Muốn Về Nhà
2024-08-07 16:42:43
“A…”
Cố Liên hơi ngây ngốc, không biết rốt cuộc ba ba có giận hay không.
…
Cố Liên uống thuốc xong lại cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn ngủ.
Vùi mình trên sofa không thoải mái nên nữ trợ lý hỏi cô xem có muốn lên tầng ngủ không.
Chứng yếu ớt của cô lại tái phát, không muốn ở một mình nên lắc đầu từ chối.
Buổi họp này Cố Tu Niên họp tới gần trưa.
Khi trở lại phòng làm việc, hắn thấy Cố Liên uất ức mà co người trên sofa, trên mình có đắp một cái chăn mỏng, ngủ không được an ổn lắm.
Hắn đi tới đưa tay sờ lên trán con gái, cảm giác nhiệt độ đã hạ xuống một chút.
Cố Liên ngủ không sâu, Cố Tu Niên vừa chạm vào cô đã thức dậy, hàm hồ hô lên: “Ba ba.”
“Đi lên lầu ngủ.” Cố Tu Niên nói với con gái.
Bởi vì lên cơn sốt, mặt Cố Liên đỏ hồng, mắt ngập nước, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Cô lắc đầu nói: “Con không muốn, trên đó quá yên tĩnh.”
Cố Tu Niên giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian, nói: “Vậy ba kêu tài xế đưa con về.”
Cố Liên làm ổ trên sofa thật sự không thoải mái. Cô ôm chăn ngồi dậy, bĩu môi: “Ba ba, ba đưa con về đi.”
Cố Tu Niên thật sự không từ chối được, chỉ đành đồng ý: “Đi thôi.”
Trên đường về, Cố Tu Niên gọi điện cho quản gia, kêu đối phương chuẩn bị bữa trưa nhẹ nhàng một chút.
Nhưng Cố Liên thật sự không có khẩu vị, mới về tới nhà đã lên phòng thay quần áo sau đó chui vào ổ chăn mềm mại, thoải mái ngủ một giấc.
Buổi chiều còn phải làm việc nên ăn trưa xong Cố Tu Niên lại trở về công ty, chỉ căn dặn Lưu quản gia để ý Cố Liên một chút.
Cố Liên là tiểu công chúa được cưng chiều nhất nhà, sau khi bị bệnh lại càng được che chở hơn, nguyên đám người trong nhà đều xoay quan cô.
Lúc thì đo nhiệt độ cơ thể, lúc thì tới đưa nước, chỉ thiếu điều đút cả cháo cho cô ăn.
Khi Từ Mộng gọi điện cho Cố Liên, Cố Liên còn đang ngủ không nhận máy được.
Thế là bà trực tiếp gọi điện cho Cố Tu Niên. Sau khi biết con gái lên cơn sốt, bà cũng sốt ruột vô cùng, hỏi có cần bà về ngay không.
Cố Tu Niên cảm thấy vợ đang chuyện bé xé ra to: “Chỉ là lên cơn sốt mà thôi.”
Từ Mộng kiên nhẫn giải thích: “Anh có còn nhớ không, khi con bé còn nhỏ, lên cơn sốt, đúng lúc cả hai chúng ta đều không có nhà.”
“Nửa đêm con bé tỉnh lại, bị dọa tới ngất đi, sau đó được đưa khẩn cấp tới bệnh viện.”
“Khi đó con bé đã bị ám ảnh tâm lý, về sau mỗi lần bị bệnh, buổi tối đều phải có em ở bên.”
Cố Liên hơi ngây ngốc, không biết rốt cuộc ba ba có giận hay không.
…
Cố Liên uống thuốc xong lại cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn ngủ.
Vùi mình trên sofa không thoải mái nên nữ trợ lý hỏi cô xem có muốn lên tầng ngủ không.
Chứng yếu ớt của cô lại tái phát, không muốn ở một mình nên lắc đầu từ chối.
Buổi họp này Cố Tu Niên họp tới gần trưa.
Khi trở lại phòng làm việc, hắn thấy Cố Liên uất ức mà co người trên sofa, trên mình có đắp một cái chăn mỏng, ngủ không được an ổn lắm.
Hắn đi tới đưa tay sờ lên trán con gái, cảm giác nhiệt độ đã hạ xuống một chút.
Cố Liên ngủ không sâu, Cố Tu Niên vừa chạm vào cô đã thức dậy, hàm hồ hô lên: “Ba ba.”
“Đi lên lầu ngủ.” Cố Tu Niên nói với con gái.
Bởi vì lên cơn sốt, mặt Cố Liên đỏ hồng, mắt ngập nước, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Cô lắc đầu nói: “Con không muốn, trên đó quá yên tĩnh.”
Cố Tu Niên giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian, nói: “Vậy ba kêu tài xế đưa con về.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Liên làm ổ trên sofa thật sự không thoải mái. Cô ôm chăn ngồi dậy, bĩu môi: “Ba ba, ba đưa con về đi.”
Cố Tu Niên thật sự không từ chối được, chỉ đành đồng ý: “Đi thôi.”
Trên đường về, Cố Tu Niên gọi điện cho quản gia, kêu đối phương chuẩn bị bữa trưa nhẹ nhàng một chút.
Nhưng Cố Liên thật sự không có khẩu vị, mới về tới nhà đã lên phòng thay quần áo sau đó chui vào ổ chăn mềm mại, thoải mái ngủ một giấc.
Buổi chiều còn phải làm việc nên ăn trưa xong Cố Tu Niên lại trở về công ty, chỉ căn dặn Lưu quản gia để ý Cố Liên một chút.
Cố Liên là tiểu công chúa được cưng chiều nhất nhà, sau khi bị bệnh lại càng được che chở hơn, nguyên đám người trong nhà đều xoay quan cô.
Lúc thì đo nhiệt độ cơ thể, lúc thì tới đưa nước, chỉ thiếu điều đút cả cháo cho cô ăn.
Khi Từ Mộng gọi điện cho Cố Liên, Cố Liên còn đang ngủ không nhận máy được.
Thế là bà trực tiếp gọi điện cho Cố Tu Niên. Sau khi biết con gái lên cơn sốt, bà cũng sốt ruột vô cùng, hỏi có cần bà về ngay không.
Cố Tu Niên cảm thấy vợ đang chuyện bé xé ra to: “Chỉ là lên cơn sốt mà thôi.”
Từ Mộng kiên nhẫn giải thích: “Anh có còn nhớ không, khi con bé còn nhỏ, lên cơn sốt, đúng lúc cả hai chúng ta đều không có nhà.”
“Nửa đêm con bé tỉnh lại, bị dọa tới ngất đi, sau đó được đưa khẩn cấp tới bệnh viện.”
“Khi đó con bé đã bị ám ảnh tâm lý, về sau mỗi lần bị bệnh, buổi tối đều phải có em ở bên.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro