Chương 3
Hạ Đa
2024-05-20 10:15:53
Trường trung học số 1 có rất nhiều sân bóng rổ, nhưng hôm nay chỉ có một sân bóng rổ có trận đấu, lúc Tần Niệm và Từ Gia chạy tới thì trận đấu đã bắt đầu được một lúc, cũng có rất nhiều người đang xem, họ nhanh chóng bao vây sân, hầu hết là con gái.
Từ Gia có chút hưng phấn, kéo theo Tần Niệm chen vào bên trong đám người, nhìn ngó chung quanh một vòng, hỏi Tần Niệm: “Anh trai cậu là nguồi nào?”
Tần Niệm ngước mắt nhìn về phía sân, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mặc đồng phục màu đỏ.
Cô còn chưa kịp nói gì, Từ Gia đã vội vàng hô lên: "Cậu đừng nói, đừng nói, để mình đoán nào."
Tần Niệm: “……….”
“Là anh chàng mặc áo số năm màu đỏ kia à?” Từ Gia chỉ vào tiền đạo của đội đỏ nói.
Tần Niệm hơi ngớ ra, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu đoán được vậy?"
Từ Gia cười vô cùng đắc ý, ghé sát vào tai Tần Niệm thì thầm: "Mình đoán anh trai cậu chắc hẳn cũng khá nổi tiếng, bởi vì hình như hầu hết con gái ở đây đều đến xem anh ấy thi đấu, cho nên anh trai cậu chắc chắn phải vừa cao vừa đẹp trai."
Cầu thủ áo đỏ số năm là người đẹp trai nhất trên sân, thế là Từ Gia đoán là anh là anh trai Tần Niệm, và đúng như vậy thật.
Hai người đang đứng ở ngoài sân nói chuyện, lúc này đội đỏ đang thừa thắng xông lên, nhanh chóng tấn công, trong lúc chuyền bóng, quả bóng rổ đã bị đội vàng đánh bay đến gần ngoài sân, vài nam sinh cao lớn lập tức đuổi về phía đó.
Đến lấy bóng, lại nhất thời tạo ra cảm giác áp lực cho người đối diện.
Tần Niệm có chút giật mình, lại bị Từ Gia kéo lùi ra sau hai bước.
Một nam sinh dáng người nho nhã bị ép ra khỏi sân vận động, dừng lại trước mặt Tần Niệm, một giọt mồ hôi nóng hổi tựa như từ trên tóc chảy ra, bắn lên gò má Tần Niệm, Tần Niệm vội vàng ngước mắt lên, cô gặp phải ánh mắt đang cười của thiếu niên.
Anh ta có phần cao ngạo, nghiêng người chào hỏi cô, nói bằng chất giọng rõ ràng và lưu loát: "Xin chào."
Từ Gia có chút hưng phấn, kéo theo Tần Niệm chen vào bên trong đám người, nhìn ngó chung quanh một vòng, hỏi Tần Niệm: “Anh trai cậu là nguồi nào?”
Tần Niệm ngước mắt nhìn về phía sân, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mặc đồng phục màu đỏ.
Cô còn chưa kịp nói gì, Từ Gia đã vội vàng hô lên: "Cậu đừng nói, đừng nói, để mình đoán nào."
Tần Niệm: “……….”
“Là anh chàng mặc áo số năm màu đỏ kia à?” Từ Gia chỉ vào tiền đạo của đội đỏ nói.
Tần Niệm hơi ngớ ra, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu đoán được vậy?"
Từ Gia cười vô cùng đắc ý, ghé sát vào tai Tần Niệm thì thầm: "Mình đoán anh trai cậu chắc hẳn cũng khá nổi tiếng, bởi vì hình như hầu hết con gái ở đây đều đến xem anh ấy thi đấu, cho nên anh trai cậu chắc chắn phải vừa cao vừa đẹp trai."
Cầu thủ áo đỏ số năm là người đẹp trai nhất trên sân, thế là Từ Gia đoán là anh là anh trai Tần Niệm, và đúng như vậy thật.
Hai người đang đứng ở ngoài sân nói chuyện, lúc này đội đỏ đang thừa thắng xông lên, nhanh chóng tấn công, trong lúc chuyền bóng, quả bóng rổ đã bị đội vàng đánh bay đến gần ngoài sân, vài nam sinh cao lớn lập tức đuổi về phía đó.
Đến lấy bóng, lại nhất thời tạo ra cảm giác áp lực cho người đối diện.
Tần Niệm có chút giật mình, lại bị Từ Gia kéo lùi ra sau hai bước.
Một nam sinh dáng người nho nhã bị ép ra khỏi sân vận động, dừng lại trước mặt Tần Niệm, một giọt mồ hôi nóng hổi tựa như từ trên tóc chảy ra, bắn lên gò má Tần Niệm, Tần Niệm vội vàng ngước mắt lên, cô gặp phải ánh mắt đang cười của thiếu niên.
Anh ta có phần cao ngạo, nghiêng người chào hỏi cô, nói bằng chất giọng rõ ràng và lưu loát: "Xin chào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro