Tàn Cuộc - Nha Ký

Vị thần trên bầ...

Nhã Kỷ

2025-02-19 10:42:56

Ra ngoài quên mặc áo khoác, khi về lại khoác trên người một chiếc áo vest của đàn ông.Đới Nghệ Nhiễm chống gương mặt đỏ bừng nhìn cô, “Giỏi ghê, ra ngoài một vòng đã có người ân cần mang áo cho.”Lưu Dận bên cạnh nghe thấy, bỗng nhiên nhớ lại sự khó chịu hôm đó, lời muốn tỏ tình lại nuốt ngược vào bụng.Trì Ương Hà cười cười ngồi xuống ghế, không thừa nhận cũng không phủ nhận.Có lẽ đang tận hưởng hiểu lầm này, tự lừa mình chút thôi, người như Triều Chu Viễn mà ân cần với cô, cả vị đắng của bia cũng hóa thành mật ngọt.Kính tương lai, kính quá khứ, kính bình minh, kính hoàng hôn.Lý do để mời rượu có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, uống đến cuối cùng cũng quên mất mình kính điều gì.Khi tất cả đều ngả nghiêng, Trì Ương Hà nhìn vào chiếc ly trống trước mặt mà nghĩ, ly của Triều Chu Viễn có màu gì, có vị gì?Đối với cô, anh quá bí ẩn, dục vọng không thể che giấu, thời điểm xuất hiện lại vừa vặn, địa điểm thì xa vời, như một giọt nước mưa trong cơn hạn kéo dài, không nuốt thì sẽ chết khát, chỉ mong một giấc mộng hoàng lương cũng có thể giúp cô dần tỉnh lại.Buổi tạm biệt kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc.Trên đường đi bộ ra phố, Trì Ương Hà chỉ vào hướng tầng 76: “Nhiễm Nhiễm, cậu tin không, một ngày nào đó mình sẽ dẫn cậu lên đó uống ly đắt nhất.”Đới Nghệ Nhiễm nheo mắt cười ngốc, “Tiểu Trì của chúng ta có tham vọng không nhỏ nha.”“Đúng vậy, nhiều người đã bước lên đó, tại sao không thể là mình?”“Mình đợi đến ngày cậu thành công.”Không hiểu sao, dù cô ấy không nói rõ đó là ngày nào, nhưng Trì Ương Hà lại luôn cảm thấy đó sẽ là một ngày nào đó của tháng bảy, ngày 17.Trên đường về khách sạn, đèn sáng rực khắp nơi, ánh trăng trở nên không còn quá quan trọng.Trì Ương Hà vẫn khoác chiếc áo vest của anh, còn áo khoác của mình ôm trong lòng. Cô đang đi bỗng ngẩng đầu nhìn lên rồi dừng bước: “Nhiễm Nhiễm, cậu có biết không, người đưa cho mình chiếc áo này giống như mặt trăng đêm nay.”Đới Nghệ Nhiễm không biết, lại nói: “Ngốc quá, đêm nay đâu có trăng, cậu uống say rồi hả?”Chính xác mà nói, không phải là không có, mà là một mảnh trăng nhỏ xíu, cong cong như một chiếc răng, phải nhìn kỹ mới thấy.Ánh trăng nhợt nhạt còn không sáng bằng các ngôi sao bên cạnh, chẳng phải giống hệt cảm giác mà anh mang lại sao, nhạt nhòa sắp tan biến, nhìn kỹ cũng chẳng thấy rõ.Trì Ương Hà không tranh cãi, chỉ mỉm cười nhìn nó.Trăng là anh, rượu là anh, bóng trong ánh sáng cũng là anh.Tối đó, trước khi chia tay, Đới Nghệ Nhiễm chui vào giường cô, nói chuyện mãi đến khi đêm cũng dần phai nhạt.Nội dung không nhớ rõ, chỉ còn câu cuối, khi Đới Nghệ Nhiễm bị cơn buồn ngủ bao phủ, lẩm bẩm mơ màng: “Cách tốt nhất để bước ra khỏi một mối quan hệ là bước vào mối quan hệ khác, nhưng con người phải cân nhắc…”Cân nhắc bản thân hay cân nhắc đối phương, nói không rõ ràng.Nhưng Trì Ương Hà sao lại không biết, chiếc áo vest đó có giá trị hơn cả mười mấy năm học phí của cô cộng lại.Người tình nguyện mắc câu.*Mở mắt ra là bản nhạc chia ly, Đới Nghệ Nhiễm ôm cô ra tàu.Nhắm mắt lại là sự lặp lại, lớp học, bài thi, bảng đen.Một tháng trước kỳ thi, Đới Nghệ Nhiễm một mình đến tìm cô mừng sinh nhật.Hai người tìm đến một quán bar nhỏ ăn đêm, không có ai, chỉ có ông chủ và người hát tại quán.Ông chủ ngồi kế bên họ, lẩm bẩm than thở chuyện làm ăn ế ẩm.Người hát giọng khàn, hát bằng tiếng Quảng Đông.“Có lẽ anh đang hô hấp thay em, ở nơi tận cùng trời xa, người đầu tiên sinh ra trong mắt anh —”Trì Ương Hà cảm thấy có điều gì đó đặc biệt, giai điệu trở nên khàn, những lời sâu sắc được hát lên đầy cay đắng và chua xót, như đang yêu một người trong mộng.Giọng nói của Đới Nghệ Nhiễm lại không chuẩn, cô ấy chưa từng đến Quảng Đông.Ông chủ nghe thấy cười, “Đó là đàn chị của các cô, người Hồng Kông, chỉ hát trong kỳ nghỉ.”Cũng quên mất đã trò chuyện với ông ấy từ lúc nào mà báo danh, nhưng mà ở tuổi này, con gái uống chút rượu thì không giấu được lời.Đới Nghệ Nhiễm chống cằm làu bàu: “Vậy thì mình cũng không thích cô ta.”Thật kỳ lạ, người với người chỉ cần nhìn một lần là có thể xác định quan hệ.Sau này Trì Ương Hà tổng kết lại, đó là kiểu tần số sóng tương tự.Giống như lần đầu khi cô gặp Triều Chu Viễn, rõ ràng biết cơ hội duy nhất trong đời này chính là anh.Không nắm lấy, sau này khó có thể lên bờ.Nhưng lúc đó cô còn trẻ, vẫn còn lênh đênh trên mặt nước, không hiểu nhiều: “Tại sao?”Đới Nghệ Nhiễm lắc đầu: “Không biết, dù sao cậu cũng không được thích cô ta, phải xem mình là bạn thân nhất.”Trì Ương Hà cười không nói gì thêm.Bài hát cuối cùng cũng kết thúc, đàn chị ngậm điếu thuốc bước xuống sân khấu.Khi đó Đới Nghệ Nhiễm vì uống cocktail có nồng độ cao mà gục xuống bàn, Trì Ương Hà vẫn còn thức, nửa đêm nghe nhạc không khỏi đa sầu đa cảm: “Này.”Đàn chị vừa hay đi ngang qua bàn, nghe cô thở dài một tiếng, ngậm thuốc chỉ về phía cô: “Tặng cô ấy một ly Rosita, ghi vào sổ của tôi.”Trì Ương Hà chưa kịp phản ứng, ông chủ đã nhanh nhẹn đáp lời, sợ rằng bỏ lỡ một tờ hóa đơn.Cô còn chưa kịp cảm ơn, người kia đã biến mất ở cửa.“Rosita.”Một ly được bưng lên, Trì Ương Hà thấy cái tên này thật hay, giống như tên của một nàng công chúa nào đó.Nhấp một ngụm, vừa đắng vừa mạnh, vị rượu quá nồng.Cô uống đến mức nhăn mặt, ông chủ từ từ kể câu chuyện về loại rượu này, thậm chí còn nói rằng có thể nó được làm để tưởng nhớ một nàng công chúa bí ẩn nào đó.Trì Ương Hà chống cằm đoán rằng, tính cách của công chúa đó chắc chắn giống như một con ngựa hoang, nhưng cô tò mò liệu vị công chúa cao quý ấy có phải chịu nỗi cay đắng vì tình yêu hay không.Cứ suy nghĩ mãi, đến lúc rời đi cô mới nhận ra mình đã quên hỏi tên của đàn chị, cũng không biết bao giờ sẽ có cơ hội để trả lại một ly.Cơn say này kéo dài đến tháng bảy.Sau khi thi xong, khi nhớ lại, những ngày tháng tẻ nhạt trôi qua mà chẳng nhớ nổi, chỉ nhớ đã uống rượu vài lần.Bận rộn với đủ thứ, Trì Ương Hà lại đến thành phố lớn để thi nghệ thuật, lần này khi đứng trước dòng xe cộ, cô lại bất ngờ có cảm giác thuộc về nơi đây.Có lẽ cô và thành phố này giống nhau, đều bận rộn, chẳng có thời gian để mơ mộng viển vông.Nhà người thân có một căn phòng trống, không lớn không nhỏ, không cần trả tiền thuê nhưng phải làm thêm nửa ngày công, đúng là một giao dịch có hời.Cô đã quen với việc đi sớm về khuya để kiếm tiền học, không quan tâm liệu có ai đợi mình với ngọn đèn sáng hay không.Ngày tháng bình lặng trôi qua đến tận ngày 17 tháng 7, đến chính cô cũng quên mất.Vào nhà mới nhớ ra, ngồi xuống tính toán thì thấy vẫn còn đủ tiền, cô quay người đi ra cửa hàng tiện lợi mua một chiếc bánh mì để cắm nến lên, coi như xong chuyện.Ai nói ngày sinh nhật dự báo cho cả năm sau, dù sao Trì Ương Hà cũng không tin, cô thấy vẫn còn sớm nên tranh thủ dọn dẹp lại nhà cửa một lượt.Tủ quần áo hầu hết đều là đồ cũ, chỉ có chiếc áo vest anh để lại bọc trong túi trong suốt được treo cao lên không một vết bụi. Khi nhìn thấy nó, cô mới chợt nhớ ra hôm nay có một cuộc điện thoại phải gọi.Cuộc sống lúc nào chẳng bận rộn, đến ước nguyện cũng không kịp thực hiện.Trì Ương Hà thở dài bước đến bồn rửa, rửa sạch tay rồi mới ấn nút gọi.Chưa bao giờ cô lại thành tâm như vậy, lúc 11 giờ 30 phút 57 giây, cô thầm cầu nguyện phép màu xảy ra, liệu có thể mượn cái tên “Rosita” để sử dụng không.Tiếng chuông vang lên ba lần trong khoảng không trước khi một giọng nói truyền tới, đầu dây bên kia ồn ào không thể giấu nổi.“Mấy tuổi rồi?”“Mười chín.”“Gửi địa chỉ qua đây, sẽ có người đón em.”Như thể nếu cô không phải độ tuổi này, anh sẽ không gọi cô đến.Trì Ương Hà thở phào nhẹ nhõm, may mà cô đã đến tuổi này.Có rất nhiều chuyện để nói, như kiểu “Làm sao anh biết em vẫn còn ở thành phố này, nếu em không ở thì sao?”Thật trùng hợp, chắc là duyên phận rồi.Nhưng cô không nói, chỉ cẩn thận từng chút một, đáp một tiếng “Vâng.”Cô mặc chiếc váy sạch nhất, cất chiếc áo vest của anh vào balo.Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe đậu trước mặt, cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.Chiếc xe mới tinh, một bên gương chiếu hậu còn treo dải lụa đỏ.Người lái xe nhận ra ánh mắt cô hơi dừng lại, vươn tay gỡ xuống, xuống xe mở cửa cho cô rồi giải thích: “Xe mới mua, anh Triều không câu nệ tiểu tiết.”Anh ấy không câu nệ đến mức nào, Trì Ương Hà vẫn chưa rõ, chỉ biết mình đã cẩn thận suốt cả quãng đường, ôm balo trong tay không dám đặt xuống vì sợ làm bẩn xe.Có lẽ cô nên có số phận như dải lụa đỏ kia, bị cuốn vào gió, theo gió bay lên, cuối cùng rơi vào lớp bùn yên tĩnh, mờ nhạt đến mức không còn tồn tại.Nhưng cô không tin vào số phận.Cô muốn đứng trước những ánh đèn rực rỡ, muốn bước vào đó.Khi cánh cửa ấy lần đầu tiên mở ra với cô, niềm vui và sự điên cuồng bên trong tràn vào mặt, khác hẳn với nơi cô từng nghĩ là để uống rượu.Sắc màu rực rỡ, ánh lên tuổi trẻ hão huyền.Tiếng nhạc vang lên không ngừng, như thể đang chia sẻ với ai đó, hát cho ai đó nghe.Bước một bước vào bên trong, Trì Ương Hà luống cuống, không kìm được mà nắm chặt quai balo hai bên.Phía trước là cây cầu ngắn đổi màu theo ánh đèn nối liền với sàn nhảy.Đi về phía đó sao?Cơ thể cô đã nghiêng về phía trước, một bước vừa nhấc chân lên chưa kịp chạm đất thì một bàn tay lớn phủ lên trán kéo cô về.Trong khoảnh khắc mất trọng lượng, cô ngả người vào ngực anh, hơi ấm trên trán chưa kịp tan đi.“Đi đâu vậy?”Nhạc ồn ào, Triều Chu Viễn lại không thích nói to, anh ghé sát tai cô nói bằng giọng điệu bình thường, hơi thở như một ngọn lửa.Có lẽ thấy cô không thoải mái, anh đợi cô đứng vững mới buông tay.Trì Ương Hà vẫy tay quạt quạt để che giấu: “Bên trong nóng quá.”“Vậy sao.” Anh cười, ánh mắt nheo lại, đúng lúc một tia sáng chiếu qua làm gương mặt anh sáng rực lên.Nhìn đến mức cô thấy lòng mình rối bời, bất chợt nhớ đến câu nói tình cảm ấy, “Vị thần trên bầu trời xa được sinh ra đầu tiên trong mắt anh.”“Bên chỗ anh không nóng.”Nói xong, anh bước sang trái nhưng không qua cầu.Trì Ương Hà chỉ lúng túng vài giây về sự vụng về ban đầu của mình rồi bước theo anh.Muốn theo kịp bước chân của Triều Chu Viễn không hề dễ dàng, mỗi bước của anh cô phải chạy hai bước mới theo kịp, anh không chờ cũng không nhường ai.Phòng bao đúng là mát mẻ, lớn hơn cả nơi cô ở.Điều hòa để ở 20 độ, nhưng không nghe ai trong bộ đồ mỏng manh kia kêu lạnh.Khi cô bước vào, có hơn chục người đang ngồi quanh chiếc bàn dài ở giữa, không biết đang chơi trò gì.Người duy nhất ngồi là Mặc Trình Kha, chân gác lên cạnh bàn, liếc nhìn cô: “Cô em nhà ai tan học muộn thế này.”Triều Chu Viễn ngồi ở vị trí không gần cũng không xa anh ta, chừa ra một khoảng cách, lấy từ hộp thuốc sau lưng ra một điếu xoay xoay trên tay: “Học phát thanh.”Mặc Trình Kha ngộ ra: “Ồ, tốt nghiệp xong có thể giúp em kết nối với một đài truyền hình.”Trì Ương Hà cảm thấy khá bối rối, cô không có khí phách của chủ nhân như Triều Chu Viễn nên cứ đứng ở cửa, không biết có nên đáp lời hay không, còn nếu đáp thì nên nói gì.Mặc dù đã uống nhiều rượu, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến một nơi mà trong chai toàn là rượu quý, chỉ hít vào thôi đã thấy xót mũi.“Đừng trêu cô ấy, hôm nay là sinh nhật.” Triều Chu Viễn vỗ vỗ ghế sofa như ra hiệu cô đến ngồi.Mặc Trình Kha quay lại nhấn chuông gọi phục vụ, đợi cửa mở: “Mang đến một cái bánh sinh nhật 9 tầng, tìm ở đâu cũng được, lục hết cả thành phố.”“Không cần…đâu.” Lời Trì Ương Hà chưa nói hết đã bị Triều Chu Viễn chặn lại.Anh chỉ vào chiếc bàn dài cho cô xem.Lúc này cô mới nhìn thấy rõ thế nào là tiêu tiền như nước.Hàng loạt đôi tay cẩn thận ghép những miếng lego giữa bàn, chắc chắn có hàng chục nghìn miếng được xếp chồng lên những tờ tiền.Anh nói rằng ai ghép xong miếng cuối cùng sẽ được hết số tiền đó, còn tòa lâu đài màu hồng này là món quà sinh nhật dành cho cô.Thật sự có tâm chuẩn bị sao, cũng không hẳn, nhưng sự tôn sùng của mọi người khi ghép lego đã đủ đắt giá, như thể cô thực sự là Rosita, có thêm một giây được hưởng danh hiệu công chúa trong lâu đài của anh.Nhưng khi đồng hồ trên cao điểm qua 12 giờ, đám đông tản ra, bất cẩn làm đổ hết lâu đài.Triều Chu Viễn phẩy tay đuổi mọi người ra vì làm anh mất hứng.Chẳng biết từ lúc nào điếu thuốc đã cháy, anh hờ hững nhả khói: “Mang về mà ghép chơi đi.”Từ đó, cô trở thành công chúa giả nhưng được ở trong lâu đài thật một lần.Lúc đó không ai nói với cô rằng thứ rượu trong chiếc ly mạ vàng đó không nên uống.Nó không thuộc về cô, là giả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tàn Cuộc - Nha Ký

Số ký tự: 0