Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều
Hăng máu đến chảy máu
Thiên Nguyệt Phụng
2024-07-07 01:15:26
“Quân Kỳ… Đau quá…”
Người đàn ông ấy chỉ dừng lại, khi thành công giải phóng hàng vạn tinh binh sau sáu năm bị giam cầm trong thân xác và đó cũng là lúc cơ thể của người phụ nữ đang lả đi, âm giọng trở nên trầm khàn đầy mệt mỏi.
Rút vật nam tính ra ngoài, Ngô Quân Kỳ liền nằm xuống bên cạnh Liêu Tử Diệp, nhẹ nhàng ôm cô từ đằng sau, với nụ hôn ngọt ngào khẽ đặt lên bờ vai mảnh khảnh.
“Mệt lắm hửm?” Anh khẽ khàng thăm hỏi.
Lúc đó, Liêu Tử Diệp vẫn giữ cho mình trạng thái im lặng. Thậm chí, dù đã ngưng ân ái nhưng cô vẫn nhíu mày, dường như nơi tử cung vẫn còn tồn tại cơn đau.
Thấy cô im lặng, anh lại hỏi:
“Tiểu Diệp! Em ngủ rồi à?”
“Bụng… Bụng tôi đau…”
Bấy giờ, sau khi nghe thấy giọng nói đau đớn, yếu ớt của Liêu Tử Diệp, người đàn ông mới hoang mang ngay lập tức. Anh kéo chăn ra nhìn, càng tá hỏa khi thấy máu đỏ đã thấm ngoài drap trải giường.
“Sao… Sao tự nhiên lại chảy máu?” Ngô Quân Kỳ hốt hoảng kêu lên.
“Còn không phải tại anh hăng máu quá hả? Mau lấy cho tôi bộ quần áo, nhanh lên đi.”
Nói rồi, cô liền ôm chăn, gắng sức ngồi dậy. Cùng lúc đó, Ngô Quân Kỳ cũng đã cuống quýt lao xuống giường, túm áo, túm quần mặc vào người.
“Em mặc váy hay quần với áo? Rồi đồ lót để đâu, anh đi lấy.”
“Trong tủ ở phòng bên kia, còn anh lấy gì tôi mặc cái đó. Nhanh đi, đau quá rồi.”
“Ờ, ờ! Đi liền, đi liền.”
Ngô Quân Kỳ vội vã chạy qua phòng bên kia, lúng ta lúng túng lục tung tủ quần áo mới chọn được chiếc váy đen với hai mảnh nội y, rồi chạy qua đưa cho cô.
“Để anh mặc giúp em.”
“Thôi thôi, ra ngoài đi. Tôi tự làm được.”
“Nhưng em đang đau…”
“Đau chứ chưa chết.”
Ngang tàn đáp xong, Liêu Tử Diệp đã ôm chăn bước xuống giường và cầm lấy quần áo vừa được mang qua. Mà lúc này, Ngô Quân Kỳ cũng biết cương nhu đúng thời điểm, sợ cô không vui sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nên rất ngoan ngoãn nghe lời.
“Anh đứng ngoài cửa, có gì nhớ gọi anh.”
Đợi tới khi người đàn ông ấy rời đi, Liêu Tử Diệp mới buông chăn và mặc quần áo vào người. Bấy giờ, cô mới sựt nhận ra hạ thân của mình vẫn đang rỉ rả chảy máu, nếu không lót băng vệ sinh thì máu sẽ thấm ra ngoài. Nghĩ một hồi, lại đành nhờ người bên ngoài giúp đỡ.
“Quân Kỳ! Trong tủ quần áo ở ngăn cuối cùng có băng vệ sinh, anh lấy hộ tôi với.”
“Anh nghe rồi, chờ một chút.”
Ba phút sau, người đàn ông ấy quay lại. Lúc này, Liêu Tử Diệp đã lấy chăn che đi phần thân dưới, sau khi nhận được miếng băng, cô lại lạnh nhạt đuổi người.
“Được rồi, anh ra ngoài đi.”
“Em ổn không?” Ngô Quân Kỳ cau mày với thái độ lo lắng.
Liêu Tử Diệp lại khinh khỉnh bật cười:
“Sợ tôi chết, sao lúc nãy không chịu nương tình?”
“Lúc nào rồi mà em còn đôi co với anh? Chỗ đó… chỗ đó của em chảy máu, anh muốn biết hiện tại trong người em thấy thế nào?”
“Chỉ cần anh cút khỏi mắt tôi, là ổn rồi đó.”
Nghe cô lạnh lùng đáp trả, anh liền ấm ức quay lưng đi ra ngoài.
Vài phút sau, Liêu Tử Diệp đi ra mới phát hiện người đàn ông ấy vẫn đang đứng chờ bên ngoài. Biết rằng anh quan tâm, nhưng cô vẫn tuyệt nhiên hời hợt.
“Anh ở nhà trông chừng hai đứa nhỏ, tôi ra ngoài một chút.”
“Đi đâu? Anh đi với em.”
“Không cần, tự tôi đi được.”
Liêu Tử Diệp phũ phàng gạt tay anh ra, rồi cất bước đi về phòng, lấy điện thoại và túi xách. Sau đó, cô chầm chậm đi ra phía cửa nhà. Khi ấy, Ngô Quân Kỳ vẫn luôn dõi mắt theo từng nhất cử nhất động của cô, cho tới khi Tử Diệp mở cửa, anh mới thiếu kiên nhẫn đi tới, dứt khoát giữ tay cô một lần nữa.
“Anh hỏi em định đi đâu?” Ngô Quân Kỳ nhíu chặt mày, sắc mặt đã trở nên trầm lạnh, nghiêm túc.
Thấy vậy, Liêu Tử Diệp cũng không vòng vo nữa, cô đanh thép trả lời:
“Đến bệnh viện để khám xem, anh có hành hạ tôi tới mức rách tử cung luôn không. Nếu thật sự anh khiến tôi tổn thương, tôi sẽ kiện anh.”
“Được! Anh đưa em đi.”
Kiên định nói hết câu, người đàn ông ấy liền dứt khoát bế cô lên tay, rồi ngang nhiên mang cô nhét vào xế hộp cao cấp trong tầng hầm, mặc cho trước đó cô liên tục vùng vẫy.
“Ngô Quân Kỳ, anh điên hả? Tân Kỳ và Tử Kỳ vẫn đang ở trên nhà đấy, mau mở cửa xe cho tôi.”
Cô ở trong xe bất bình la lói. Anh ở ngoài, điềm nhiên gọi điện về Ngô gia, tìm người trợ giúp.
“Mẹ! Con gửi địa chỉ, mẹ nhanh chóng qua đây với hai đứa cháu nội của mẹ đi. Giờ con phải đưa vợ con đi viện, hai đứa nhóc nhờ hết vào mẹ đấy.”
Người đàn ông ấy chỉ dừng lại, khi thành công giải phóng hàng vạn tinh binh sau sáu năm bị giam cầm trong thân xác và đó cũng là lúc cơ thể của người phụ nữ đang lả đi, âm giọng trở nên trầm khàn đầy mệt mỏi.
Rút vật nam tính ra ngoài, Ngô Quân Kỳ liền nằm xuống bên cạnh Liêu Tử Diệp, nhẹ nhàng ôm cô từ đằng sau, với nụ hôn ngọt ngào khẽ đặt lên bờ vai mảnh khảnh.
“Mệt lắm hửm?” Anh khẽ khàng thăm hỏi.
Lúc đó, Liêu Tử Diệp vẫn giữ cho mình trạng thái im lặng. Thậm chí, dù đã ngưng ân ái nhưng cô vẫn nhíu mày, dường như nơi tử cung vẫn còn tồn tại cơn đau.
Thấy cô im lặng, anh lại hỏi:
“Tiểu Diệp! Em ngủ rồi à?”
“Bụng… Bụng tôi đau…”
Bấy giờ, sau khi nghe thấy giọng nói đau đớn, yếu ớt của Liêu Tử Diệp, người đàn ông mới hoang mang ngay lập tức. Anh kéo chăn ra nhìn, càng tá hỏa khi thấy máu đỏ đã thấm ngoài drap trải giường.
“Sao… Sao tự nhiên lại chảy máu?” Ngô Quân Kỳ hốt hoảng kêu lên.
“Còn không phải tại anh hăng máu quá hả? Mau lấy cho tôi bộ quần áo, nhanh lên đi.”
Nói rồi, cô liền ôm chăn, gắng sức ngồi dậy. Cùng lúc đó, Ngô Quân Kỳ cũng đã cuống quýt lao xuống giường, túm áo, túm quần mặc vào người.
“Em mặc váy hay quần với áo? Rồi đồ lót để đâu, anh đi lấy.”
“Trong tủ ở phòng bên kia, còn anh lấy gì tôi mặc cái đó. Nhanh đi, đau quá rồi.”
“Ờ, ờ! Đi liền, đi liền.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Quân Kỳ vội vã chạy qua phòng bên kia, lúng ta lúng túng lục tung tủ quần áo mới chọn được chiếc váy đen với hai mảnh nội y, rồi chạy qua đưa cho cô.
“Để anh mặc giúp em.”
“Thôi thôi, ra ngoài đi. Tôi tự làm được.”
“Nhưng em đang đau…”
“Đau chứ chưa chết.”
Ngang tàn đáp xong, Liêu Tử Diệp đã ôm chăn bước xuống giường và cầm lấy quần áo vừa được mang qua. Mà lúc này, Ngô Quân Kỳ cũng biết cương nhu đúng thời điểm, sợ cô không vui sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nên rất ngoan ngoãn nghe lời.
“Anh đứng ngoài cửa, có gì nhớ gọi anh.”
Đợi tới khi người đàn ông ấy rời đi, Liêu Tử Diệp mới buông chăn và mặc quần áo vào người. Bấy giờ, cô mới sựt nhận ra hạ thân của mình vẫn đang rỉ rả chảy máu, nếu không lót băng vệ sinh thì máu sẽ thấm ra ngoài. Nghĩ một hồi, lại đành nhờ người bên ngoài giúp đỡ.
“Quân Kỳ! Trong tủ quần áo ở ngăn cuối cùng có băng vệ sinh, anh lấy hộ tôi với.”
“Anh nghe rồi, chờ một chút.”
Ba phút sau, người đàn ông ấy quay lại. Lúc này, Liêu Tử Diệp đã lấy chăn che đi phần thân dưới, sau khi nhận được miếng băng, cô lại lạnh nhạt đuổi người.
“Được rồi, anh ra ngoài đi.”
“Em ổn không?” Ngô Quân Kỳ cau mày với thái độ lo lắng.
Liêu Tử Diệp lại khinh khỉnh bật cười:
“Sợ tôi chết, sao lúc nãy không chịu nương tình?”
“Lúc nào rồi mà em còn đôi co với anh? Chỗ đó… chỗ đó của em chảy máu, anh muốn biết hiện tại trong người em thấy thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chỉ cần anh cút khỏi mắt tôi, là ổn rồi đó.”
Nghe cô lạnh lùng đáp trả, anh liền ấm ức quay lưng đi ra ngoài.
Vài phút sau, Liêu Tử Diệp đi ra mới phát hiện người đàn ông ấy vẫn đang đứng chờ bên ngoài. Biết rằng anh quan tâm, nhưng cô vẫn tuyệt nhiên hời hợt.
“Anh ở nhà trông chừng hai đứa nhỏ, tôi ra ngoài một chút.”
“Đi đâu? Anh đi với em.”
“Không cần, tự tôi đi được.”
Liêu Tử Diệp phũ phàng gạt tay anh ra, rồi cất bước đi về phòng, lấy điện thoại và túi xách. Sau đó, cô chầm chậm đi ra phía cửa nhà. Khi ấy, Ngô Quân Kỳ vẫn luôn dõi mắt theo từng nhất cử nhất động của cô, cho tới khi Tử Diệp mở cửa, anh mới thiếu kiên nhẫn đi tới, dứt khoát giữ tay cô một lần nữa.
“Anh hỏi em định đi đâu?” Ngô Quân Kỳ nhíu chặt mày, sắc mặt đã trở nên trầm lạnh, nghiêm túc.
Thấy vậy, Liêu Tử Diệp cũng không vòng vo nữa, cô đanh thép trả lời:
“Đến bệnh viện để khám xem, anh có hành hạ tôi tới mức rách tử cung luôn không. Nếu thật sự anh khiến tôi tổn thương, tôi sẽ kiện anh.”
“Được! Anh đưa em đi.”
Kiên định nói hết câu, người đàn ông ấy liền dứt khoát bế cô lên tay, rồi ngang nhiên mang cô nhét vào xế hộp cao cấp trong tầng hầm, mặc cho trước đó cô liên tục vùng vẫy.
“Ngô Quân Kỳ, anh điên hả? Tân Kỳ và Tử Kỳ vẫn đang ở trên nhà đấy, mau mở cửa xe cho tôi.”
Cô ở trong xe bất bình la lói. Anh ở ngoài, điềm nhiên gọi điện về Ngô gia, tìm người trợ giúp.
“Mẹ! Con gửi địa chỉ, mẹ nhanh chóng qua đây với hai đứa cháu nội của mẹ đi. Giờ con phải đưa vợ con đi viện, hai đứa nhóc nhờ hết vào mẹ đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro