trên tảng đá cũng không có nhiều, một ít nước sông hoà lẫn vết máu nhàn nhạt, từ dưới thân nó chảy xuống, màu máu cũng không quá đậm.
Thập Thất Lang nhìn theo hướng mặt đất đến sông.
Hôm qua trời vừa mới mưa, bùn đất bên bờ sông xốp xốp, từ bờ sông đến trên tảng đá này, trên mặt đất ngoại trừ mấy dấu chân lộn xộn ra, còn có một đường vết tích giãy giụa rõ ràng, "dấu chân" nhỏ vụn như ẩn như hiện, nhìn gần, còn có thể phát hiện trên bùn cát lưu lại một chút vết máu.
Nếu không có người xê dịch, hơn nữa có dấu vết trên mặt đất và tảng đá, cái "con khỉ" này hẳn là từ trong nước giãy giụa đi lên, leo lên trên tảng đá.
Nhưng bất kể nhìn thế nào, trên tảng đá vẫn là một con vượn khỉ.
Thập Thất Lang quay người lại, mới phát hiện Dương Nghi không đi theo, vẫn đứng cách mấy bước.
Ngược lại là con chó đen của nàng, chẳng biết từ lúc nào đã đi theo tới, ngửi đánh hơi con khỉ trên tảng đá, sau đó lại ngửa đầu "Ngao" mà kêu lên, bình thường mà nói, cách gọi này của con chó, gọi là "Khóc".
Chương 4:
Thập Thất Lang quan sát Dương Nghi, Dương Nghi lại nhìn Đậu Tử, ánh mắt của nàng làm cho Thập Thất Lang nghĩ đến hoa sơn trà màu đen bị mưa rơi.
Có binh sĩ ghi nhớ chặt chẽ lời Thập Thất Lang vừa rồi "Còn kêu một tiếng thì giết chết nó", khéo hiểu lòng người muốn đuổi Đậu Tử đi.
Ai ngờ Thập Thất Lang không hề cảm kích, ngược lại quát bảo binh lính kia ngừng lại, rồi vẫy tay với Dương Nghi: "Ngươi nói nó không phải con khỉ, vậy nó là con gì?"
Cách đường sông không xa, có một tòa miếu Long Vương tuổi đời xa xưa, miếu không lớn, gạch xanh dựng thành, bị năm tháng xâm nhập, gạch đá có nhiều hư tổn. Nếu là trời mưa quá lớn, trong miếu sẽ tí tách dột mưa, khi bị rỉ nước dữ dội, ngay cả tượng Long Vương cũng bị nước mưa thấm vào, may mà người lập miếu trước đó đã dự kiến trước, tượng thần Long Vương kia lại làm bằng tượng đá, cực kỳ chắc chắn, nếu là tượng đất sét bình thường, vậy thật sự trở thành "Nước lớn tràn miếu Long Vương", nào còn có thể đứng sừng sững không ngã hưởng hương khói.
Nghe nói có một năm nọ, có mấy đứa bé ở đây chơi đùa, một đứa trong đó bị mất tích một cách khó hiểu, tìm khắp nơi vẫn không thấy được.
Từ đó về sau, ngoại trừ ngày lễ ngày tết có các thôn dân đến dâng lễ, ngày thường vô cùng thanh tịnh.
Xác khỉ được đặt trên bàn đá ở sân sau của miếu Long Vương, phía dưới trải tấm vải bố màu vàng vừa mới lấy từ trong miếu ra.
Thập Thất Lang đứng ở cạnh cửa, thân thể tựa ở trên khung cửa, một chân ấn xuống đất: "Ngay trước mặt Long Vương gia, chẳng lẽ ngươi muốn biến thành người sống cho ta ư."
Dương Nghi buông khăn tay xuống, mùi máu tanh đột nhiên xuất hiện khiến nàng gần như lại ho khan. Nàng chỉ có thể gấp khăn thành hình tam giác trước, quấn quanh mũi miệng, thắt lại ở sau ót.
Thập Thất Lang nhìn điệu bộ của nàng như thế, không khỏi khẽ xùy một tiếng.
Nhưng mà hắn cũng nhìn ra, động tác của Dương Nghi rất thuần thục, dường như không chỉ làm một lần.
Dương Nghi lại vén tay áo lên, tay nàng không lớn, ngón tay tinh tế trắng nõn, đẹp như ngọc, cũng giòn như ngọc, giống như chạm một cái sẽ vỡ vụn.
Lông mày của Thập Thất Lang không khỏi nhíu chặt một chút, hắn ghét nhất là loại không thể vác trên vai không thể xách trên tay thế này, giống như là một con thỏ kệch cỡm, một đầu ngón tay của hắn cũng thể bắn chết vài con.
Hắn âm thầm cười lạnh, hoài nghi mình có phải điên rồi hay không, lại bị khuôn mặt trắng trẻo ốm yếu này mê hoặc, làm việc vô căn cứ như vậy.
Nhưng chẳng bao lâu sau Thập Thất Lang cười không nổi, hắn thấy Dương Nghi dùng đôi tay nhìn như yếu ớt này, không chút kiêng kỵ bắt đầu chạm vào đầu, hai cánh tay, bàn tay của thi thể con khỉ... Thậm chí cơ thể, hai chân, ngón chân đều không bỏ qua.
Dáng vẻ nghiêm túc của nàng, làm cho Thập Thất Lang gần như hoài nghi nàng có sở thích đặc biệt gì đó không thể cho ai biết đối với xác con khỉ này.
Đang lúc Thập Thất Lang cảm thấy không được tự nhiên, Dương Nghi đã dò xét khắp thân khỉ.
Cuối cùng, nàng nắm tay phải của vượn khỉ, thử kéo nó ra, nhưng cái tay dường như cắm vào quá sâu, nàng thử mấy góc độ đều không được, vầng trán trơn bóng ngược lại toát ra mồ hôi tinh mịn óng ánh.
Dương Nghi đành phải từ bỏ.
Thập Thất Lang vốn muốn hỏi nàng có muốn hỗ trợ hay không, nhưng lại muốn nhìn nàng rốt cuộc còn có thể làm được cái gì khác, nên chỉ khoanh tay đứng nhìn, yên lặng theo dõi chuyện gì đang xảy ra.
Dương Nghi lại không làm gì khác.
Nàng hạ tay xuống, lông mi dài rũ xuống, thật lâu không có lên tiếng.
Thập Thất Lang thật sự không chịu nổi: "Sao vậy?"
Dương Nghi không nhìn hắn, cũng không trả lời.
Thập Thất Lang đến gần nàng: "Này!"
Dương Nghi thấp hơn hắn quá nhiều, cộng thêm bộ dạng hơi cúi đầu, khiến hắn không nhìn thấy mặt nàng.
Ánh mắt có thể nhìn thấy, là nàng cúi đầu lộ ra một chút gáy, da thịt dưới cổ áo cũng là trắng đến kỳ cục.
Cùng lúc đó, Thập Thất Lang ngửi được một chút mùi thơm quái dị, tựa như là mùi thảo dược, xen lẫn một chút mùi hương bạc hà mát lạnh làm cho người khắc sâu ấn tượng, nhưng lại không khó ngửi.
Chút hương thơm này khiến tâm tư mới vừa xao động của Thập Thất Lang bình tĩnh trở lại.
Trong lúc giằng co trong im lặng, tay của Dương Nghi rơi vào trên ống tay áo bên trái, rồi lại dừng lại.
Nàng hỏi: "Quan gia, có thể mượn bội đao của ngài dùng một lát hay không?"
Ánh mắt Thập Thất Lang chuyển động, vừa nhấc chân, không ngờ lại rút một con dao găm từ trong ống giày ra: "Sao ngươi biết ta có mang đao?"
Dương Nghi trả lời: "Là võ quan đều sẽ mang binh khí. Tại hạ chỉ là suy đoán."
Thập Thất Lang không hỏi nữa, mà chỉ đưa đao cho nàng.
Trên mặt Dương Nghi là một chiếc khăn tay bằng vải bông trắng cũ kỹ, nhưng được giặt rất sạch sẽ. Thập Thất Lang chú ý tới một góc khăn dường như thêu cái gì đó, nhưng sự chú ý của hắn không ở trên đó, mà là nhìn vào ánh mắt của Dương Nghi.
Ánh mắt của nàng bình thản lặng lẽ không màng danh lợi, giống như ánh trăng đêm thu.
Hai tay Dương Nghi nhận lấy bội đao của Thập Thất Lang, cẩn thận thử độ sắc bén của dao găm, hiển nhiên nàng rất hài lòng.
Sau một khắc, nàng cầm con dao cắt vào ngực thi thể kia.
Rõ ràng trông mềm yếu đau ốm, động tác dùng dao này lại cực kỳ lưu loát.
Thậm chí nàng còn không chớp mắt một cái, tựa như muốn cầm con dao này cắt một miếng đậu hũ.
Thập Thất Lang kinh hãi, hắn nhanh tay lẹ mắt, lập tức cản cổ tay Dương Nghi lại: "Làm cái gì vậy!"
Đôi môi dưới khăn khẽ giật giật: "Quan gia, ngài hãy nhìn kỹ."
Thập Thất Lang không biết muốn nhìn cái gì, nhưng lời kế tiếp của Dương Nghi khiến hắn rợn cả tóc gáy.
"Đây... rõ ràng là một người mà."
Lúc trước Dương Nghi nói không phải là một xác khỉ, Thập Thất Lang mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khịt mũi coi thường, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút phỏng đoán.
Ví dụ như không phải xác khỉ, đó là cái gì? Cũng không thể là yêu quái? Hoặc là trâu dê heo chó...
Hôm nay nghe Dương Nghi nói ra đáp án này, hắn lập tức cảm thấy lạnh sống lưng: "Người?"
Thập Thất Lang không chịu tin.
Đây quả thực là đáp án càng thêm hỏng bét so với yêu ma quỷ quái.
Không, là đáp án bết bát nhất.
"Ngươi nói bậy." Con ngươi Thập Thất Lang chợt co lại, lạnh lùng nhìn về phía Dương Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro