Tài Tử, Giai Nhân, Thích Khách Và Công Chúa
Chương 5
Dạ Thu
2024-05-31 23:10:46
Biến cố bất ngờ xảy ra.
Ngày hôm đó, tiền tuyến truyền đến tin quân tình có biến. Hoàng Đế vội vàng triệu Thừa Tướng cùng các vị đại thần vào cung thương lượng.
Không lâu sau đó, Hoàng Cung truyền ra tin đồn Hoàng Đế đột nhiên lâm bệnh, các ngự y đều bó tay bất lực.
Bấy giờ, giai nhân đang dùng phấn son mới mua được trang điểm biến Vương Nhị thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Trong gương, một "cô nương" vạm vỡ và một cô nương thanh tú bốn mắt nhìn nhau, phì cười một tiếng. Còn chưa kịp cười dứt tiếng thì trên bầu trời Kinh Thành bất chợt vang vọng tiếng sáo đã tuyệt tích từ lâu.
Dở đến mức trời giận dân oán.
Giai nhân và Vương Nhị vội vã lẻn vào Hoàng Cung, vất vả lắm mới tìm được đến chỗ tài tử và Tam Nha.
Tam Nha nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cũng không biết vì bệnh hay vì tiếng sáo quỷ khóc thần sầu của tài tử.
Tam Nha nghe thấy tiếng động, mở mắt ra nhìn chằm chằm vào giai nhân, yếu ớt hỏi: "Ngươi là ai?"
Giai nhân nhanh chóng lấy thay nước tẩy đi lớp hóa trang trên mặt, dùng khăn lau qua: "Hoàng Đế tỷ tỷ, là ta đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tam Nha mỗi lần nói chuyện phải dùng hết sức, tài tử lúc này mới chịu ngừng thổi sáo, nghiêm túc trả lời: "Vừa rồi Tam Nha gấp rút triệu Thừa Tướng vào cung bàn bạc chiến sự. Thật không ngờ lão già đó lại dám thông đồng với giặc, muốn tạo phản."
Chuyện này rất khó xử lý. Tam Nha bị thương rất nặng, tin đồn một khi truyền ra ngoài sẽ khiến triều đình lung lay, lòng dân dao động. Nếu quá lâu mà cô không vào triều, chỉ e sau này chẳng còn triều mà vào nữa.
"Thật ra ta không thích làm Hoàng Đế chút nào." Tam Nha nắm lấy tay tài tử: "Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ thích bắt tôm hùm đất. Nhưng mà Phụ Hoàng chỉ có một đứa con duy nhất là ta. Ngày nào ông cũng nói với ta, nước không thể một ngày không có vua."
"Khoan khoan, cho ta ngắt lời một chút." Giai nhân tò mò giơ tay ý kiến: "Chỉ có duy nhất một đứa con là tỷ, vậy sao lại gọi là Tam Nha?"
Tam Nha hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đại Nha là một con chó, Nhị Nha là một con mèo." Nhớ đến con mèo kiêu ngạo kia suốt ngày huênh hoang nằm lì trong lòng Phụ Hoàng, Tam Nha tức giận suýt chút nữa ngồi bật dậy, một lúc lâu sau mới nhớ họ đang bàn chuyện nghiêm túc.
"Nước không thể một ngày không có vua. Nếu quốc gia đã không còn, ta cũng không bao giờ có thể lẻn ra ngoài bắt tôm hùm đất được nữa."
Vương Nhị và tài tử đều lâm vào bế tắc. Bọn họ có thể giúp Tam Nha đánh trận nhưng không thể thay cô vào triều được. Cho dù có trang điểm thành nữ tử thì dáng người vẫn quá lực lưỡng.
Giai nhân thì đúng là vóc dáng tương tự Tam Nha, có điều, nàng chưa từng cai trị một quốc gia, lỡ bị dọa sợ phát khóc thì làm sao đây?
Ba người đồng loạt quay qua nhìn giai nhân, ai ngờ giai nhân vô cùng phấn khích, háo hức hỏi: "Làm Hoàng Đế có khó lắm không?"
Tam Nha vẫy tay bảo giai nhân lại gần, xoa đầu nàng, hỏi nàng có phân biệt được son môi màu đỏ thắm, đỏ mào gà, đỏ hồng, đỏ máu, đỏ kẹo táo, đỏ hồng y, đỏ anh đào, đỏ chu sa, đỏ anh túc, đỏ thắm, đỏ sẫm, đỏ thắm điện, đỏ gạch, đỏ lửa, đỏ Ba Tư, đỏ mâm xôi, đỏ tím, đỏ mân côi, đỏ tươi, đỏ chót khác nhau như thế nào không.
Hai người đàn ông nghe mà mắt nổ đom đóm, giai nhân gật đầu: "Khác biệt rất lớn là đằng khác."
Vương Nhị ngơ ngác nhìn tài tử, tài tử cũng ngơ ngác nhìn Vương Nhị.
Không phải đều là màu đỏ sao? Khác ở chỗ nào?
Tam Nha mỉm cười: "Ngươi xem, nhiều màu sắc như vậy mà ngươi cũng có thể phân biệt được, chứng tỏ ngươi thông minh hơn ta nhiều. Làm Hoàng Đế chẳng qua chỉ là nhìn người mà thôi. Chỉ cần ngươi thật tâm muốn làm, nỗ lực mà làm thì không có gì không làm nổi."
Giai nhân cắn môi. Trong suốt đoạn đường bỏ trốn dạo trước, nàng đã suy nghĩ rất nhiều. Nàng phát hiện mình không muốn trở thành một người chỉ biết mua sắm y phục và phấn son chút nào. Tuy rằng thuật trang điểm cũng rất có ích nhưng nàng cảm thấy mình còn có thể làm được những điều lớn lao hơn nữa.
Vương Nhị nhìn giai nhân. Người thợ mộc này tuy không biết nói lời ngọt ngào nhưng ánh mắt của hắn luôn luôn trong vắt và đầy ấm áp. Hắn không bao giờ đem những tiêu chuẩn trong hí kịch ra bắt nàng tuân thủ theo.
Giống như hiện tại.
Lúc này, tài tử đang bận bày tỏ với Tam Nha: "Ta thích ngươi, dù ngươi có làm Hoàng Đế không cũng không sao, dù ngươi có biết bắt tôm hùm đất không cũng không sao."
Ba người còn lại hết sức nghi ngờ câu cuối cùng là xạo.
Giai nhân với tài năng phân biệt được một trăm màu son môi khác nhau hóa trang thành Hoàng Đế ngồi giữa đại điện, tài tử và Vương Nhị mặc trang phục ngự tiền thị vệ đứng hai bên.
"Hoàng Thượng, người vẫn bình an?" Một vị lão thần đứng dưới triều run lẩy bẩy.
Giai nhân chống tay lên má, sai ngự tiền thị vệ kéo Thừa Tướng và đồng đảng ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết vang vọng suốt dọc đường.
Bấy giờ, tin đồn Hoàng Đế băng hà tự sụp đổ, bá quan văn võ tung hô vạn tuế, thiên hạ thái bình.
Đã ba năm trôi qua kể từ đại hôn của Hoàng Đế đương triều, những truyền kỳ về trải nghiệm của nàng được viết thành hí kịch, truyền bá rộng khắp.
Nghe nói, vị Hoàng Đế tỷ tỷ này vốn là một tiểu thư khuê các, vì không muốn bỏ trốn cùng tài tử theo ý nguyện của cha mẹ nên đã bỏ trốn cùng người thợ mộc làm việc trong hậu viện nhà mình. Sau đó, nàng gặp gỡ Hoàng Đế thời bấy giờ, giúp cô đánh đuổi quân giặc. Thế là Hoàng Đế truyền lại hoàng vị cho nàng.
Ngày nay, nhóm đại tiểu thư chốn nhà cao cửa rộng đã không còn chuộng việc ngồi chơi xích đu chờ tài tử ngâm thơ nữa. Mỗi khi họ đến tuổi trưởng thành, trưởng bối trong nhà liền bắt đầu tuyển thợ mộc. Trong nhất thời, giá thị trường của tài tử giảm mạnh, toàn bộ bị cha mẹ ép đi làm thợ mộc.
Trong tẩm điện, Hoàng Cung.
Giai nhân vuốt v e mặt dây chuyền hình khỉ con trên cổ, bĩu môi: "Vương Nhị, hôm nay ta lại đánh bại được một tên gian thần. Ta thật thích làm Hoàng Đế! Thế nhưng hôm qua trong triều có kẻ mắng ta, bảo một người nương tử nên ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con mới là đúng đắn, vở kịch nào cũng viết như vậy hết. Vương Nhị, ngươi có khó chịu vì ta làm Hoàng Đế không?"
"Làm gì có." Vương Nhị nhìn giai nhân đang chu môi phồng má, trong lòng yêu thích không thôi.
Hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, đành phải kéo nàng vào lòng: "Tại sao phải quan tâm trong kịch viết thế nào? Chúng ta có phải đang diễn đâu. Nếu bận tâm những lời nói đó, chúng ta sẽ không thể ở bên nhau nữa."
"Đúng vậy, những kẻ đó đúng thật là vô lý mà." Giai nhân cười nói.
"Hôm nào chúng ta đi tìm Tam Nha và tài tử chơi nhé. Tỷ tỷ gửi thư kể tỷ ấy nuôi một hồ tôm hùm đất thật lớn, cây sáo thứ bảy của tài tử ca ca vẫn bị tỷ ấy đốt mất, có điều tài tử ca ca lại len lén làm cây sáo thứ tám rồi."
"Được." Vương Nhị nhét mặt dây chuyền khỉ con vào cổ áo giai nhân, hôn lên trán nàng một cái.
Tài tử ẩn cư nuôi tôm hùm đất ngoài thành bỗng nhiên rùng mình, có linh cảm chẳng lành. Cứ cảm thấy... cây sáo này của y hình như sắp giữ không được rồi.
Nhưng mà tối nay Tam Nha tự tay làm tôm hùm đất chua cay! Cô nương mặt tròn xoe của y bất kể làm gì cũng đáng yêu nhất thiên hạ.
Thế là y lại vui vẻ ngân nga, lái xe lừa đến xưởng mộc trong thành, giúp Vương Nhị bán khỉ gỗ.
Cao thủ võ lâm đâu thể chỉ biết mỗi thổi sáo được chứ
HẾT
Ngày hôm đó, tiền tuyến truyền đến tin quân tình có biến. Hoàng Đế vội vàng triệu Thừa Tướng cùng các vị đại thần vào cung thương lượng.
Không lâu sau đó, Hoàng Cung truyền ra tin đồn Hoàng Đế đột nhiên lâm bệnh, các ngự y đều bó tay bất lực.
Bấy giờ, giai nhân đang dùng phấn son mới mua được trang điểm biến Vương Nhị thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Trong gương, một "cô nương" vạm vỡ và một cô nương thanh tú bốn mắt nhìn nhau, phì cười một tiếng. Còn chưa kịp cười dứt tiếng thì trên bầu trời Kinh Thành bất chợt vang vọng tiếng sáo đã tuyệt tích từ lâu.
Dở đến mức trời giận dân oán.
Giai nhân và Vương Nhị vội vã lẻn vào Hoàng Cung, vất vả lắm mới tìm được đến chỗ tài tử và Tam Nha.
Tam Nha nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cũng không biết vì bệnh hay vì tiếng sáo quỷ khóc thần sầu của tài tử.
Tam Nha nghe thấy tiếng động, mở mắt ra nhìn chằm chằm vào giai nhân, yếu ớt hỏi: "Ngươi là ai?"
Giai nhân nhanh chóng lấy thay nước tẩy đi lớp hóa trang trên mặt, dùng khăn lau qua: "Hoàng Đế tỷ tỷ, là ta đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tam Nha mỗi lần nói chuyện phải dùng hết sức, tài tử lúc này mới chịu ngừng thổi sáo, nghiêm túc trả lời: "Vừa rồi Tam Nha gấp rút triệu Thừa Tướng vào cung bàn bạc chiến sự. Thật không ngờ lão già đó lại dám thông đồng với giặc, muốn tạo phản."
Chuyện này rất khó xử lý. Tam Nha bị thương rất nặng, tin đồn một khi truyền ra ngoài sẽ khiến triều đình lung lay, lòng dân dao động. Nếu quá lâu mà cô không vào triều, chỉ e sau này chẳng còn triều mà vào nữa.
"Thật ra ta không thích làm Hoàng Đế chút nào." Tam Nha nắm lấy tay tài tử: "Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ thích bắt tôm hùm đất. Nhưng mà Phụ Hoàng chỉ có một đứa con duy nhất là ta. Ngày nào ông cũng nói với ta, nước không thể một ngày không có vua."
"Khoan khoan, cho ta ngắt lời một chút." Giai nhân tò mò giơ tay ý kiến: "Chỉ có duy nhất một đứa con là tỷ, vậy sao lại gọi là Tam Nha?"
Tam Nha hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đại Nha là một con chó, Nhị Nha là một con mèo." Nhớ đến con mèo kiêu ngạo kia suốt ngày huênh hoang nằm lì trong lòng Phụ Hoàng, Tam Nha tức giận suýt chút nữa ngồi bật dậy, một lúc lâu sau mới nhớ họ đang bàn chuyện nghiêm túc.
"Nước không thể một ngày không có vua. Nếu quốc gia đã không còn, ta cũng không bao giờ có thể lẻn ra ngoài bắt tôm hùm đất được nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Nhị và tài tử đều lâm vào bế tắc. Bọn họ có thể giúp Tam Nha đánh trận nhưng không thể thay cô vào triều được. Cho dù có trang điểm thành nữ tử thì dáng người vẫn quá lực lưỡng.
Giai nhân thì đúng là vóc dáng tương tự Tam Nha, có điều, nàng chưa từng cai trị một quốc gia, lỡ bị dọa sợ phát khóc thì làm sao đây?
Ba người đồng loạt quay qua nhìn giai nhân, ai ngờ giai nhân vô cùng phấn khích, háo hức hỏi: "Làm Hoàng Đế có khó lắm không?"
Tam Nha vẫy tay bảo giai nhân lại gần, xoa đầu nàng, hỏi nàng có phân biệt được son môi màu đỏ thắm, đỏ mào gà, đỏ hồng, đỏ máu, đỏ kẹo táo, đỏ hồng y, đỏ anh đào, đỏ chu sa, đỏ anh túc, đỏ thắm, đỏ sẫm, đỏ thắm điện, đỏ gạch, đỏ lửa, đỏ Ba Tư, đỏ mâm xôi, đỏ tím, đỏ mân côi, đỏ tươi, đỏ chót khác nhau như thế nào không.
Hai người đàn ông nghe mà mắt nổ đom đóm, giai nhân gật đầu: "Khác biệt rất lớn là đằng khác."
Vương Nhị ngơ ngác nhìn tài tử, tài tử cũng ngơ ngác nhìn Vương Nhị.
Không phải đều là màu đỏ sao? Khác ở chỗ nào?
Tam Nha mỉm cười: "Ngươi xem, nhiều màu sắc như vậy mà ngươi cũng có thể phân biệt được, chứng tỏ ngươi thông minh hơn ta nhiều. Làm Hoàng Đế chẳng qua chỉ là nhìn người mà thôi. Chỉ cần ngươi thật tâm muốn làm, nỗ lực mà làm thì không có gì không làm nổi."
Giai nhân cắn môi. Trong suốt đoạn đường bỏ trốn dạo trước, nàng đã suy nghĩ rất nhiều. Nàng phát hiện mình không muốn trở thành một người chỉ biết mua sắm y phục và phấn son chút nào. Tuy rằng thuật trang điểm cũng rất có ích nhưng nàng cảm thấy mình còn có thể làm được những điều lớn lao hơn nữa.
Vương Nhị nhìn giai nhân. Người thợ mộc này tuy không biết nói lời ngọt ngào nhưng ánh mắt của hắn luôn luôn trong vắt và đầy ấm áp. Hắn không bao giờ đem những tiêu chuẩn trong hí kịch ra bắt nàng tuân thủ theo.
Giống như hiện tại.
Lúc này, tài tử đang bận bày tỏ với Tam Nha: "Ta thích ngươi, dù ngươi có làm Hoàng Đế không cũng không sao, dù ngươi có biết bắt tôm hùm đất không cũng không sao."
Ba người còn lại hết sức nghi ngờ câu cuối cùng là xạo.
Giai nhân với tài năng phân biệt được một trăm màu son môi khác nhau hóa trang thành Hoàng Đế ngồi giữa đại điện, tài tử và Vương Nhị mặc trang phục ngự tiền thị vệ đứng hai bên.
"Hoàng Thượng, người vẫn bình an?" Một vị lão thần đứng dưới triều run lẩy bẩy.
Giai nhân chống tay lên má, sai ngự tiền thị vệ kéo Thừa Tướng và đồng đảng ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết vang vọng suốt dọc đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bấy giờ, tin đồn Hoàng Đế băng hà tự sụp đổ, bá quan văn võ tung hô vạn tuế, thiên hạ thái bình.
Đã ba năm trôi qua kể từ đại hôn của Hoàng Đế đương triều, những truyền kỳ về trải nghiệm của nàng được viết thành hí kịch, truyền bá rộng khắp.
Nghe nói, vị Hoàng Đế tỷ tỷ này vốn là một tiểu thư khuê các, vì không muốn bỏ trốn cùng tài tử theo ý nguyện của cha mẹ nên đã bỏ trốn cùng người thợ mộc làm việc trong hậu viện nhà mình. Sau đó, nàng gặp gỡ Hoàng Đế thời bấy giờ, giúp cô đánh đuổi quân giặc. Thế là Hoàng Đế truyền lại hoàng vị cho nàng.
Ngày nay, nhóm đại tiểu thư chốn nhà cao cửa rộng đã không còn chuộng việc ngồi chơi xích đu chờ tài tử ngâm thơ nữa. Mỗi khi họ đến tuổi trưởng thành, trưởng bối trong nhà liền bắt đầu tuyển thợ mộc. Trong nhất thời, giá thị trường của tài tử giảm mạnh, toàn bộ bị cha mẹ ép đi làm thợ mộc.
Trong tẩm điện, Hoàng Cung.
Giai nhân vuốt v e mặt dây chuyền hình khỉ con trên cổ, bĩu môi: "Vương Nhị, hôm nay ta lại đánh bại được một tên gian thần. Ta thật thích làm Hoàng Đế! Thế nhưng hôm qua trong triều có kẻ mắng ta, bảo một người nương tử nên ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con mới là đúng đắn, vở kịch nào cũng viết như vậy hết. Vương Nhị, ngươi có khó chịu vì ta làm Hoàng Đế không?"
"Làm gì có." Vương Nhị nhìn giai nhân đang chu môi phồng má, trong lòng yêu thích không thôi.
Hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, đành phải kéo nàng vào lòng: "Tại sao phải quan tâm trong kịch viết thế nào? Chúng ta có phải đang diễn đâu. Nếu bận tâm những lời nói đó, chúng ta sẽ không thể ở bên nhau nữa."
"Đúng vậy, những kẻ đó đúng thật là vô lý mà." Giai nhân cười nói.
"Hôm nào chúng ta đi tìm Tam Nha và tài tử chơi nhé. Tỷ tỷ gửi thư kể tỷ ấy nuôi một hồ tôm hùm đất thật lớn, cây sáo thứ bảy của tài tử ca ca vẫn bị tỷ ấy đốt mất, có điều tài tử ca ca lại len lén làm cây sáo thứ tám rồi."
"Được." Vương Nhị nhét mặt dây chuyền khỉ con vào cổ áo giai nhân, hôn lên trán nàng một cái.
Tài tử ẩn cư nuôi tôm hùm đất ngoài thành bỗng nhiên rùng mình, có linh cảm chẳng lành. Cứ cảm thấy... cây sáo này của y hình như sắp giữ không được rồi.
Nhưng mà tối nay Tam Nha tự tay làm tôm hùm đất chua cay! Cô nương mặt tròn xoe của y bất kể làm gì cũng đáng yêu nhất thiên hạ.
Thế là y lại vui vẻ ngân nga, lái xe lừa đến xưởng mộc trong thành, giúp Vương Nhị bán khỉ gỗ.
Cao thủ võ lâm đâu thể chỉ biết mỗi thổi sáo được chứ
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro