Chương 8
Tam Thập Tam Thiên
2024-07-04 17:06:10
Bạch viên ngoại tên thật là Bạch Tự Tại người dân trấn phượng Tiên tôn xưng là thần tiên sống tính tình ôn hòa hay giúp đỡ người dân trong trấn.
Lúc này Bạch viên ngoại vẻ ngoài khoản năm mươi dung mạo đoan chính giữ chòm râu ngắn trên mặt đang thong thả rót ly trà thơm đưa đến đối diện ông lão có mái tóc bạc phơ dáng hình tiên phong đạo cốt cùng một người trẻ tuổi ăn mặc như một y sư đang mang hòm thuốc đứng hầu một bên bất ngờ chính là vị y sinh họ Liễu đã chữa bệnh cho Thập Tam Thiên. Bạch Tự Tại sau khi châm trà cho ông lão thì thong thả nói:
“Hôm nay không biết Y lão đến hàn xá là có chuyện gì cần Bạch mỗ xin cứ nói.”
Giọng nói ôn hòa như gió xuân làm người nghe như đắm chìm vào cảm giác lân lân.
“Đừng giở giọng đó với ta Bạch hồ ly ta rõ ràng ngươi mà tự xưng gian thương thì không ai dám xưng mình là gian thương nữa.”
Đứng phía sau Liễu y sinh thì cố hết sức nhịn cười cả người căng cứng hết sức khống chế vì anh biết sư phụ mình cùng vị Bạch viên ngoại này đều có tính cách quái gở mà chỉ có người thân cận mới biết.
Vị Y lão này đúng là chủ nhân của Trường Xuân Đường nổi tiếng với câu nói “muốn trị bệnh thì phải dùng thuốc tốt nhất phải trị cho bằng hết” làm những người đến xem bệnh vừa vui mà cũng vừa lo vì không biết mình có đủ tiền để chữa hết bệnh không. Thật ra Liễu y sinh biết sư phụ mình có quy củ như vậy là do hồi còn nhỏ cha mẹ ông đã bị lang băm trị chết vì không có tiền cho đến khi học y thì có chấp niệm này cũng vì vậy lão sau này truyền thụ đồ đệ người nào xuất sư có thể không tuân theo quy củ này nữa mà tự lập môn hộ môn quy cho mình.
Cảm nhận phía sau phản ứng của học trò lão tằng hắng một tiếng rồi nói với vẻ nghiêm trọng:
“Tin báo từ triều đình ở vô tận chiểu trạch đã rất nguy cấp trong vòng một tháng nữa triều đình sẽ có lệnh tổng động viên chiêu binh trong toàn quốc mỗi một hô phải có ít nhất một nam đinh tham gia nếu không có nam đinh thì phải đóng thêm một phần thuế gọi là thuế trưng binh.”
Lúc này Bạch viên ngoại đã không còn thong dong như trước bởi vì triều đình ít khi ra chiếu lệnh như vậy trừ phi đã tới lúc nguy cấp, lệnh trưng binh gần nhất cũng đã hai mươi năm trước khi đó do trưởng công chúa Thiên Nguyệt lĩnh năm triệu quân tinh nhuệ hội hợp cùng ba nước còn lại đánh một trận khoáng thế chi chiến.
Trầm tư một chút Bạch viên ngoại hỏi lại:
“Lần này tình hình các nước khác như thế nào?”
Dược lão trả lời với vẻ lo lắng:
“Cả bốn nước đều tăng binh với cấm khu lần này các ma thú dường như hành động cùng một lúc.”
Nghe vậy hai lông mi của Bạch Tự Tại càng nhăn chặt hỏi tiếp:
“Vu thần giáo có động tĩnh gì không?”
Vu thần giáo là giáo phái tín ngưỡng vu thần chuyên dùng phù trú trị bệnh trong dân gian từ biến cố hai mươi năm trước thì phát triển như măng mọc sau mưa có lượng tín đồ đông đảo ở cả bốn quốc gia lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Y lão trầm tư một chút rồi nói:
“Cũng không rõ chúng có động thái gì cứ thấy im lặng hơn rất nhiều.”
Trong ánh mắt Bạch Tự Tại ánh lên vẻ cơ trí rồi nói:
“Cây muốn lặn gió không ngừng Y lão về cứ nói với triều đình các loại quân bị cần thiết Bạch mỗ sẽ cố gắng trù bị xin báo cho vị đó biết cứ yên tâm.”
Đang muốn đứng dậy rời đi thì Y lão hơi dừng lại rồi nói:
“Bạch hồ ly trước khi đi tới đây vị kia có truyền lời hỏi đã tìm được người chưa?”
Bạch viên ngoại nghe tới đây thì trên mặt hơi có vẻ thẹn nói với Y lão với giọng chém đinh chặt sắt.
“Y lão về chuyển lời cho vị đó dù có phải lật tung cả Vi Nguyên giới này Bạch mỗ cũng sẽ tìm được nếu không tìm được Bạch mỗ sẽ cả đời không còn mặt mũi sống trên đời này.”
“Vậy lão đây yên tâm.”
Nói xong liền cùng đồ đệ của mình ra về.
Bạch Tự Tại đang trầm tư suy nghĩ thì có hạ nhân báo lại:
“Bẩm lão gia có Trương thư đồng xin cầu kiến.”
Nghe vậy Bạch Tự Tại hơi thả lỏng người rồi nói:
“Cho hắn vào đây.”
Lúc sau Trương Đại Hổ đem theo hộp xà phòng mà Thập Tam Thiên đưa cẩn thận từng li từng tí vấn an Bạch Tự Tại.
“Khởi bẩm lão gia Đại Hổ xin đến đây để báo cáo tình hình học tập của công tử.”,
“Ừm ngươi nói đi.”
Bạch Tự Tại nói với giọng ôn hòa như mọi khi.
Sau khi báo cáo xong thấy Bạch Tự Tại không hỏi nữa lúc này Trương Đại Hổ mới đánh bạo hỏi:
“Lão gia tiểu nhân còn có việc muốn nói.”
“Ồ ngươi nói thử xem.”
Giọng Bạch Tự Tại hơi pha chút ngạc nhiên vì ông hiểu Trương Đại Hổ là người thành thật mọi khi sau khi báo cáo tình hình học tập của con ông đều lui xuống nay lại có chuyện nói tiếp.
Lúc này Trương Đại Hổ lấy hết dũng khí dâng lên hộp xà phòng rồi thuật lại cách dùng xà phòng cho Bạch Tự Tại rồi nói tiếp.
“Vật này là em họ của tiểu nhân làm ra nói khi dùng cho tắm rửa để làm sạch thân thể nếu lão gia có hứng thú với cuộc làm ăn này thì xin cho em ấy cơ hội gặp mặt một lần.”
Lúc này Bạch Tự Tại thật sự kinh ngạc vội gọi hạ nhân:
“Người đâu? Mau mang một chậu nước sạch lên đây với một chiếc nồi có dính lọ lên luôn.”
Hạ nhân rất nhanh đem theo chậu nước sạch cùng chiếc nồi đất dính đầy lọ đặt trong phòng. Lúc này Bạch Tự Tại mới chỉ tay vào Trương Đại Hổ nói:
“Ngươi đem tay chạm vào lọ rồi làm như những gì ngươi vừa nói cho ta xem.”
Lúc này Trương Đại Hổ cảm thấy hồi hộp nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp thì chỉ còn làm tới cùng trong lòng chỉ cầu xin cho đứa em họ của mình nói được làm được còn không thì mặt này coi như mất hết.
Lúc này Bạch viên ngoại vẻ ngoài khoản năm mươi dung mạo đoan chính giữ chòm râu ngắn trên mặt đang thong thả rót ly trà thơm đưa đến đối diện ông lão có mái tóc bạc phơ dáng hình tiên phong đạo cốt cùng một người trẻ tuổi ăn mặc như một y sư đang mang hòm thuốc đứng hầu một bên bất ngờ chính là vị y sinh họ Liễu đã chữa bệnh cho Thập Tam Thiên. Bạch Tự Tại sau khi châm trà cho ông lão thì thong thả nói:
“Hôm nay không biết Y lão đến hàn xá là có chuyện gì cần Bạch mỗ xin cứ nói.”
Giọng nói ôn hòa như gió xuân làm người nghe như đắm chìm vào cảm giác lân lân.
“Đừng giở giọng đó với ta Bạch hồ ly ta rõ ràng ngươi mà tự xưng gian thương thì không ai dám xưng mình là gian thương nữa.”
Đứng phía sau Liễu y sinh thì cố hết sức nhịn cười cả người căng cứng hết sức khống chế vì anh biết sư phụ mình cùng vị Bạch viên ngoại này đều có tính cách quái gở mà chỉ có người thân cận mới biết.
Vị Y lão này đúng là chủ nhân của Trường Xuân Đường nổi tiếng với câu nói “muốn trị bệnh thì phải dùng thuốc tốt nhất phải trị cho bằng hết” làm những người đến xem bệnh vừa vui mà cũng vừa lo vì không biết mình có đủ tiền để chữa hết bệnh không. Thật ra Liễu y sinh biết sư phụ mình có quy củ như vậy là do hồi còn nhỏ cha mẹ ông đã bị lang băm trị chết vì không có tiền cho đến khi học y thì có chấp niệm này cũng vì vậy lão sau này truyền thụ đồ đệ người nào xuất sư có thể không tuân theo quy củ này nữa mà tự lập môn hộ môn quy cho mình.
Cảm nhận phía sau phản ứng của học trò lão tằng hắng một tiếng rồi nói với vẻ nghiêm trọng:
“Tin báo từ triều đình ở vô tận chiểu trạch đã rất nguy cấp trong vòng một tháng nữa triều đình sẽ có lệnh tổng động viên chiêu binh trong toàn quốc mỗi một hô phải có ít nhất một nam đinh tham gia nếu không có nam đinh thì phải đóng thêm một phần thuế gọi là thuế trưng binh.”
Lúc này Bạch viên ngoại đã không còn thong dong như trước bởi vì triều đình ít khi ra chiếu lệnh như vậy trừ phi đã tới lúc nguy cấp, lệnh trưng binh gần nhất cũng đã hai mươi năm trước khi đó do trưởng công chúa Thiên Nguyệt lĩnh năm triệu quân tinh nhuệ hội hợp cùng ba nước còn lại đánh một trận khoáng thế chi chiến.
Trầm tư một chút Bạch viên ngoại hỏi lại:
“Lần này tình hình các nước khác như thế nào?”
Dược lão trả lời với vẻ lo lắng:
“Cả bốn nước đều tăng binh với cấm khu lần này các ma thú dường như hành động cùng một lúc.”
Nghe vậy hai lông mi của Bạch Tự Tại càng nhăn chặt hỏi tiếp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vu thần giáo có động tĩnh gì không?”
Vu thần giáo là giáo phái tín ngưỡng vu thần chuyên dùng phù trú trị bệnh trong dân gian từ biến cố hai mươi năm trước thì phát triển như măng mọc sau mưa có lượng tín đồ đông đảo ở cả bốn quốc gia lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Y lão trầm tư một chút rồi nói:
“Cũng không rõ chúng có động thái gì cứ thấy im lặng hơn rất nhiều.”
Trong ánh mắt Bạch Tự Tại ánh lên vẻ cơ trí rồi nói:
“Cây muốn lặn gió không ngừng Y lão về cứ nói với triều đình các loại quân bị cần thiết Bạch mỗ sẽ cố gắng trù bị xin báo cho vị đó biết cứ yên tâm.”
Đang muốn đứng dậy rời đi thì Y lão hơi dừng lại rồi nói:
“Bạch hồ ly trước khi đi tới đây vị kia có truyền lời hỏi đã tìm được người chưa?”
Bạch viên ngoại nghe tới đây thì trên mặt hơi có vẻ thẹn nói với Y lão với giọng chém đinh chặt sắt.
“Y lão về chuyển lời cho vị đó dù có phải lật tung cả Vi Nguyên giới này Bạch mỗ cũng sẽ tìm được nếu không tìm được Bạch mỗ sẽ cả đời không còn mặt mũi sống trên đời này.”
“Vậy lão đây yên tâm.”
Nói xong liền cùng đồ đệ của mình ra về.
Bạch Tự Tại đang trầm tư suy nghĩ thì có hạ nhân báo lại:
“Bẩm lão gia có Trương thư đồng xin cầu kiến.”
Nghe vậy Bạch Tự Tại hơi thả lỏng người rồi nói:
“Cho hắn vào đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc sau Trương Đại Hổ đem theo hộp xà phòng mà Thập Tam Thiên đưa cẩn thận từng li từng tí vấn an Bạch Tự Tại.
“Khởi bẩm lão gia Đại Hổ xin đến đây để báo cáo tình hình học tập của công tử.”,
“Ừm ngươi nói đi.”
Bạch Tự Tại nói với giọng ôn hòa như mọi khi.
Sau khi báo cáo xong thấy Bạch Tự Tại không hỏi nữa lúc này Trương Đại Hổ mới đánh bạo hỏi:
“Lão gia tiểu nhân còn có việc muốn nói.”
“Ồ ngươi nói thử xem.”
Giọng Bạch Tự Tại hơi pha chút ngạc nhiên vì ông hiểu Trương Đại Hổ là người thành thật mọi khi sau khi báo cáo tình hình học tập của con ông đều lui xuống nay lại có chuyện nói tiếp.
Lúc này Trương Đại Hổ lấy hết dũng khí dâng lên hộp xà phòng rồi thuật lại cách dùng xà phòng cho Bạch Tự Tại rồi nói tiếp.
“Vật này là em họ của tiểu nhân làm ra nói khi dùng cho tắm rửa để làm sạch thân thể nếu lão gia có hứng thú với cuộc làm ăn này thì xin cho em ấy cơ hội gặp mặt một lần.”
Lúc này Bạch Tự Tại thật sự kinh ngạc vội gọi hạ nhân:
“Người đâu? Mau mang một chậu nước sạch lên đây với một chiếc nồi có dính lọ lên luôn.”
Hạ nhân rất nhanh đem theo chậu nước sạch cùng chiếc nồi đất dính đầy lọ đặt trong phòng. Lúc này Bạch Tự Tại mới chỉ tay vào Trương Đại Hổ nói:
“Ngươi đem tay chạm vào lọ rồi làm như những gì ngươi vừa nói cho ta xem.”
Lúc này Trương Đại Hổ cảm thấy hồi hộp nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp thì chỉ còn làm tới cùng trong lòng chỉ cầu xin cho đứa em họ của mình nói được làm được còn không thì mặt này coi như mất hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro