Tạm Biệt Nha Ba Vị Cẩu Nam Chủ, Ta Phải Đi Xa Rồi
Chương 8
Minh Quế Tái Tửu
2024-07-21 14:31:31
Cô nhớ trong thế giới này, Dao Dao là bạn thân của "Lộ Ni", tính cách rất thẳng thắn. Một năm trước, hai người cùng tốt nghiệp vào bệnh viện thực tập, nhưng Lộ Ni vì tại nạn xe hơi với Cố Yến Minh, trong lúc bảo vệ hắn đã bị thương ở cổ tay phải, đến giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Cố Yến Minh cũng không cho phép cô quay lại bệnh viện.
Vừa nghe máy, Lộ Du Du đã nghe thấy mấy lời bàn tán của các y tá trong bệnh viện.
Lộ Du Du sửng sốt.
Đáng lẽ ra một bệnh viện đàng hoàng sẽ không có y tá tọc mạch như thế, nhưng thế giới này được xây dựng trên nền tảng văn học cổ, logic cơ bản nhất chính là không có logic, cho nên điều này cũng rất bình thường.
Còn Lâm Dao bên kia điện thoại đã phẫn nộ lên tiếng: "A Ni, cậu nghe xem bên ngoài đồn đại cậu thế nào rồi, hôm nay Chu Thi Nhã nhập viện ở bệnh viện mình, Cố nhị thiếu đến thăm cô ta, ở hẳn ba tiếng đồng hồ--"
Nói chưa hết lời, cô ấy đột nhiên nhận ra nói như vậy sẽ khiến Lộ Ni đau lòng, thế là vội vàng ngậm miệng lại.
Lộ Du Du cười một tiếng, nói: "Mình biết rồi, cảm ơn cậu."
"Cảm ơn gì chứ." Lâm Dao càng nghĩ càng thấy không đáng cho Lộ Du Du: "Dựa vào đâu mà nói cậu không xứng với anh ta, ngoài tiền ra và gia thế ra thì Cố nhị thiếu còn có gì? Năm ngoái nếu không phải vì anh ta thì bây giờ cậu đã có tiền đồ rộng mở rồi."
"Vì anh ta mà từ bỏ công việc không nói, còn phải chịu nhiều sỉ nhục như vậy. Quá ấm ức, tức chết mất, cậu quên tên khốn đó đi, rời xa anh ta!"
Lâm Dao tức tối, nhưng cũng biết lời này chỉ là nói suông, trước đây cô ấy cũng đã khuyên rồi, nhưng Lộ Ni không có Cố Yến Minh thì không thể sống, căn bản không thể rời xa, càng không thể buông tay.
Nhưng không ngờ đầu dây bên kia lại nói: "Ừ, mình cũng thấy vậy, mình đang thu dọn hành lý."
Lâm Dao:...
? ? ?
Lâm Dao che miệng điện thoại, không tin nổi: "Cậu nghiêm túc sao?"
Lộ Du Du gấp hai bộ quần áo vào vali, nói: "Ừ, không định dây dưa với đám người trong giới của anh ta nữa."
Lâm Dao vẫn không tin, ngược lại còn thở dài, càng thêm tức giận vì Lộ Ni không chịu tiến bộ: "Cậu này, lại nữa rồi."
Cô ấy thấy dù Lộ Ni có rời đi thì cũng sẽ giống như trước đây, chưa đầy hai ngày sẽ quay lại bên cạnh Cố Yến Minh. Không ngờ rằng như vậy ngược lại càng khiến Cố Yến Minh nắm chắc Lộ Ni trong tay.
Cố Yến Minh kiêu ngạo tự đại, rất ít khi chủ động gọi điện cho Lộ Du Du, ba năm nay số lần chủ động đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải nguyên tác miêu tả vài khoảnh khắc Cố Yến Minh động lòng, thì từ góc nhìn của Lộ Du Du, căn bản không thể nhận ra Cố Yến Minh thích cô.
Cho nên Lộ Du Du đoán Cố Yến Minh trước khi trở về vào tối mai, sẽ không gọi điện tìm mình nữa, cô liền tháo thẻ SIM ra, bẻ đôi, ném vào thùng rác trong phòng ngủ.
Ba năm nay, Lộ Du Du thực sự sống rất khổ.
Bản thân cô bị dị ứng phấn hoa, nhưng ngày đầu tiên chuyển vào biệt thự này, cô đã phát hiện trong sân trồng đầy hoa tulip.
Không cần hỏi người khác, cô cũng biết tại sao.
Vừa nghe máy, Lộ Du Du đã nghe thấy mấy lời bàn tán của các y tá trong bệnh viện.
Lộ Du Du sửng sốt.
Đáng lẽ ra một bệnh viện đàng hoàng sẽ không có y tá tọc mạch như thế, nhưng thế giới này được xây dựng trên nền tảng văn học cổ, logic cơ bản nhất chính là không có logic, cho nên điều này cũng rất bình thường.
Còn Lâm Dao bên kia điện thoại đã phẫn nộ lên tiếng: "A Ni, cậu nghe xem bên ngoài đồn đại cậu thế nào rồi, hôm nay Chu Thi Nhã nhập viện ở bệnh viện mình, Cố nhị thiếu đến thăm cô ta, ở hẳn ba tiếng đồng hồ--"
Nói chưa hết lời, cô ấy đột nhiên nhận ra nói như vậy sẽ khiến Lộ Ni đau lòng, thế là vội vàng ngậm miệng lại.
Lộ Du Du cười một tiếng, nói: "Mình biết rồi, cảm ơn cậu."
"Cảm ơn gì chứ." Lâm Dao càng nghĩ càng thấy không đáng cho Lộ Du Du: "Dựa vào đâu mà nói cậu không xứng với anh ta, ngoài tiền ra và gia thế ra thì Cố nhị thiếu còn có gì? Năm ngoái nếu không phải vì anh ta thì bây giờ cậu đã có tiền đồ rộng mở rồi."
"Vì anh ta mà từ bỏ công việc không nói, còn phải chịu nhiều sỉ nhục như vậy. Quá ấm ức, tức chết mất, cậu quên tên khốn đó đi, rời xa anh ta!"
Lâm Dao tức tối, nhưng cũng biết lời này chỉ là nói suông, trước đây cô ấy cũng đã khuyên rồi, nhưng Lộ Ni không có Cố Yến Minh thì không thể sống, căn bản không thể rời xa, càng không thể buông tay.
Nhưng không ngờ đầu dây bên kia lại nói: "Ừ, mình cũng thấy vậy, mình đang thu dọn hành lý."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Dao:...
? ? ?
Lâm Dao che miệng điện thoại, không tin nổi: "Cậu nghiêm túc sao?"
Lộ Du Du gấp hai bộ quần áo vào vali, nói: "Ừ, không định dây dưa với đám người trong giới của anh ta nữa."
Lâm Dao vẫn không tin, ngược lại còn thở dài, càng thêm tức giận vì Lộ Ni không chịu tiến bộ: "Cậu này, lại nữa rồi."
Cô ấy thấy dù Lộ Ni có rời đi thì cũng sẽ giống như trước đây, chưa đầy hai ngày sẽ quay lại bên cạnh Cố Yến Minh. Không ngờ rằng như vậy ngược lại càng khiến Cố Yến Minh nắm chắc Lộ Ni trong tay.
Cố Yến Minh kiêu ngạo tự đại, rất ít khi chủ động gọi điện cho Lộ Du Du, ba năm nay số lần chủ động đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải nguyên tác miêu tả vài khoảnh khắc Cố Yến Minh động lòng, thì từ góc nhìn của Lộ Du Du, căn bản không thể nhận ra Cố Yến Minh thích cô.
Cho nên Lộ Du Du đoán Cố Yến Minh trước khi trở về vào tối mai, sẽ không gọi điện tìm mình nữa, cô liền tháo thẻ SIM ra, bẻ đôi, ném vào thùng rác trong phòng ngủ.
Ba năm nay, Lộ Du Du thực sự sống rất khổ.
Bản thân cô bị dị ứng phấn hoa, nhưng ngày đầu tiên chuyển vào biệt thự này, cô đã phát hiện trong sân trồng đầy hoa tulip.
Không cần hỏi người khác, cô cũng biết tại sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro