Chương 5
Tam Thập Tam Thiên
2024-07-04 17:06:10
Một lúc sau hai vợ chồng Thập Tứ và Trương Xuân Hoa vui vẻ về nhà. Trước khi vào nhà đã nghe giọng sang sảng của Thập Tứ vang lên:
"Con trai ngoan của cha cuối cùng cũng lớn khôn rồi ha.. ha.."
Trong giọng nói đầy tự hào của một người cha làm Thập Tam Thiên hơi ngậm ngùi không biết nói gì thêm.
Sau khi vào nhà hai vợ chồng bắt đầu bàn tán cho con trai đi học chữ nhưng một lúc lâu lại thấy bế tắc vì muốn đi học chữ phải bắt đầu lúc năm sáu tuổi còn phải đóng tiền học cho thầy đồ với lại bằng tuổi Thập Tam Thiên bây giờ nếu theo đường công danh thì đã có thể thi tú tài còn không biết chữ thì theo gia đình lo việc đồng án hoặc đầu quân. Hai ông bà không muốn con theo nghề nông khổ cực cũng không thể đầu quân còn lại là biết chữ có thể làm thư đồng hoặc làm thư lại cho quan phủ.. Lúc này như nghĩ ra điều gì Trương Xuân Hoa lúc này bỗng reo lên:
"Đúng rồi mình ơi! Mình còn nhớ Đại Hổ bạn của Tam Thiên không?"
Thập Tứ hơi giật mình rồi hỏi ngược lại:
"Bà nói có phải là Đại Hổ đang làm thư đồng cho nhà Bạch viên ngoại không?"
Nghe hai vợ chồng nói tới đây Thập Tam Thiên vô tình tưởng tượng ra một anh chàng cao to lực lưỡng thì run lên nghe giọng mẹ hình như muốn mình theo anh chàng Đại Hổ đó học chữ chỉ nghĩ tới cảnh một cánh tay lực lưỡng đang cầm tay mình viết từng chữ thì làn da nổi hết gai ốc bật thốt lên:
"Không! Con không theo Đại Hổ gì đó học chữ đâu."
Hai ông bà ngạc nhiên rồi quay sang nói:
"Tam Thiên, Đại Hổ rất tốt bụng trước khi con mất trí nhớ con và nó còn là bạn thân đó."
Thập Tứ vừa nói xong thì từ bên ngoài một giọng nói của một cậu thiếu niên:
"Tam Thiên cậu khỏe chưa mình tới thăm cậu đây."
Bước vào là một cậu thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai có thân hình nhỏ nhắn mặc áo thư sinh đội trên đầu mũ thư sinh làn da trắng mịn môi hơi hồng nếu thả ở trái đất thì mấy anh trai Hàn Quốc chắc phải xếp sau.
Lúc này thư sinh đang cầm theo rổ hột gà thấy người trong nhà đang nhìn mình thì hơi ngượng ngùng bèn chắp tay hơi thi lễ với vợ chồng Thập Tứ:
"Bác trai, bác gái cháu xin có lễ."
Rồi quay sang Thập Tam Thiên hơi chấp tay:
"Tam Thiên, Đại Hổ có lễ."
Lúc này Thập Tam Thiên tam quan đều đổ trong đầu chỉ có mấy câu hỏi đây là đâu? Đây là ai? Tôi là ai? Tất cả tưởng tượng lúc đầu từ một anh Đại Hổ to lực lưỡng bỗng sụp đổ thay vào đó lại thành một tiểu thịt tươi.
Đại Hổ chào hỏi thật lâu thấy Thập Tam Thiên không phản ứng thì thấy ngượng ngùng ấp úng hồi lâu lúc này giọng Thập Tứ vang lên đúng lúc để giải vây cho con trai:
"Đại Hổ cháu vào nhà ngồi chơi chuyện của Tam Thiên từ từ ta kể cho cháu."
Nói xong ông vội kéo Đại Hổ vào nhà ngồi lên bàn pha chén trà xanh rồi ông kể một mạch chuyện của Thập Tam Thiên từ lúc lên cơn bệnh thập tử nhất sinh phải tìm nàng dâu xung hỉ rồi tới lúc mất trí nhớ tới lúc con trai quay đầu là bờ muốn học chữ trở lại. Nói xong ông khẽ nhấp ngụm trà rồi nói với giọng thấm thía:
"Đại Hổ à Tam Thiên bác nhờ cháu được không? Cả đời bác chỉ muốn Tam Thiên có cuộc sống bình an là ta vui rồi. Ơn nghĩa với cháu cả nhà ta không bao giờ quên đâu."
Thập Tam Thiên nghe tới đây thì xúc động mạnh khóe mắt hơi ướt lúc nào không hay đang muốn nói gì đó thì giọng Đại Hổ lại vang lên:
"Bác à, bác đừng nói vậy Đại Hổ cháu từ nhỏ cha mẹ mất sớm ruộng vườn để lại họ hàng chỉ chờ dịp lấy đi lúc đó không có gia đình bác đứng ra bảo vệ thì giờ sao cháu có thể học hành rồi làm thư đồng như bây giờ chuyện của Tam Thiên bác cứ để cháu lo nhất định giúp Tam Thiên thành tài."
Lúc này Thập Tam Thiên nhìn Thập Tứ với ánh mắt ngạc nhiên vừa bội phục không ngờ ẩn đằng sau một vẻ ngoài đôn hậu lại là một trái tim bao dung đứng ra giúp người như vậy.
Lúc này Đại Hổ nói:
"Việc học chữ thì cần giấy và bút mực cháu làm thư đồng có để dành được ít giấy còn bút mực thì.."
Lúc này gia đình Thập Tứ lại lo lắng ở thời đại này giấy và bút mực đều là xa xỉ phẩm các cậu bé học vở lòng còn dùng bàn cát mà viết chữ chỉ con em có tiền mới có đủ giấy và bút để học. Nghe tới bút mực Thập Tam Thiên hai mắt sáng lên anh vội rời giường đi vào bếp lấy ra một mẫu than củi dùng dao vót lại thành cây bút chì đơn giản rồi hí hửng đi vào nói với Đại Hổ:
"Đại Hổ có giấy dư ra nào cho mình mượn một chút."
Đại Hổ và cả nhà cứ nhìn Thập Tam Thiên chẳng hiểu ra sao? Nghe Thập Tam Thiên hỏi Đại Hổ móc trong lòng một tờ giấy hơi ố vàng.
Thập Tam Thiên thử viết vài con số thấy thuận tay thì nói với mọi người:
"Giờ có bút mực rồi đó còn giấy có thể thay bằng vải vụn là được con chỉ cần biết chữ là tốt rồi có thể ra giúp mẹ phụ chuyện buôn bán."
Lúc này cả nhà Thập Tam Thiên cùng Đại Hổ mới hiểu vì sao Thập Tam Thiên mới muốn học chữ thì ra muốn giúp đỡ mẹ kinh doanh dù kinh thương bị thế nhân khinh thường nhưng với họ những con người đã ở thế yếu trong xã hội này thì đã làm sao?
Đại Hổ nhìn bút chì trong tay Thập Tam Thiên thì sáng lên nói:
"Tam Thiên có thể cho mình thứ cậu viết chữ được không?"
Nhìn phản ứng của Đại Hổ Thập Tam Thiên chỉ muốn bật cười rồi trong đầu không tự giác sáng lên hai mắt càng sáng lên hai ký hiệu $$.
"Con trai ngoan của cha cuối cùng cũng lớn khôn rồi ha.. ha.."
Trong giọng nói đầy tự hào của một người cha làm Thập Tam Thiên hơi ngậm ngùi không biết nói gì thêm.
Sau khi vào nhà hai vợ chồng bắt đầu bàn tán cho con trai đi học chữ nhưng một lúc lâu lại thấy bế tắc vì muốn đi học chữ phải bắt đầu lúc năm sáu tuổi còn phải đóng tiền học cho thầy đồ với lại bằng tuổi Thập Tam Thiên bây giờ nếu theo đường công danh thì đã có thể thi tú tài còn không biết chữ thì theo gia đình lo việc đồng án hoặc đầu quân. Hai ông bà không muốn con theo nghề nông khổ cực cũng không thể đầu quân còn lại là biết chữ có thể làm thư đồng hoặc làm thư lại cho quan phủ.. Lúc này như nghĩ ra điều gì Trương Xuân Hoa lúc này bỗng reo lên:
"Đúng rồi mình ơi! Mình còn nhớ Đại Hổ bạn của Tam Thiên không?"
Thập Tứ hơi giật mình rồi hỏi ngược lại:
"Bà nói có phải là Đại Hổ đang làm thư đồng cho nhà Bạch viên ngoại không?"
Nghe hai vợ chồng nói tới đây Thập Tam Thiên vô tình tưởng tượng ra một anh chàng cao to lực lưỡng thì run lên nghe giọng mẹ hình như muốn mình theo anh chàng Đại Hổ đó học chữ chỉ nghĩ tới cảnh một cánh tay lực lưỡng đang cầm tay mình viết từng chữ thì làn da nổi hết gai ốc bật thốt lên:
"Không! Con không theo Đại Hổ gì đó học chữ đâu."
Hai ông bà ngạc nhiên rồi quay sang nói:
"Tam Thiên, Đại Hổ rất tốt bụng trước khi con mất trí nhớ con và nó còn là bạn thân đó."
Thập Tứ vừa nói xong thì từ bên ngoài một giọng nói của một cậu thiếu niên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tam Thiên cậu khỏe chưa mình tới thăm cậu đây."
Bước vào là một cậu thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai có thân hình nhỏ nhắn mặc áo thư sinh đội trên đầu mũ thư sinh làn da trắng mịn môi hơi hồng nếu thả ở trái đất thì mấy anh trai Hàn Quốc chắc phải xếp sau.
Lúc này thư sinh đang cầm theo rổ hột gà thấy người trong nhà đang nhìn mình thì hơi ngượng ngùng bèn chắp tay hơi thi lễ với vợ chồng Thập Tứ:
"Bác trai, bác gái cháu xin có lễ."
Rồi quay sang Thập Tam Thiên hơi chấp tay:
"Tam Thiên, Đại Hổ có lễ."
Lúc này Thập Tam Thiên tam quan đều đổ trong đầu chỉ có mấy câu hỏi đây là đâu? Đây là ai? Tôi là ai? Tất cả tưởng tượng lúc đầu từ một anh Đại Hổ to lực lưỡng bỗng sụp đổ thay vào đó lại thành một tiểu thịt tươi.
Đại Hổ chào hỏi thật lâu thấy Thập Tam Thiên không phản ứng thì thấy ngượng ngùng ấp úng hồi lâu lúc này giọng Thập Tứ vang lên đúng lúc để giải vây cho con trai:
"Đại Hổ cháu vào nhà ngồi chơi chuyện của Tam Thiên từ từ ta kể cho cháu."
Nói xong ông vội kéo Đại Hổ vào nhà ngồi lên bàn pha chén trà xanh rồi ông kể một mạch chuyện của Thập Tam Thiên từ lúc lên cơn bệnh thập tử nhất sinh phải tìm nàng dâu xung hỉ rồi tới lúc mất trí nhớ tới lúc con trai quay đầu là bờ muốn học chữ trở lại. Nói xong ông khẽ nhấp ngụm trà rồi nói với giọng thấm thía:
"Đại Hổ à Tam Thiên bác nhờ cháu được không? Cả đời bác chỉ muốn Tam Thiên có cuộc sống bình an là ta vui rồi. Ơn nghĩa với cháu cả nhà ta không bao giờ quên đâu."
Thập Tam Thiên nghe tới đây thì xúc động mạnh khóe mắt hơi ướt lúc nào không hay đang muốn nói gì đó thì giọng Đại Hổ lại vang lên:
"Bác à, bác đừng nói vậy Đại Hổ cháu từ nhỏ cha mẹ mất sớm ruộng vườn để lại họ hàng chỉ chờ dịp lấy đi lúc đó không có gia đình bác đứng ra bảo vệ thì giờ sao cháu có thể học hành rồi làm thư đồng như bây giờ chuyện của Tam Thiên bác cứ để cháu lo nhất định giúp Tam Thiên thành tài."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Thập Tam Thiên nhìn Thập Tứ với ánh mắt ngạc nhiên vừa bội phục không ngờ ẩn đằng sau một vẻ ngoài đôn hậu lại là một trái tim bao dung đứng ra giúp người như vậy.
Lúc này Đại Hổ nói:
"Việc học chữ thì cần giấy và bút mực cháu làm thư đồng có để dành được ít giấy còn bút mực thì.."
Lúc này gia đình Thập Tứ lại lo lắng ở thời đại này giấy và bút mực đều là xa xỉ phẩm các cậu bé học vở lòng còn dùng bàn cát mà viết chữ chỉ con em có tiền mới có đủ giấy và bút để học. Nghe tới bút mực Thập Tam Thiên hai mắt sáng lên anh vội rời giường đi vào bếp lấy ra một mẫu than củi dùng dao vót lại thành cây bút chì đơn giản rồi hí hửng đi vào nói với Đại Hổ:
"Đại Hổ có giấy dư ra nào cho mình mượn một chút."
Đại Hổ và cả nhà cứ nhìn Thập Tam Thiên chẳng hiểu ra sao? Nghe Thập Tam Thiên hỏi Đại Hổ móc trong lòng một tờ giấy hơi ố vàng.
Thập Tam Thiên thử viết vài con số thấy thuận tay thì nói với mọi người:
"Giờ có bút mực rồi đó còn giấy có thể thay bằng vải vụn là được con chỉ cần biết chữ là tốt rồi có thể ra giúp mẹ phụ chuyện buôn bán."
Lúc này cả nhà Thập Tam Thiên cùng Đại Hổ mới hiểu vì sao Thập Tam Thiên mới muốn học chữ thì ra muốn giúp đỡ mẹ kinh doanh dù kinh thương bị thế nhân khinh thường nhưng với họ những con người đã ở thế yếu trong xã hội này thì đã làm sao?
Đại Hổ nhìn bút chì trong tay Thập Tam Thiên thì sáng lên nói:
"Tam Thiên có thể cho mình thứ cậu viết chữ được không?"
Nhìn phản ứng của Đại Hổ Thập Tam Thiên chỉ muốn bật cười rồi trong đầu không tự giác sáng lên hai mắt càng sáng lên hai ký hiệu $$.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro