Chương 11
Hoa Hoa Hoa Phát Phát Phát
2024-07-13 23:42:46
Edit: Bèng.
Beta: Đậu Xanh
Tuy nói hai người đã xác định quan hệ, nhưng mà nhiệm vụ học tập nặng nề của lớp 11 vẫn còn ở trước mặt, trước xác định quan hệ cũng chỉ cố định vòng xã giao của hai người, đối với cuộc sống của hai người không có khác biệt lớn.
Nhưng khác biệt nhỏ bé vẫn phải có.
Giống như số lầm Điền Tâm nhìn đề bài nhiều hơn.
Ngẫu nhiên Trương Thỉ cũng đi từ cửa trước ra.
Điền Tâm sẽ đi xem lớp thi đấu bóng rổ.
Trương Thỉ vứt xe đạp của mình, mỗi ngày đi xe chú Tiền đến trường.
Khác biệt rất nhỏ này, không cẩn thận một chút sẽ bị bỏ qua ngay. Nhưng vẫn không trốn được đôi mắt của bạn cùng lớp Lưu Viện Viện.
Giữa trưa theo thường lệ đến khuôn viên trường ăn cơm. Lưu Viện Viện ngừng chiếc đũa trong tay, quay đầu nhìn chằm chằm Điền Tâm.
Gần đây trời có chút nóng, thiếu nữ trực tiếp kẹp tóc mái lên, lộ ra cái trán trơn bóng. Ánh nắng giữa trưa xuyên qua bóng cây loang lổ chiếu lên trên mặt của thiếu nữ. Thiếu nữ đang cúi đầu, miệng nhỏ ăn cơm, lông mi cong vút tạo thành hai cái bóng hình quạt trên mặt, cực kỳ mềm mại ngoan ngoãn.
“Cậu và Trương Thỉ ở bên nhau rồi.” Lưu Viện Viện dùng giọng điệu khẳng định nói.
“Phụt!” Điền Tâm bị câu nói bất thình lình này làm sốc đến sặc cơm, khốn khổ khụ nửa ngày nước mắt lưng tròng mới dịu lại.
Lưu Viện Viện không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, vừa vỗ lưng cô vừa xin lỗi: “Rất xin lỗi, không sao chứ? Có cần đến phòng y tế không?”
Thấy cô ổn hơn một chút, cô ấy cầm lấy bình nước vặn nắp ra đưa cho cô: “Uống nước đi.”
Điền Tâm uống nước xong cảm thấy khá hơn nhiều, trả lại chai cho Lưu Viện Viện, nhìn cô ấy kỳ quái hỏi: “Cậu làm sao biết được? Ở trường học tớ và cậu ấy chưa hề nói chuyện mà.”
Lưu Viện Viện khinh thường trắng mắt liếc cô một cái, nói: “Ai mà ngu ngốc giống như cậu, tớ đây là trực giác phụ nữ!”
Điền Tâm không nhịn được đưa tay gõ trán cô ấy, buồn cười nói: “Trực giác phụ nữ đâu, cậu là phụ nữ à?”
Lưu Viện Viện cười rất mờ ám hỏi lại: “Tớ không phải, cậu phải à? Hử?”
Điền Tâm đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày đó, thứ kia nóng rực đâm giữa hai chân cô. Sắc mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng.
Cô chột dạ rũ tóc mái, cào cào tóc vài cái, bịt tai trộm chuông như muốn che khuất mặt nóng của mình, lắp bắp nói: “Cái, phụ nữ gì chứ, nói bừa gì vậy, chúng ta, chúng ta còn nhỏ…”
Nói xong luống cuống tay chân dọn dẹp hộp cơm tiện lợi: “Ăn xong rồi, chúng ta, chúng ta quay về đi.”
“La la la~ tuổi còn nhỏ, nhưng chỗ nào đó cũng không nhỏ ~” Lưu Viện Viện vừa nói đôi mắt vừa liếc bộ ngực của Điền Tâm, cho đến khi thiếu nữ bên cạnh thẹn quá hóa giận mới cười trấn an: “Được được được~ chúng ta trở về thôi.”
Nói xong, cô ấy cất bước nhẹ nhàng đuổi kịp Điền Tâm, cùng nhau trở về lớp học.
Sau khi trở về lớp học Điền Tâm vẫn luôn ngây người, câu nơi nào đó cũng không nhỏ của Lưu Viện Viện không ngừng xoay quanh trong đầu cô.
Ngày đó… cảm xúc đó… Hình như là rất lớn…
A! Nghĩ đến tình cảnh ngày đó mặt Điền Tâm lại đỏ. Cô không nhịn được lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Thỉ.
Vắt Óc Tìm Mưu Kế: Ngày mai là cuối tuần, có sắp xếp gì chưa.
Trương Thỉ Có Độ: Buổi chiều có chơi một trận bóng rổ với Dương Hạo Hạo, còn lại thì không có việc gì.
Trương Thỉ Có Độ: Vợ à~ em muốn hẹn anh hả~
Vắt Óc Tìm Mưu Kế: Cùng làm bài tập
Trương Thỉ có độ: yêu [ôm một cái.jpg]
Cất điện thoại, Điền Tâm đảo cây bút trong tay, lặng lẽ bàn tính ngày mai nên mặc quần áo gì đây…
Ngày hôm sau lúc Điền Tâm đến nhà họ Trương thì nhà họ Trương chỉ có Trương Thỉ và dì Lý ở nhà. Hai nhà đều biết hai người đã làm lành, đối với quan hệ bọn họ lấy làm vui mừng.
Điền Tâm quen cửa quen nẻo nói không cần dì Lý chăm sóc, sau đó đi lên phòng sách tìm Trương Thỉ.
Trương Thỉ không có ở phòng sách.
Dì Lý cầm trái cây và bánh đi lên, đặt đồ xuống nói: “Chắc thiếu gia đang ở trong phòng, để dì đi gọi cậu một tiếng.”
Điền Tâm vẫy vẫy tay, khẽ lắc lắc điện thoại của mình: “Con trực tiếp nhắn Wechat cho cậu ấy là được, dì Lý dì vội thì đi đi ạ.”
Dì Lý khẽ cười, nói: “Vậy được, dì đi mua đồ ăn đây.”
Từ nhỏ Điền Tâm và Trương Thỉ đã chơi với nhau, cấu hình biệt thự hai nhà đã sớm nhớ kỹ trong lòng.
Cô đi ra khỏi phòng sách lập tức đi về phía phòng Trương Thỉ, đi đến cửa phòng, gõ cửa lại không có ai trả lời.
Điền Tâm chần chừ một chút, nhẹ nhàng ấn then cửa xuống, mở cửa.
Cô vào phòng, phòng Trương Thỉ vẫn là hình dáng hồi cấp hai, không có thay đổi gì lớn, phòng lấy màu lam làm chủ đạo, sạch sẽ ngăn nắp.
Tiếc là trong phòng vẫn không có ai.
Nhưng cửa phòng tắm đóng lại, bên trong truyền ra tiếng nước. Chắc hẳn Trương Thỉ đang tắm rửa, Điền Tâm tùy tiện lấy một quyển “Tư Trị Thông Giám”, vừa đọc vừa chờ anh tắm rửa xong.
Không bao lâu cửa nhà tắm mở ra, Trương Thỉ để trần thân trên, giọt nước trên tóc tí tách chảy dọc theo xương quai xanh trượt xuống đến bụng nhỏ, sau đó dọc theo hoa văn cơ bụng như ẩn như hiện biến mất ở chỗ háng. Nửa người dưới quấn khăn tắm khó khăn che khuất bộ vị trọng điểm, trông rất lỏng lẻo dường như sắp rơi. Trên tay anh cầm một cái khăn, từng chút từng chút xoa tóc mình.
Nhìn thấy Điền Tâm ở trong phòng, anh giật hơi mình, sau đó tiếp tục lau tóc, tùy tiện đi đến mép giường ngồi xống, nhìn thiếu nữ ngồi ở bàn học và hỏi: “Xem sách gì thế?”
Dĩ nhiên Điền Tâm không ngờ được chờ cô lại là cảnh sắc hương diễm như vậy, trong chốc lát đôi mắt không biết nên nhìn chỗ nào, lặng lẽ giơ sách lên ngăn trước mặt mình, cũng chặn luôn tầm mắt thiếu niên nhìn cô.
Thấy thiếu nữ trước mắt thẹn thùng hành động ngược với suy nghĩ, Trương Thỉ không lau tóc nữa, đứng dậy đi đến trước mặt thiếu nữ, trực tiếp ngồi xổm một chân, kéo quyển sách trên tay thiếu nữ tùy tiện ném về sau: “‘Tư Trị Thông Giám’? Đọc nghiêm túc như vậy, có đẹp bằng anh không?”
Quyển sách bị cướp đi, nhìn khuôn mặt tươi cười đột nhiên phóng đại trước mắt, trái tim thiếu nữ hoảng loạn, quay đầu đi, không nhịn được đưa tay đẩy anh: “Anh, anh đừng lại gần em như vậy… anh xê ra trước đi.”
Trên tay là cơ thể ấm áp.
Đôi tay thiếu nữ giống như bị kim đâm lùi về sau, xoa tay trái vặn tay phải gãi qua lại, ánh mắt nhìn loạn không dám nhìn anh, vành tai đỏ bừng.
“Tại sao lại muốn anh tránh ra?” Thiếu niên không nhịn được trêu đùa cô.
“Cay, cay đôi mắt!”
Beta: Đậu Xanh
Tuy nói hai người đã xác định quan hệ, nhưng mà nhiệm vụ học tập nặng nề của lớp 11 vẫn còn ở trước mặt, trước xác định quan hệ cũng chỉ cố định vòng xã giao của hai người, đối với cuộc sống của hai người không có khác biệt lớn.
Nhưng khác biệt nhỏ bé vẫn phải có.
Giống như số lầm Điền Tâm nhìn đề bài nhiều hơn.
Ngẫu nhiên Trương Thỉ cũng đi từ cửa trước ra.
Điền Tâm sẽ đi xem lớp thi đấu bóng rổ.
Trương Thỉ vứt xe đạp của mình, mỗi ngày đi xe chú Tiền đến trường.
Khác biệt rất nhỏ này, không cẩn thận một chút sẽ bị bỏ qua ngay. Nhưng vẫn không trốn được đôi mắt của bạn cùng lớp Lưu Viện Viện.
Giữa trưa theo thường lệ đến khuôn viên trường ăn cơm. Lưu Viện Viện ngừng chiếc đũa trong tay, quay đầu nhìn chằm chằm Điền Tâm.
Gần đây trời có chút nóng, thiếu nữ trực tiếp kẹp tóc mái lên, lộ ra cái trán trơn bóng. Ánh nắng giữa trưa xuyên qua bóng cây loang lổ chiếu lên trên mặt của thiếu nữ. Thiếu nữ đang cúi đầu, miệng nhỏ ăn cơm, lông mi cong vút tạo thành hai cái bóng hình quạt trên mặt, cực kỳ mềm mại ngoan ngoãn.
“Cậu và Trương Thỉ ở bên nhau rồi.” Lưu Viện Viện dùng giọng điệu khẳng định nói.
“Phụt!” Điền Tâm bị câu nói bất thình lình này làm sốc đến sặc cơm, khốn khổ khụ nửa ngày nước mắt lưng tròng mới dịu lại.
Lưu Viện Viện không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, vừa vỗ lưng cô vừa xin lỗi: “Rất xin lỗi, không sao chứ? Có cần đến phòng y tế không?”
Thấy cô ổn hơn một chút, cô ấy cầm lấy bình nước vặn nắp ra đưa cho cô: “Uống nước đi.”
Điền Tâm uống nước xong cảm thấy khá hơn nhiều, trả lại chai cho Lưu Viện Viện, nhìn cô ấy kỳ quái hỏi: “Cậu làm sao biết được? Ở trường học tớ và cậu ấy chưa hề nói chuyện mà.”
Lưu Viện Viện khinh thường trắng mắt liếc cô một cái, nói: “Ai mà ngu ngốc giống như cậu, tớ đây là trực giác phụ nữ!”
Điền Tâm không nhịn được đưa tay gõ trán cô ấy, buồn cười nói: “Trực giác phụ nữ đâu, cậu là phụ nữ à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Viện Viện cười rất mờ ám hỏi lại: “Tớ không phải, cậu phải à? Hử?”
Điền Tâm đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày đó, thứ kia nóng rực đâm giữa hai chân cô. Sắc mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng.
Cô chột dạ rũ tóc mái, cào cào tóc vài cái, bịt tai trộm chuông như muốn che khuất mặt nóng của mình, lắp bắp nói: “Cái, phụ nữ gì chứ, nói bừa gì vậy, chúng ta, chúng ta còn nhỏ…”
Nói xong luống cuống tay chân dọn dẹp hộp cơm tiện lợi: “Ăn xong rồi, chúng ta, chúng ta quay về đi.”
“La la la~ tuổi còn nhỏ, nhưng chỗ nào đó cũng không nhỏ ~” Lưu Viện Viện vừa nói đôi mắt vừa liếc bộ ngực của Điền Tâm, cho đến khi thiếu nữ bên cạnh thẹn quá hóa giận mới cười trấn an: “Được được được~ chúng ta trở về thôi.”
Nói xong, cô ấy cất bước nhẹ nhàng đuổi kịp Điền Tâm, cùng nhau trở về lớp học.
Sau khi trở về lớp học Điền Tâm vẫn luôn ngây người, câu nơi nào đó cũng không nhỏ của Lưu Viện Viện không ngừng xoay quanh trong đầu cô.
Ngày đó… cảm xúc đó… Hình như là rất lớn…
A! Nghĩ đến tình cảnh ngày đó mặt Điền Tâm lại đỏ. Cô không nhịn được lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Thỉ.
Vắt Óc Tìm Mưu Kế: Ngày mai là cuối tuần, có sắp xếp gì chưa.
Trương Thỉ Có Độ: Buổi chiều có chơi một trận bóng rổ với Dương Hạo Hạo, còn lại thì không có việc gì.
Trương Thỉ Có Độ: Vợ à~ em muốn hẹn anh hả~
Vắt Óc Tìm Mưu Kế: Cùng làm bài tập
Trương Thỉ có độ: yêu [ôm một cái.jpg]
Cất điện thoại, Điền Tâm đảo cây bút trong tay, lặng lẽ bàn tính ngày mai nên mặc quần áo gì đây…
Ngày hôm sau lúc Điền Tâm đến nhà họ Trương thì nhà họ Trương chỉ có Trương Thỉ và dì Lý ở nhà. Hai nhà đều biết hai người đã làm lành, đối với quan hệ bọn họ lấy làm vui mừng.
Điền Tâm quen cửa quen nẻo nói không cần dì Lý chăm sóc, sau đó đi lên phòng sách tìm Trương Thỉ.
Trương Thỉ không có ở phòng sách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dì Lý cầm trái cây và bánh đi lên, đặt đồ xuống nói: “Chắc thiếu gia đang ở trong phòng, để dì đi gọi cậu một tiếng.”
Điền Tâm vẫy vẫy tay, khẽ lắc lắc điện thoại của mình: “Con trực tiếp nhắn Wechat cho cậu ấy là được, dì Lý dì vội thì đi đi ạ.”
Dì Lý khẽ cười, nói: “Vậy được, dì đi mua đồ ăn đây.”
Từ nhỏ Điền Tâm và Trương Thỉ đã chơi với nhau, cấu hình biệt thự hai nhà đã sớm nhớ kỹ trong lòng.
Cô đi ra khỏi phòng sách lập tức đi về phía phòng Trương Thỉ, đi đến cửa phòng, gõ cửa lại không có ai trả lời.
Điền Tâm chần chừ một chút, nhẹ nhàng ấn then cửa xuống, mở cửa.
Cô vào phòng, phòng Trương Thỉ vẫn là hình dáng hồi cấp hai, không có thay đổi gì lớn, phòng lấy màu lam làm chủ đạo, sạch sẽ ngăn nắp.
Tiếc là trong phòng vẫn không có ai.
Nhưng cửa phòng tắm đóng lại, bên trong truyền ra tiếng nước. Chắc hẳn Trương Thỉ đang tắm rửa, Điền Tâm tùy tiện lấy một quyển “Tư Trị Thông Giám”, vừa đọc vừa chờ anh tắm rửa xong.
Không bao lâu cửa nhà tắm mở ra, Trương Thỉ để trần thân trên, giọt nước trên tóc tí tách chảy dọc theo xương quai xanh trượt xuống đến bụng nhỏ, sau đó dọc theo hoa văn cơ bụng như ẩn như hiện biến mất ở chỗ háng. Nửa người dưới quấn khăn tắm khó khăn che khuất bộ vị trọng điểm, trông rất lỏng lẻo dường như sắp rơi. Trên tay anh cầm một cái khăn, từng chút từng chút xoa tóc mình.
Nhìn thấy Điền Tâm ở trong phòng, anh giật hơi mình, sau đó tiếp tục lau tóc, tùy tiện đi đến mép giường ngồi xống, nhìn thiếu nữ ngồi ở bàn học và hỏi: “Xem sách gì thế?”
Dĩ nhiên Điền Tâm không ngờ được chờ cô lại là cảnh sắc hương diễm như vậy, trong chốc lát đôi mắt không biết nên nhìn chỗ nào, lặng lẽ giơ sách lên ngăn trước mặt mình, cũng chặn luôn tầm mắt thiếu niên nhìn cô.
Thấy thiếu nữ trước mắt thẹn thùng hành động ngược với suy nghĩ, Trương Thỉ không lau tóc nữa, đứng dậy đi đến trước mặt thiếu nữ, trực tiếp ngồi xổm một chân, kéo quyển sách trên tay thiếu nữ tùy tiện ném về sau: “‘Tư Trị Thông Giám’? Đọc nghiêm túc như vậy, có đẹp bằng anh không?”
Quyển sách bị cướp đi, nhìn khuôn mặt tươi cười đột nhiên phóng đại trước mắt, trái tim thiếu nữ hoảng loạn, quay đầu đi, không nhịn được đưa tay đẩy anh: “Anh, anh đừng lại gần em như vậy… anh xê ra trước đi.”
Trên tay là cơ thể ấm áp.
Đôi tay thiếu nữ giống như bị kim đâm lùi về sau, xoa tay trái vặn tay phải gãi qua lại, ánh mắt nhìn loạn không dám nhìn anh, vành tai đỏ bừng.
“Tại sao lại muốn anh tránh ra?” Thiếu niên không nhịn được trêu đùa cô.
“Cay, cay đôi mắt!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro