Một màng kịch h...
2024-11-05 00:14:24
Sáng hôm sau cô đi chạy bộ từ rất sớm vì hôm qua từ sau khi trở về từ nơi tổ chức triễn lãm cô vẫn chưa hề chợp mắt chút nào . Sau khi chạy bộ về thì Kun đã chuẩn bị đồ sáng cho cô .
“ Chào buổi sáng , tôi có mang một chút đồ ăn thanh đạm tới cho cô nhớ ăn nó nhé ” thấy cô từ xa anh liền vẫy tay từ xa rồi nói .
“ Còn anh , anh đã ăn chưa ? ” cô cười đáp lại rồi hỏi anh .
“ Tôi đã uống một chút cà phê ” .
“ Anh không đói sao ? ” .
“ Ừ tôi không đói ” .
“ Vậy được thôi , tuỳ anh vậy ” cô nhướng mày nhúng vai một cái nói với anh .
Thấy tâm trạng cô tốt hơn anh cũng bớt lo phần nào .
“ Hôm nay là chúng ta không phải làm gì buổi chiều cô có muốn đi tham quan thành phố này không ? ” anh từ tốn hỏi cô .
“ Một ý tưởng hay ” cô nhìn anh đáp .
“ Vậy được , ăn xong cô về nghỉ ngơi chiều chúng ta sẻ xuất phát ” .
“ Được ” .
“ Chúng ta còn ba ngày nữa sẽ trở về thành phố X rồi ” anh vừa thưởng thức ly cà phê vừa nói .
“ Nhanh thật đó tôi còn chưa ngắm được hết vẻ đẹp của nước P mà lại phải về thành phố X rồi ” cô thở dài nói .
Anh nhìn cô không khỏi bật cười , cô thấy vậy cũng bật cười theo . Nhìn cô như vậy anh thật sự an tâm hơn nhiều cô dường như không còn vẻ mặt lo sợ của ngày hôm qua nữa rồi .
Ở toà khách sạn kế bên lúc này Lê Minh cũng vừa tỉnh khi anh nhìn đồng hồ cũng là lúc mặt trời đã lên đỉnh đầu , Hàn Ẩn đã rời đi từ lúc nào anh không hề hay biết hôm qua uống rất nhiều nên bây giờ đầu anh đau như búa bổ anh rời dường đi vào nhà vệ sinh một lúc khi trở ra Hàn Ẩn đã trở về .
“ Cậu tỉnh rồi đấy à , mém nữa là tôi tưởng tôi được ngủ với cái xác chết rồi ” Hàn Ẩn lại trêu Lê Minh .
“ Vớ vẫn ” anh đáp .
Hàn Ẩn phút cười : “ Được rồi nếu cậu đã tỉnh vậy một lát nữa chúng ta sẻ đi .
Hàn Ẩn nói xong anh gật đầu qua loa rồi cầm sấp tài liệu ngồi vào bàn . Trời bắt đầu ngã nắng anh cũng đã xong hết tất cả rồi cùng Hàn Ẩn đi đến phòng triễn lãm .
Khi tới nơi Hàn Ẩn không quan tâm mấy tới những bức tranh kia liền đưa anh đến trưa bức tranh đó .
“ Cậu thử nhìn vào nó một lúc đi ” Hàn Ẩn vừa nhìn vừa nói .
Anh không khỏi rời mắt khỏi bức tranh đúng như lời Hàn Ẩn nói nó làm người xem có cảm giác đau đớn khó chịu , nhưng hiện tại anh chỉ có cảm giác khó chịu , anh không hiểu vì sao từ lúc nhìn nó cảm giác khó chịu trong anh lại dân trào một cách khó hiểu . Trời cũng sụp tối lúc này Hàn Ẩn và anh định đi ăn một chút dì đó rồi đi uống bia . Hai người đến một nhà hàng ở trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố để ăn .
Kun bắt đầu đưa Tuyết Vy đến những nơi vui chơi cô rất thích thú , cô như một đứa trẻ chạy hết chỗ này đến chỗ khác khiến anh không khỏi bật cười hai người cùng nhau chơi những trò chơi như xe điện đụng , tàu lượn , câu cá , gắp thú…….. Sau một hồi vui chơi anh quyết định đưa cô lên vòng quay lớn ngồi .
“ Cô muốn lên vòng quay lớn không , ở đó cô có thể ngắm cả thành phố về đêm rất đep ” anh ngỏ ý .
“ Được , được ” cô vui vẻ đồng ý như một đứa con nít .
Cả hai đều thích thú với cảnh đêm ở nơi này , đây là lần đầu sau năm năm cô cảm nhận được vẻ đẹp của một thành phố về đêm ở một nơi xa lạ như vầy . Lần cuối cùng cô được ngắm cảnh đêm ở thành phố X là khi cô mười lăm tuổi , khi đó cô được bố mẹ dẫn đi chơi vòng quay lớn gia đình ba người hạnh phúc vô cùng , nhưng từ sau khi mẹ cô mất ba cô dường như không còn ở gần cô nhiều nữa ông bắt đầu có tình nhân bên ngoài rồi dần dần họ cũng chuyển về biệt thự Vân Sông ở , cô cũng dần phát hiện ông yêu thương đứa con gái của tình nhân hơn .
“ Cô đói bụng rồi chứ ” thấy cô vui vẻ như vậy anh liền hỏi .
“ Tôi không đói , không đói chút nào ” cô vui vẻ trả lời , nhưng dường như chiếc bụng nhỏ của cô lại phản bội cô vừa dứt lời nó sôi to khiến anh cười không dứt được .
“ Cô xem chiếc bụng của cô cần nạp năng lượng rồi , dù sao cũng không làm gì ăn xong vẫn chơi tiếp được ” anh thuyết phục cô một cách nhanh chóng .
“ Được , được ăn thôi tôi cũng cảm thấy đói rồi ” nói xong cô và anh cùng bật cười một cách thoải mái .
Sau khi chơi xong anh đưa cô đến trung tâm thương mai ở gần đó , cả hai chọn món đơn giản mà cả hai cũng rất thích ăn là món gà rán sau khi ăn xong anh đưa cô đi ăn kem ở tầng dưới . Cả hai vừa ăn vừa dỡn vì vui quá nên cô không để ý lỡ làm kem dính vào mặt anh cô vội vàng lấy giấy lâu cho anh một cách kĩ càng . Mà không biết một màng này lại thu hoàn toàn vào tầm mắt của Lê Minh .
Hàn Ẩn sau khi ăn xong liền muốn đi mua ít đồ chuẩn bị cho buổi đấu giá ở triễn lãm vào ngày mai , còn anh thì không muốn đi đứng tựa vào lan can hút thuốc vừa hay lại nhìn thấy cảnh này anh không khỏi cười lạnh . Anh liền lấy điện thoại bấm vào dãy số quen thuộc của Dương Thừa Tuấn .
“ Tôi biết cô ta ở đau rồi , tôi hiện tại muốn biết sau khi ra tù cô ta đang ở nhà ai ” anh nhìn vào cặp đôi đang vui vẻ lâu mặt cho nhau kia gằng giọng nói .
“ Vâng tôi biết rồi thưa chủ tịch ” Dương Thừa Tuấn đáp .
“ Hừm…. Cô giỏi lắm ” anh nhếch mép một cái .
Lúc này Hàn Ẩn cũng đã mua xong liền đi đến chỗ anh .
“ Được rồi về thôi , tôi đang rất mong chờ ngày mai đó ” Hàn Ẩn vẫn không biết gì nói .
Lúc này anh không đáp lại chỉ quay lưng bỏ đi mà Hàn Ẩn cũng chẳng buồn để ý . Anh lên xe liền mặc kệ Hàn Ẩn đang luyên thuyên cùng người tài xế về việc trời đột nhiên mưa lớn anh nhắm mắt tựa vào ghế dưỡng thần .
“ Mưa lớn như này chắc sẽ về trễ lắm đây ” Hàn Ẩn nói với bác tài xế .
“ Đúng vậy , trời mưa lớn như này phương tiện giao thông rất khó di chuyển hai cậu thông cảm ” bác tài xế giải thích .
“ Cháu hiểu bác không cần lo ” Hàn Ẩn cười nói với bác tài xế sau đó lại quay ra sau nói với anh : “ Hôm nay chúng ta có thể sẽ về rất trễ cậu không ý kiến gì chứ ? ” .
“ Ừ ” anh mở mắt nhìn Hàn Ẩn rồi trả lời qua loa định nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi thì anh lại nhìn thấy Kun và Tuyết Vy hai người họ đang vui vẻ nói chuyện với nhau .
Tuy không biết họ nói gì nhưng vẻ mặt đang cười toe toét của cô khiến anh khó chịu vô cùng . Một lúc sau chiếc xe bắt đầu lăn bánh chạy vòng qua chỗ hai người họ đang đứng càng gần cảm giác khó chịu trong anh lại dâng lên anh liền nhắm mặt quay lại dáng vẻ lúc đầu . Đột nhiên anh nở một nụ cười nham hiểm như thể sắp có gì đó xảy ra .
“ Chào buổi sáng , tôi có mang một chút đồ ăn thanh đạm tới cho cô nhớ ăn nó nhé ” thấy cô từ xa anh liền vẫy tay từ xa rồi nói .
“ Còn anh , anh đã ăn chưa ? ” cô cười đáp lại rồi hỏi anh .
“ Tôi đã uống một chút cà phê ” .
“ Anh không đói sao ? ” .
“ Ừ tôi không đói ” .
“ Vậy được thôi , tuỳ anh vậy ” cô nhướng mày nhúng vai một cái nói với anh .
Thấy tâm trạng cô tốt hơn anh cũng bớt lo phần nào .
“ Hôm nay là chúng ta không phải làm gì buổi chiều cô có muốn đi tham quan thành phố này không ? ” anh từ tốn hỏi cô .
“ Một ý tưởng hay ” cô nhìn anh đáp .
“ Vậy được , ăn xong cô về nghỉ ngơi chiều chúng ta sẻ xuất phát ” .
“ Được ” .
“ Chúng ta còn ba ngày nữa sẽ trở về thành phố X rồi ” anh vừa thưởng thức ly cà phê vừa nói .
“ Nhanh thật đó tôi còn chưa ngắm được hết vẻ đẹp của nước P mà lại phải về thành phố X rồi ” cô thở dài nói .
Anh nhìn cô không khỏi bật cười , cô thấy vậy cũng bật cười theo . Nhìn cô như vậy anh thật sự an tâm hơn nhiều cô dường như không còn vẻ mặt lo sợ của ngày hôm qua nữa rồi .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở toà khách sạn kế bên lúc này Lê Minh cũng vừa tỉnh khi anh nhìn đồng hồ cũng là lúc mặt trời đã lên đỉnh đầu , Hàn Ẩn đã rời đi từ lúc nào anh không hề hay biết hôm qua uống rất nhiều nên bây giờ đầu anh đau như búa bổ anh rời dường đi vào nhà vệ sinh một lúc khi trở ra Hàn Ẩn đã trở về .
“ Cậu tỉnh rồi đấy à , mém nữa là tôi tưởng tôi được ngủ với cái xác chết rồi ” Hàn Ẩn lại trêu Lê Minh .
“ Vớ vẫn ” anh đáp .
Hàn Ẩn phút cười : “ Được rồi nếu cậu đã tỉnh vậy một lát nữa chúng ta sẻ đi .
Hàn Ẩn nói xong anh gật đầu qua loa rồi cầm sấp tài liệu ngồi vào bàn . Trời bắt đầu ngã nắng anh cũng đã xong hết tất cả rồi cùng Hàn Ẩn đi đến phòng triễn lãm .
Khi tới nơi Hàn Ẩn không quan tâm mấy tới những bức tranh kia liền đưa anh đến trưa bức tranh đó .
“ Cậu thử nhìn vào nó một lúc đi ” Hàn Ẩn vừa nhìn vừa nói .
Anh không khỏi rời mắt khỏi bức tranh đúng như lời Hàn Ẩn nói nó làm người xem có cảm giác đau đớn khó chịu , nhưng hiện tại anh chỉ có cảm giác khó chịu , anh không hiểu vì sao từ lúc nhìn nó cảm giác khó chịu trong anh lại dân trào một cách khó hiểu . Trời cũng sụp tối lúc này Hàn Ẩn và anh định đi ăn một chút dì đó rồi đi uống bia . Hai người đến một nhà hàng ở trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố để ăn .
Kun bắt đầu đưa Tuyết Vy đến những nơi vui chơi cô rất thích thú , cô như một đứa trẻ chạy hết chỗ này đến chỗ khác khiến anh không khỏi bật cười hai người cùng nhau chơi những trò chơi như xe điện đụng , tàu lượn , câu cá , gắp thú…….. Sau một hồi vui chơi anh quyết định đưa cô lên vòng quay lớn ngồi .
“ Cô muốn lên vòng quay lớn không , ở đó cô có thể ngắm cả thành phố về đêm rất đep ” anh ngỏ ý .
“ Được , được ” cô vui vẻ đồng ý như một đứa con nít .
Cả hai đều thích thú với cảnh đêm ở nơi này , đây là lần đầu sau năm năm cô cảm nhận được vẻ đẹp của một thành phố về đêm ở một nơi xa lạ như vầy . Lần cuối cùng cô được ngắm cảnh đêm ở thành phố X là khi cô mười lăm tuổi , khi đó cô được bố mẹ dẫn đi chơi vòng quay lớn gia đình ba người hạnh phúc vô cùng , nhưng từ sau khi mẹ cô mất ba cô dường như không còn ở gần cô nhiều nữa ông bắt đầu có tình nhân bên ngoài rồi dần dần họ cũng chuyển về biệt thự Vân Sông ở , cô cũng dần phát hiện ông yêu thương đứa con gái của tình nhân hơn .
“ Cô đói bụng rồi chứ ” thấy cô vui vẻ như vậy anh liền hỏi .
“ Tôi không đói , không đói chút nào ” cô vui vẻ trả lời , nhưng dường như chiếc bụng nhỏ của cô lại phản bội cô vừa dứt lời nó sôi to khiến anh cười không dứt được .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Cô xem chiếc bụng của cô cần nạp năng lượng rồi , dù sao cũng không làm gì ăn xong vẫn chơi tiếp được ” anh thuyết phục cô một cách nhanh chóng .
“ Được , được ăn thôi tôi cũng cảm thấy đói rồi ” nói xong cô và anh cùng bật cười một cách thoải mái .
Sau khi chơi xong anh đưa cô đến trung tâm thương mai ở gần đó , cả hai chọn món đơn giản mà cả hai cũng rất thích ăn là món gà rán sau khi ăn xong anh đưa cô đi ăn kem ở tầng dưới . Cả hai vừa ăn vừa dỡn vì vui quá nên cô không để ý lỡ làm kem dính vào mặt anh cô vội vàng lấy giấy lâu cho anh một cách kĩ càng . Mà không biết một màng này lại thu hoàn toàn vào tầm mắt của Lê Minh .
Hàn Ẩn sau khi ăn xong liền muốn đi mua ít đồ chuẩn bị cho buổi đấu giá ở triễn lãm vào ngày mai , còn anh thì không muốn đi đứng tựa vào lan can hút thuốc vừa hay lại nhìn thấy cảnh này anh không khỏi cười lạnh . Anh liền lấy điện thoại bấm vào dãy số quen thuộc của Dương Thừa Tuấn .
“ Tôi biết cô ta ở đau rồi , tôi hiện tại muốn biết sau khi ra tù cô ta đang ở nhà ai ” anh nhìn vào cặp đôi đang vui vẻ lâu mặt cho nhau kia gằng giọng nói .
“ Vâng tôi biết rồi thưa chủ tịch ” Dương Thừa Tuấn đáp .
“ Hừm…. Cô giỏi lắm ” anh nhếch mép một cái .
Lúc này Hàn Ẩn cũng đã mua xong liền đi đến chỗ anh .
“ Được rồi về thôi , tôi đang rất mong chờ ngày mai đó ” Hàn Ẩn vẫn không biết gì nói .
Lúc này anh không đáp lại chỉ quay lưng bỏ đi mà Hàn Ẩn cũng chẳng buồn để ý . Anh lên xe liền mặc kệ Hàn Ẩn đang luyên thuyên cùng người tài xế về việc trời đột nhiên mưa lớn anh nhắm mắt tựa vào ghế dưỡng thần .
“ Mưa lớn như này chắc sẽ về trễ lắm đây ” Hàn Ẩn nói với bác tài xế .
“ Đúng vậy , trời mưa lớn như này phương tiện giao thông rất khó di chuyển hai cậu thông cảm ” bác tài xế giải thích .
“ Cháu hiểu bác không cần lo ” Hàn Ẩn cười nói với bác tài xế sau đó lại quay ra sau nói với anh : “ Hôm nay chúng ta có thể sẽ về rất trễ cậu không ý kiến gì chứ ? ” .
“ Ừ ” anh mở mắt nhìn Hàn Ẩn rồi trả lời qua loa định nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi thì anh lại nhìn thấy Kun và Tuyết Vy hai người họ đang vui vẻ nói chuyện với nhau .
Tuy không biết họ nói gì nhưng vẻ mặt đang cười toe toét của cô khiến anh khó chịu vô cùng . Một lúc sau chiếc xe bắt đầu lăn bánh chạy vòng qua chỗ hai người họ đang đứng càng gần cảm giác khó chịu trong anh lại dâng lên anh liền nhắm mặt quay lại dáng vẻ lúc đầu . Đột nhiên anh nở một nụ cười nham hiểm như thể sắp có gì đó xảy ra .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro