Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều
Có còn yêu không?
Thiên Nguyệt Phụng
2024-07-07 01:15:26
Một ngày thật nhiều niềm vui với Liêu Tử Diệp, khi cô tìm được việc làm ở môi trường tốt, vị trí trúng tuyển Thư ký riêng của Chủ tịch lại càng đúng chuyên môn.
Hân hoan trở về nhà cùng con trai Tử Kỳ, bỗng nhiên tâm trạng chợt thay đổi và không khỏi giật mình khi phát hiện cửa nhà đang không đóng kín.
Liêu Tử Diệp vừa lo, vừa sợ, nắm chặt tay Tử Kỳ từ từ đi vào một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Cho tới khi nhìn thấy dáng vẻ lãnh khốc của người đàn ông đang ngồi trên sofa. Bên cạnh anh ta còn có khuôn mặt baby hoàn toàn trái ngược của cậu nhóc Tân Kỳ. Vừa gặp cô, cậu bé liền lao tới mừng rỡ.
"Mẹ ơi, tối nay lại cho Tân Kỳ ăn tối với mẹ, ngủ lại với mẹ nhé?"
Nhìn kìa! Dáng vẻ đáng yêu cũng thật đáng thương của đứa con trai lớn như thế thì làm sao Liêu Tử Diệp có thể không mủi lòng. Cô lập tức ngồi xuống, vừa ôm cậu bé, vừa dịu dàng đáp ứng:
"Con không nói, thì mẹ cũng định đến đón con ấy chứ. Nhưng mà sao con vào nhà được vậy?"
"Là ba gọi người đến mở khóa ạ! Ba nói, khóa nhà mẹ không an ninh nên vừa kêu thợ đổi luôn loại mới, mật khẩu là sinh nhật của ba đó mẹ."
Khá khen cho một Ngô Quân Kỳ dám đột nhập nhà người khác một cách công khai trắng trợn, còn dám đổi luôn ổ khóa, cài mật khẩu liên quan tới mình. Thật khiến cho người ta phải tán thưởng độ dày da mặt anh ta và Liêu Tử Diệp cũng phải dành tặng riêng ánh mắt thiếu hài lòng trong bất lực.
"Thôi hai đứa vào phòng chơi đi, để mẹ chuẩn bị cơm tối ha!"
"Vâng ạ! Tử Kỳ, để anh cầm ba lô cho em."
Tân Kỳ nói, tay thì tự nguyện giúp cậu em xách cặp, rồi lại thân thiết nắm tay em đi vào phòng, mà lần này Tử Kỳ cũng không còn quá bài xích người anh ấy nữa.
Trông thấy tình cảm giữa hai cậu con trai ngày càng khắng khít hơn, Liêu Tử Diệp cũng thấy vui lòng, nhưng nhìn qua cái người lầm lầm lì lì ngồi đó từ nãy giờ là cô lại vui không nổi.
Quyết định bỏ qua anh ta, cô xách đồ đi thẳng vào bếp. Chính lúc đó, Ngô Quân Kỳ liền đuổi theo sau. Đợi tới khi vừa đặt chân vào bếp, anh lập tức giở thói lưu manh, đè Tử Diệp ra mà điên cuồng cưỡng hôn ngay bên gian bếp, làm cô một phen hoảng hồn.
Cô liên tục đánh đấm vào ngực người đàn ông, nhưng căn bản chẳng hề hấn gì đến anh ta. Trong khi đó, đối phương lại hôn cô như muốn nuốt chửng vành môi, muốn đem hết những tuyến dư vị trong khoang miệng cô dung nạp vào người. Ấy vậy mà vẫn chưa thể thỏa mãn được thú tính bất thình lình trỗi dậy của anh, đang muốn đưa tay tìm tới đôi gò bồng nảy nở bên trên nhưng chưa gì đã bị Liêu Tử Diệp giẫm một phát vào chân.
Ngô Quân Kỳ bất mãn cộng dồn bất mãn với cơn đau oái oăm, hậm hực dừng lại hành vi nóng nảy nhất thời vừa rồi và cũng chính lúc đó, anh ta lại lãnh thêm một cái tát vào mặt.
"Anh lên cơn cái gì vậy chứ?" Liêu Tử Diệp tức giận chất vấn.
Bầu không khí giữa cả hai rơi vào đỉnh điểm, cô cứ trừng mắt với anh và anh ta vẫn nhìn cô bằng cặp mắt như thể chưa hề muốn buông tha. Thế rồi Ngô Quân Kỳ lại tiếp tục kéo cô tới với ý định lần nữa tái diễn nụ hôn cuồng bạo, nhưng không, lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, sâu lắng, luồng lách khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô gái như gửi thay một lời xin lỗi. Mãi đến khi Liêu Tử Diệp sắp không thở nổi nữa thì anh mới chịu dừng lại, là dừng chứ không buông cô ra khỏi vòng tay.
"Trở về làm Thư ký cho tôi." Chất giọng trầm ấm đầy nghiêm túc của người đàn ông vang lên. ngôn tình hay
Ánh mắt chiếm hữu từ đối phương chợt làm Liêu Tử Diệp trở nên bối rối, không ngừng trốn tránh, ngọ nguậy nhưng bất thành.
"Dẹp cái thái độ ra lệnh đó của anh đi. Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ?"
"Vì tôi chấm dứt với Châu Thanh Thanh rồi. Chia tay, từ đây không dính líu, qua lại gì nhau."
"Vậy thì liên quan gì tôi?" Liêu Tử Diệp cau mày.
Ngô Quân Kỳ dần mất đi kiên nhẫn.
"Đó là lòng thành của tôi, em buộc phải quan tâm tới."
"Đừng có vô lý như vậy, tôi quan tâm ai tự tôi có quyền quyết định. Mau buông tôi ra."
Cô khó chịu ra mặt, miệng nói và tay thì cứ đẩy anh ra, khiến tâm tình người đàn ông mỗi lúc càng trở nên tồi tệ.
"Liêu Tử Diệp, em đang muốn cắt đứt với tôi thật ư? Em không còn yêu tôi nữa, cũng không muốn cho hai con một mái ấm hoàn chỉnh như bao đứa trẻ khác?"
Đối diện với hàng loạt câu hỏi từ anh, Liêu Tử Diệp lại rơi vào khoảng lặng, rơi vào hố sâu tâm tối vẫn day dứt trong lòng, cuối cùng vẫn tiếp tục im lặng, tránh né người trước mặt.
"Nói đi, em có còn yêu tôi không?"
Hân hoan trở về nhà cùng con trai Tử Kỳ, bỗng nhiên tâm trạng chợt thay đổi và không khỏi giật mình khi phát hiện cửa nhà đang không đóng kín.
Liêu Tử Diệp vừa lo, vừa sợ, nắm chặt tay Tử Kỳ từ từ đi vào một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Cho tới khi nhìn thấy dáng vẻ lãnh khốc của người đàn ông đang ngồi trên sofa. Bên cạnh anh ta còn có khuôn mặt baby hoàn toàn trái ngược của cậu nhóc Tân Kỳ. Vừa gặp cô, cậu bé liền lao tới mừng rỡ.
"Mẹ ơi, tối nay lại cho Tân Kỳ ăn tối với mẹ, ngủ lại với mẹ nhé?"
Nhìn kìa! Dáng vẻ đáng yêu cũng thật đáng thương của đứa con trai lớn như thế thì làm sao Liêu Tử Diệp có thể không mủi lòng. Cô lập tức ngồi xuống, vừa ôm cậu bé, vừa dịu dàng đáp ứng:
"Con không nói, thì mẹ cũng định đến đón con ấy chứ. Nhưng mà sao con vào nhà được vậy?"
"Là ba gọi người đến mở khóa ạ! Ba nói, khóa nhà mẹ không an ninh nên vừa kêu thợ đổi luôn loại mới, mật khẩu là sinh nhật của ba đó mẹ."
Khá khen cho một Ngô Quân Kỳ dám đột nhập nhà người khác một cách công khai trắng trợn, còn dám đổi luôn ổ khóa, cài mật khẩu liên quan tới mình. Thật khiến cho người ta phải tán thưởng độ dày da mặt anh ta và Liêu Tử Diệp cũng phải dành tặng riêng ánh mắt thiếu hài lòng trong bất lực.
"Thôi hai đứa vào phòng chơi đi, để mẹ chuẩn bị cơm tối ha!"
"Vâng ạ! Tử Kỳ, để anh cầm ba lô cho em."
Tân Kỳ nói, tay thì tự nguyện giúp cậu em xách cặp, rồi lại thân thiết nắm tay em đi vào phòng, mà lần này Tử Kỳ cũng không còn quá bài xích người anh ấy nữa.
Trông thấy tình cảm giữa hai cậu con trai ngày càng khắng khít hơn, Liêu Tử Diệp cũng thấy vui lòng, nhưng nhìn qua cái người lầm lầm lì lì ngồi đó từ nãy giờ là cô lại vui không nổi.
Quyết định bỏ qua anh ta, cô xách đồ đi thẳng vào bếp. Chính lúc đó, Ngô Quân Kỳ liền đuổi theo sau. Đợi tới khi vừa đặt chân vào bếp, anh lập tức giở thói lưu manh, đè Tử Diệp ra mà điên cuồng cưỡng hôn ngay bên gian bếp, làm cô một phen hoảng hồn.
Cô liên tục đánh đấm vào ngực người đàn ông, nhưng căn bản chẳng hề hấn gì đến anh ta. Trong khi đó, đối phương lại hôn cô như muốn nuốt chửng vành môi, muốn đem hết những tuyến dư vị trong khoang miệng cô dung nạp vào người. Ấy vậy mà vẫn chưa thể thỏa mãn được thú tính bất thình lình trỗi dậy của anh, đang muốn đưa tay tìm tới đôi gò bồng nảy nở bên trên nhưng chưa gì đã bị Liêu Tử Diệp giẫm một phát vào chân.
Ngô Quân Kỳ bất mãn cộng dồn bất mãn với cơn đau oái oăm, hậm hực dừng lại hành vi nóng nảy nhất thời vừa rồi và cũng chính lúc đó, anh ta lại lãnh thêm một cái tát vào mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh lên cơn cái gì vậy chứ?" Liêu Tử Diệp tức giận chất vấn.
Bầu không khí giữa cả hai rơi vào đỉnh điểm, cô cứ trừng mắt với anh và anh ta vẫn nhìn cô bằng cặp mắt như thể chưa hề muốn buông tha. Thế rồi Ngô Quân Kỳ lại tiếp tục kéo cô tới với ý định lần nữa tái diễn nụ hôn cuồng bạo, nhưng không, lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, sâu lắng, luồng lách khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô gái như gửi thay một lời xin lỗi. Mãi đến khi Liêu Tử Diệp sắp không thở nổi nữa thì anh mới chịu dừng lại, là dừng chứ không buông cô ra khỏi vòng tay.
"Trở về làm Thư ký cho tôi." Chất giọng trầm ấm đầy nghiêm túc của người đàn ông vang lên. ngôn tình hay
Ánh mắt chiếm hữu từ đối phương chợt làm Liêu Tử Diệp trở nên bối rối, không ngừng trốn tránh, ngọ nguậy nhưng bất thành.
"Dẹp cái thái độ ra lệnh đó của anh đi. Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ?"
"Vì tôi chấm dứt với Châu Thanh Thanh rồi. Chia tay, từ đây không dính líu, qua lại gì nhau."
"Vậy thì liên quan gì tôi?" Liêu Tử Diệp cau mày.
Ngô Quân Kỳ dần mất đi kiên nhẫn.
"Đó là lòng thành của tôi, em buộc phải quan tâm tới."
"Đừng có vô lý như vậy, tôi quan tâm ai tự tôi có quyền quyết định. Mau buông tôi ra."
Cô khó chịu ra mặt, miệng nói và tay thì cứ đẩy anh ra, khiến tâm tình người đàn ông mỗi lúc càng trở nên tồi tệ.
"Liêu Tử Diệp, em đang muốn cắt đứt với tôi thật ư? Em không còn yêu tôi nữa, cũng không muốn cho hai con một mái ấm hoàn chỉnh như bao đứa trẻ khác?"
Đối diện với hàng loạt câu hỏi từ anh, Liêu Tử Diệp lại rơi vào khoảng lặng, rơi vào hố sâu tâm tối vẫn day dứt trong lòng, cuối cùng vẫn tiếp tục im lặng, tránh né người trước mặt.
"Nói đi, em có còn yêu tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro