Yêu Triều Chu V...
Nhã Kỷ
2025-02-22 15:32:07
Thời gian thay đổi từng ngày, mưa vừa qua thì trời lại sáng.
Nhưng cứ mỗi khi cô nghĩ rằng chẳng có gì có thể thoát khỏi thời gian, thực tại lại nhắc nhở cô về những điều không thể thay đổi.Ở phía tây Calgary có một công viên tên Banff, nơi người ta nói có thể nhìn thấy những ngọn núi tuyết vĩnh cửu, bình minh lên rọi sáng cả đỉnh núi.
Cũng không xa, nhưng chẳng rõ vì sao lại không đi, cứ thế mà không đi.
Câu “đã đến đây rồi” xem ra chẳng có tác dụng với Triều Chu Viễn, nên Trì Ương Hà cũng chẳng buồn nói, thấy trời đẹp bèn tùy tiện tìm một quảng trường gần đó để dạo chơi.Chuyến đi quá vội, chẳng chuẩn bị gì, mãi sau khi dọn đồ mới phát hiện ra cuốn sách mà Hứa Thức Kỳ tặng cũng được mang theo.
Cũng tốt, vì sách ở đây phần lớn là tiếng Anh, đọc hiểu được nhưng hơi mất sức, còn không bằng quyển ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’ trong tay.Quãng đường ngắn đi tới quảng trường khiến cô thấy khá vui vẻ.
Ở nước ngoài, người ta có vẻ nhàn nhã hơn, trời vừa tạnh mây vừa tan là ai nấy lại ra ngoài đi dạo, khắp nơi là các cặp đôi và trẻ con.
Bên cạnh cô có một cặp vợ chồng già địa phương, tóc đã bạc trắng nhưng bước chân vẫn nhanh nhẹn, nghe loáng thoáng thấy họ đang bàn về đợt giảm giá ở Costco, bà vợ giục ông chồng đi nhanh hơn.
Phía sau là một gia đình bốn người, ông bố nói đâu đó có kem, đứa trẻ lại bảo đau bụng, ông bố liền đáp: “Mua cho mẹ, không phải cho con.”Lúc ấy, có một đôi trẻ tiến đến, cầm bản đồ chặn họ lại.Thực ra Trì Ương Hà không giỏi phân biệt quốc tịch qua đường nét khuôn mặt người châu Âu, cho đến khi nghe thấy một câu tiếng lóng, cô mới nhận ra—hóa ra lớp học tiếng Ý không uổng phí.
Trùng hợp thay, nơi họ muốn đến lại là nơi cô biết. Cuối cùng, công sức tìm hiểu hành trình cũng có ích cho người khác.Người phụ nữ sau khi nghe xong lộ trình chi tiết thì cảm kích vô cùng, còn thân thiện hỏi: “Hai người cũng đến đây để hưởng tuần trăng mật sao?”Trì Ương Hà nghiêng đầu nhìn về phía Triều Chu Viễn. Anh chẳng có ý định thể hiện chút đồng hương nào, chỉ đứng xa xa, châm điếu thuốc, nhìn theo một con chó chăn cừu Đức phía xa. Như thể cô mới là người Ý, chứ không phải anh.Cô chỉ mơ hồ gật đầu, rồi nhân tiện gợi ý một nhà hàng: “Nếu hợp khẩu vị, hai người có thể thử.”Người phụ nữ cảm ơn, chúc họ có một chuyến đi vui vẻ, rồi khoác tay bạn trai rời đi.Vài phút trôi qua với một chút suy nghĩ vẩn vơ, Trì Ương Hà tìm một chiếc ghế dài, như bao người khác trong quảng trường, thư thả ngồi xuống. Đợi bầy chim bồ câu đang đậu trên lưng ghế bị kinh động bay mất, cô mới ngồi xuống. Trước mặt là bãi cỏ xanh mướt, có không ít người đang tổ chức dã ngoại.Triều Chu Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ vào bức tượng điêu khắc ở trung tâm quảng trường: “Đây là kiệt tác cuối cùng của một nghệ sĩ tên Franks. Chạm khắc xong là qua đời.”“Hả?” Trì Ương Hà nhìn theo.
Chẳng phải cũng chỉ là một bức tượng bình thường thôi sao?Triều Chu Viễn tiếp lời: “Nó được xếp ngang hàng với ‘Người suy tư’ và ‘David’.”Cô lại nhìn thêm vài lần, cảm thấy như mình vừa nhìn ra điều gì đó thật sự đặc biệt.
“Thật không? Ghê gớm vậy á?”Triều Chu Viễn bật cười: “Giả đấy.”“…”“Anh bịa ra thôi.”“Nhưng cái tên Franks nghe quen lắm?”“Cầu thủ trong trận đấu chiếu lại hôm qua.”“…” Cô thật sự chịu thua rồi.Lườm anh một cái, cô cúi đầu mở sách.Chưa đọc được mấy trang thì bên cạnh vang lên tiếng huýt sáo. Là con chó chăn cừu Đức ban nãy đi ngang qua, đang đứng trên bãi cỏ nhìn chằm chằm vào Triều Chu Viễn.Anh tặc lưỡi, trêu chó.Nhưng con chó cũng có vẻ kiêu kỳ, chẳng hề động đậy, chỉ nhìn anh.Trì Ương Hà vừa lật trang sách vừa chờ xem một người một chó này có thể tung hứng ra trò gì.Rốt cuộc thì chó vẫn là chó, dù có thông minh đến đâu cũng vẫn là chó. Không thấy có đồ ăn hay đồ chơi, nó chẳng buồn đáp lại. Dù có duyên nợ gặp nhau đến mấy, không có gì để ăn thì miễn bàn.Đúng lúc đó, điện thoại reo lên.
Triều Chu Viễn vừa nghe máy vừa đi về phía con chó.Trì Ương Hà khép sách lại, nhìn theo bóng anh ngày càng xa. Cuối cùng, đến khi anh ngồi xuống, cuộc đấu kiên nhẫn giữa anh và con chó cũng có hồi kết.Nó nằm xuống, khi anh vừa ngồi xổm xuống bên cạnh. Mặc cho anh xoa đầu, ngoan ngoãn như một con thỏ, chẳng rõ là sợ anh hay vì điều gì khác, nhưng trông giống như đang nhận lỗi, có lẽ vì khí chất anh quá lạnh lùng.Trì Ương Hà bỗng cảm thấy mình đã chọn đúng nơi.Nhìn Triều Chu Viễn cứ tưởng anh hợp với khung cảnh hoành tráng của một khán phòng giao hưởng, là khán giả ngồi ở góc tối nhất của tầng gác mái. Hoặc có thể là nhà đầu tư bí ẩn xuất hiện trong các liên hoan phim danh tiếng, keo kiệt đến mức không muốn xuất hiện trước ống kính của các phóng viên.Nhưng thực ra không phải. Những thứ đó không khiến anh hứng thú, còn không bằng một chú chó tình cờ gặp trên đường.Cô đến đây mang theo chút mong đợi thầm kín, chẳng qua cũng chỉ muốn cùng anh tận hưởng những khoảnh khắc bình dị.
Như bao cặp đôi bình thường khác, đi siêu thị mua hàng giảm giá, ăn thử một hộp kem vị mới, tuần trăng mật chỉ cần một tấm bản đồ là đủ.
Nuôi một con mèo, hoặc có thể một con chó.
Chờ một ngày gió nhẹ nhàng, trải một tấm khăn ca rô trên bãi cỏ.Nghĩ mãi, cô lại tự biến lý tưởng thành hiện thực, quên mất Triều Chu Viễn chưa bao giờ là người dễ thuận theo điều gì. Mà kết quả là một cuộc chia tay chẳng vui vẻ gì.Chuyện này, chẳng ai có thể trách ai được.Sau khi chọc ghẹo con chó xong, cũng vừa lúc kết thúc cuộc gọi, Triều Chu Viễn quay lại và nói với cô rằng phải đi.
Lúc đó, Trì Ương Hà vẫn còn đắm chìm trong những ảo tưởng đẹp đẽ mà cô đã vẽ ra, hoàn toàn không nhận ra sự bực bội ẩn sâu trong ánh mắt anh.Nhưng điều anh nói là: cô đi đường cô, anh đi đường anh.
Sẽ có người giúp cô đặt vé khoang hạng nhất, thậm chí có thể sắp xếp người đi cùng hộ tống cô suốt hành trình.
Nhưng Trì Ương Hà không hài lòng, cô nghĩ, tại sao anh không thể đưa cô đi cùng?Câu hỏi này trước đây cô cũng từng tò mò một lần. Con người vốn tham lam, khi phát hiện một vầng trăng khuyết sẵn sàng vì mình mà lưu lại, không tránh khỏi sẽ tự hỏi, tại sao vầng trăng đó không thể chỉ chiếu sáng riêng mình?
Thời gian chẳng lẽ không thể thay đổi tất cả sao?Đã đến lúc phải giải quyết chuyện này rồi, hôm nay cô nhất định phải có được một câu trả lời. Nhưng Triều Chu Viễn, đặc biệt là hôm nay, lại không có kiên nhẫn. “Muốn gì? Nói thẳng.”
Suýt nữa thì quên, anh trước nay luôn là kiểu người không vòng vo, thậm chí đến lời nói dối cũng chẳng buồn bịa ra.Không khí chợt trở nên căng thẳng.Nếu là ngày thường, Trì Ương Hà sẽ chẳng buồn tranh cãi, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Rõ ràng anh vẫn cho phép cô từng bước thử nghiệm ranh giới của anh, gần đây còn có phần dung túng cô hơn.Cô nói: “Hoặc là anh đưa em đi cùng, hoặc là không ai đi cả.”Cô ngồi, anh đứng, theo lý mà nói khí thế đáng lẽ phải kém một bậc. Nhưng cô lại ngẩng cao đầu như một con thiên nga kiêu hãnh, trên mặt viết rõ ràng: “Chuyện này không có gì để bàn bạc, chỉ có hai lựa chọn.”Triều Chu Viễn nhìn cô vài giây, bật cười một tiếng như thể cười vì sự bướng bỉnh của cô: “Em đang ra lệnh cho anh đấy à?”Trì Ương Hà đáp, giọng điệu đầy chính nghĩa: “Đúng.”Anh thậm chí còn lười nhắc lại chuyện cô cố chấp muốn làm phát thanh viên đài radio lần trước. Cô tưởng rằng nếu lần này lật ngược thế cờ một lần, thì từ nay về sau có thể dùng cách này mãi sao?Triều Chu Viễn nghiêng đầu về phía bãi cỏ, hất cằm ra hiệu: “Tìm một người có thể ở lại đây với em một đêm đi.”Nói xong, anh quay người rời đi.Người đối diện với chú chó Đức giờ đã đổi thành Trì Ương Hà, cô ngây người hồi lâu, không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra.Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy Triều Chu Viễn tức giận. Trước giờ, dù có khó chịu đến đâu, anh cũng chỉ tăng thêm vài câu đùa cợt mập mờ để thêm chút gia vị cho cuộc đối thoại. Thật ra, ngay cả khi anh tức giận, anh vẫn chẳng có vẻ gì là đang tức giận cả.Chẳng lẽ anh lại là kiểu người không để lộ cảm xúc ra ngoài? Hay là, lúc giận dữ, giọng điệu của anh còn nhẹ hơn cả lúc ở trên giường?Cô kinh ngạc vì bản thân lúc này lại bình tĩnh đến thế. Cô không có cảm giác muốn khóc, thậm chí ngay cả sự hoang mang khi bị bỏ rơi nơi đất khách quê người cũng không có.Bởi vì thẻ phòng vẫn còn trong túi, quảng trường cách khách sạn không xa. Chưa đầy một phút sau, có người gọi điện đến, có lẽ là người được cử đến sắp xếp hành trình. Có thể chiếc chuyên cơ mà cô đã đáp đến đây đã sẵn sàng cho chặng bay tiếp theo.Cô không bắt máy, cảm thấy bản thân dường như có chút xung khắc với thứ gọi là điện thoại này.Cô tắt tiếng chuông, thu hồi ánh nhìn từ chú chó Đức, tiếp tục mở sách ra đọc. Đọc một lúc mới nhận ra câu chuyện này khá bi thương. Nhưng cũng tốt, cô lại cảm thấy rất thích.Đến lúc hoàng hôn, cô đọc xong cuốn sách, bắt đầu tự hỏi, tại sao lại là hôm nay? Nhưng rồi lại nghĩ, đây đã là lần thứ tư rồi, có lẽ cũng đến lúc rồi nhỉ? Ai mà biết được giữa họ còn có bao nhiêu lần “lần thứ tư” nữa, thời gian chẳng phải cứ thế trôi qua ngày này qua ngày khác sao?Có lẽ, mầm mống của sự chia ly đã được gieo từ một buổi sớm, một buổi trưa, hay một buổi chiều nào đó trong quá khứ. Chỉ là đến hôm nay, ngòi nổ mới bị châm lên.Tình yêu mãnh liệt đến mức cô không thể một mình gánh vác.Đến giờ phút này, trong đầu cô vẫn lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Triều Chu Viễn.Anh nói rất bình tĩnh, mà thật ra, anh vốn dĩ lúc nào cũng bình tĩnh.
Dường như chẳng có thứ gì có thể khơi lên gợn sóng trong mắt anh.
Còn phía dưới bề mặt tĩnh lặng ấy là biển lặng hay là sóng ngầm dữ dội, ai mà biết được? Càng suy đoán, càng cảm thấy lòng trống rỗng, như thể bị một con dao mềm mại cứa vào, phải chờ đợi thật lâu mới nhận ra vết thương bắt đầu rỉ máu.Nhưng đến khi nhìn thấy rõ ràng, người cũng đã tê dại rồi.Làm sao anh có thể là một người bình thường giống như những người mà cô từng gặp chứ? Rõ ràng, khi vui vẻ thì anh có thể trêu đùa đôi câu, khi bận rộn thì để mặc cô tự mình đoán sắc mặt mà hành động.Xưa nay vẫn là như thế mà, vậy tại sao bỗng dưng lại không thể chấp nhận được?Điều duy nhất khiến Trì Ương Hà cảm thấy kỳ lạ là, cô từ trước đến nay không phải người hay khóc.*Về trường vào giữa tuần, Liêu Quyển khá ngạc nhiên khi thấy lần này cô về đúng hẹn đến thế. Trì Ương Hà nhún vai, không nói gì, đi thẳng đến giá sách, tìm xong sách liền xem đồng hồ.“Chị sắp phải học lại môn này đúng không? Đi thôi.”Trên đường đến lớp, cô chợt nhớ đến đoạn đường hôm ấy. Trên đường về, cô đi ngang qua một nhà hàng Ý, tiện thể ghé vào gọi một phần thịt nguội tổng hợp. Ăn xong cảm thấy không thoải mái lắm. Có lẽ thói quen ăn uống đã định sẵn rằng khi đói phải ăn cơm nóng canh nóng, tối hôm đó dạ dày cô quặn đau suốt nửa đêm.Cô không liên lạc với Triều Chu Viễn, nhưng lại bất giác nhớ đến Đới Nghệ Nhiễm ở quán Nhật lần trước.Rõ ràng ngay từ khi đó cô đã biết rằng mình không thể ăn đồ lạnh. Không thích, cũng không hợp, giống như từ phần mù tạt không ai chạm đến trong đĩa, cô sớm đã hiểu rằng bản năng của con người là né tránh nguy hiểm.À, thì ra, yêu Triều Chu Viễn lại là một điều đi ngược với bản năng.
Vậy thì, có tư cách gì để hỏi “tại sao”?*Giáo viên giảng bài giọng rất tốt, âm lượng vang khắp cả lớp. Thế nên giọng thắc mắc của Liêu Quyển có phần nhỏ hơn một chút: “Đậu Nga bị oan vào tháng mấy?”
“Tháng sáu.” Trì Ương Hà đáp.
“Ồ, vậy mà chị thấy tháng tư năm nay chắc tuyết sẽ rơi.”
“Sao cơ?”
“Bị áp suất thấp của em làm đông cứng đấy.”
“Em không thể bị môn học này làm khổ à?”
“Em nghĩ chị ngốc à?”Người bình thường đều nhìn ra cô đang vì tình mà phiền muộn, mà Liêu Quyển cũng đâu phải kẻ ngốc.
Nhưng Trì Ương Hà vốn quen không chia sẻ những chuyện như vậy với người khác, lại càng không có thói quen than thân trách phận.
Không có gì phải hối hận, cái giá của việc được một tấc lại muốn tiến một thước thì tự mình gánh lấy.Huống hồ cô đã quyết định sai thì sai luôn.
Ngay từ khi bước chân vào con đường này, cô đã không định quay đầu lại.
Dù là ẩn họa hay là nỗi băn khoăn, cứ tranh cứ giành, đến hôm nay đã là cả hai cũng muốn.
Dù rằng ngay từ lúc vừa gặp gỡ, anh đã dạy cô rằng, trên đời này chẳng có chuyện vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia.Tiếng gõ lên màn hình vang lên hai lần, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu trong mắt Trì Ương Hà. Liêu Quyển đang dùng điện thoại cô để xem giờ.“Sắp tan học rồi, không gọi cho Triều Chu Viễn một cú à? Dù chị không thích hắn ta lắm.” Liêu Quyển thật ra cũng chẳng có ý xấu gì, dù lười nghe mấy câu chuyện tình yêu cũ rích, nhưng vẫn tìm giúp Triều Chu Viễn một bậc thang để bước xuống.
Sợ cô không tìm được cái cớ thôi, khá là tâm lý đấy.Trì Ương Hà cũng thuận thế cầm điện thoại lên, mở khóa, bấm vào, sau đó lại thoát ra, vào phần tin nhắn.
Nhập chữ.
Xóa đi.
Nút gửi sáng rực bên phải khung đối thoại hơi chói mắt.*Không có tiếng chuông nào reo, Triều Chu Viễn cầm điện thoại lên, hóa ra chỉ là tin nhắn rác. Lười nhìn đến cuối, anh khóa màn hình, tiện tay quăng điện thoại sang một bên, tiếp tục tựa lưng vào ghế nằm, đằng sau cặp kính râm phản chiếu bóng dáng của Kesoia đang vung gậy đánh golf.Đã một tuần trôi qua từ lúc đặt chân đến đây, không có lấy một tin nhắn anh muốn đọc, chỉ có ánh nắng trên hòn đảo này là ngày nào cũng như ngày nào. Nắng thì rực rỡ thật đấy, nhưng nhìn hơn hai mươi năm cũng chán, giống như ăn cá lâu ngày cũng cần phải uống chút rượu để đổi vị.Trì Ương Hà chính là ly rượu đó.
Nhưng hình như, cô không cam lòng chỉ làm một ly rượu.
Như thế thì không nên lắm.Anh thừa nhận trên mặt nước luôn có gợn sóng, cũng thừa nhận bản thân có vẻ như hơi tham uống rượu một chút, nhưng trên đời này vốn không có thứ gì vĩnh cửu bất biến, càng đừng nói đến chuyện vẹn cả đôi đường.Trên bãi cỏ xanh đằng xa, Kesoia vẫy tay gọi anh qua.
Triều Chu Viễn vén kính râm lên, xách gậy bên cạnh ghế đứng dậy, đi đến vạch xuất phát nhưng không vội đánh bóng.
“Lần trước là nói dối tôi rằng người khác gặp chuyện, lần này lại lừa tôi rằng chính tôi có chuyện, lần sau ông định bịa chuyện gì nữa đây?”Kesoia cười chửi anh bằng tiếng Ý: “Sao có thể gọi là lừa? Lilya thật sự gặp chuyện đấy, nó là đứa con quan trọng thứ hai của bố, chỉ sau mỗi con thôi!”
Triều Chu Viễn khẽ cười khẩy: “Ông nói nó quan trọng nhất tôi cũng không ý kiến.”Lilya là con ngựa anh nuôi, số tuổi sớm đã vượt xa tuổi thọ trung bình của ngựa, vì nó mà anh mở trại ngựa từ New York đến tận sông Seine.
Tất cả đều do Triều Chu Viễn gánh lỗ từng khoản một.
Không còn cách nào khác, một người một ngựa đều đã có tuổi, thế giới cũng đi khắp nơi rồi, giờ chỉ muốn ở quê nhà hưởng thụ tuổi già.
Trại ngựa mở ra chỉ để vui thôi, quan trọng là cái tên Lilya vang vọng.Kesoia vươn vai trong bộ áo dài nhà thờ hơi vướng víu, cười hỏi: “Tâm trạng không tốt à? Lạ thật! Bố cứ tưởng trong này của con sớm đã trống rỗng chẳng còn gì.”Ông ta chỉ tay vào lồng ngực anh.
Người bị chỉ cúi đầu nhìn chỗ ấy, trong đầu lóe lên một ngày nắng rực rỡ tương tự, là lúc lần đầu tiên gặp Kesoia.Khi đó ông ta cũng chỉ vào anh như thế, giận đến mức quát tháo: “Thằng nhóc này, bên ngoài thì bóng bẩy, nhưng bên trong trống rỗng chẳng có gì cả!”
Dù rằng quần áo của Triều Chu Viễn lúc đó cũng chẳng thể gọi là bóng bẩy gì cho cam, nhưng Kesoia là người đầu tiên miêu tả anh như vậy. So với hôm nay thì có vẻ ít giận dữ hơn một chút.Lúc đó anh làm gì nhỉ?
Đúng rồi, ngẩng cao đầu thầm nghĩ, bên trong vẫn còn cất giấu một tham vọng mãnh liệt đấy chứ.Triều Chu Viễn nắm chặt cây gậy, căn chỉnh góc độ đánh bóng, đồng thời nghĩ cách kéo cảm xúc của Kesoia về lại ngày hôm ấy.
“Chúa có tha thứ cho ông vì làm lễ trong sân golf sáng nay không?”
“Đồ khốn!”Đạt được mục đích, anh bật cười, đánh bóng ra xa: “Thằng khốn thay ông xin Chúa tha thứ rồi đấy.”Sân golf có 18 lỗ, chẳng bao lâu đã đánh xong trong tiếng cãi nhau ầm ĩ. Hai người trở lại khu nghỉ ngơi, tư thế châm thuốc còn thật sự có chút bóng dáng của hai cha con.Phả ra một làn khói trắng, Kesoia hỏi: “Lần này sao chịu ở lại lâu thế?”
Trước giờ đều vội vàng rời đi ngay ngày hôm sau cơ mà.Triều Chu Viễn vẫn giữ vẻ mặt cà lơ phất phơ, so với người khác, anh vĩnh viễn ít hơn một phần tôn kính dành cho ông: “Sợ lần sau gặp ông là trong tang lễ.”Kesoia sớm đã quen với kiểu nói chuyện này, không giận, nhưng vẫn dùng ánh mắt bắt anh phải trả lời thật.Triều Chu Viễn nheo mắt lại, thu lại vẻ bông đùa, “Nuôi một con mèo, nuôi đến hoang dã rồi, trời quang cũng phải cất tiếng kêu bất mãn vài câu.”
Nhưng cứ mỗi khi cô nghĩ rằng chẳng có gì có thể thoát khỏi thời gian, thực tại lại nhắc nhở cô về những điều không thể thay đổi.Ở phía tây Calgary có một công viên tên Banff, nơi người ta nói có thể nhìn thấy những ngọn núi tuyết vĩnh cửu, bình minh lên rọi sáng cả đỉnh núi.
Cũng không xa, nhưng chẳng rõ vì sao lại không đi, cứ thế mà không đi.
Câu “đã đến đây rồi” xem ra chẳng có tác dụng với Triều Chu Viễn, nên Trì Ương Hà cũng chẳng buồn nói, thấy trời đẹp bèn tùy tiện tìm một quảng trường gần đó để dạo chơi.Chuyến đi quá vội, chẳng chuẩn bị gì, mãi sau khi dọn đồ mới phát hiện ra cuốn sách mà Hứa Thức Kỳ tặng cũng được mang theo.
Cũng tốt, vì sách ở đây phần lớn là tiếng Anh, đọc hiểu được nhưng hơi mất sức, còn không bằng quyển ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’ trong tay.Quãng đường ngắn đi tới quảng trường khiến cô thấy khá vui vẻ.
Ở nước ngoài, người ta có vẻ nhàn nhã hơn, trời vừa tạnh mây vừa tan là ai nấy lại ra ngoài đi dạo, khắp nơi là các cặp đôi và trẻ con.
Bên cạnh cô có một cặp vợ chồng già địa phương, tóc đã bạc trắng nhưng bước chân vẫn nhanh nhẹn, nghe loáng thoáng thấy họ đang bàn về đợt giảm giá ở Costco, bà vợ giục ông chồng đi nhanh hơn.
Phía sau là một gia đình bốn người, ông bố nói đâu đó có kem, đứa trẻ lại bảo đau bụng, ông bố liền đáp: “Mua cho mẹ, không phải cho con.”Lúc ấy, có một đôi trẻ tiến đến, cầm bản đồ chặn họ lại.Thực ra Trì Ương Hà không giỏi phân biệt quốc tịch qua đường nét khuôn mặt người châu Âu, cho đến khi nghe thấy một câu tiếng lóng, cô mới nhận ra—hóa ra lớp học tiếng Ý không uổng phí.
Trùng hợp thay, nơi họ muốn đến lại là nơi cô biết. Cuối cùng, công sức tìm hiểu hành trình cũng có ích cho người khác.Người phụ nữ sau khi nghe xong lộ trình chi tiết thì cảm kích vô cùng, còn thân thiện hỏi: “Hai người cũng đến đây để hưởng tuần trăng mật sao?”Trì Ương Hà nghiêng đầu nhìn về phía Triều Chu Viễn. Anh chẳng có ý định thể hiện chút đồng hương nào, chỉ đứng xa xa, châm điếu thuốc, nhìn theo một con chó chăn cừu Đức phía xa. Như thể cô mới là người Ý, chứ không phải anh.Cô chỉ mơ hồ gật đầu, rồi nhân tiện gợi ý một nhà hàng: “Nếu hợp khẩu vị, hai người có thể thử.”Người phụ nữ cảm ơn, chúc họ có một chuyến đi vui vẻ, rồi khoác tay bạn trai rời đi.Vài phút trôi qua với một chút suy nghĩ vẩn vơ, Trì Ương Hà tìm một chiếc ghế dài, như bao người khác trong quảng trường, thư thả ngồi xuống. Đợi bầy chim bồ câu đang đậu trên lưng ghế bị kinh động bay mất, cô mới ngồi xuống. Trước mặt là bãi cỏ xanh mướt, có không ít người đang tổ chức dã ngoại.Triều Chu Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ vào bức tượng điêu khắc ở trung tâm quảng trường: “Đây là kiệt tác cuối cùng của một nghệ sĩ tên Franks. Chạm khắc xong là qua đời.”“Hả?” Trì Ương Hà nhìn theo.
Chẳng phải cũng chỉ là một bức tượng bình thường thôi sao?Triều Chu Viễn tiếp lời: “Nó được xếp ngang hàng với ‘Người suy tư’ và ‘David’.”Cô lại nhìn thêm vài lần, cảm thấy như mình vừa nhìn ra điều gì đó thật sự đặc biệt.
“Thật không? Ghê gớm vậy á?”Triều Chu Viễn bật cười: “Giả đấy.”“…”“Anh bịa ra thôi.”“Nhưng cái tên Franks nghe quen lắm?”“Cầu thủ trong trận đấu chiếu lại hôm qua.”“…” Cô thật sự chịu thua rồi.Lườm anh một cái, cô cúi đầu mở sách.Chưa đọc được mấy trang thì bên cạnh vang lên tiếng huýt sáo. Là con chó chăn cừu Đức ban nãy đi ngang qua, đang đứng trên bãi cỏ nhìn chằm chằm vào Triều Chu Viễn.Anh tặc lưỡi, trêu chó.Nhưng con chó cũng có vẻ kiêu kỳ, chẳng hề động đậy, chỉ nhìn anh.Trì Ương Hà vừa lật trang sách vừa chờ xem một người một chó này có thể tung hứng ra trò gì.Rốt cuộc thì chó vẫn là chó, dù có thông minh đến đâu cũng vẫn là chó. Không thấy có đồ ăn hay đồ chơi, nó chẳng buồn đáp lại. Dù có duyên nợ gặp nhau đến mấy, không có gì để ăn thì miễn bàn.Đúng lúc đó, điện thoại reo lên.
Triều Chu Viễn vừa nghe máy vừa đi về phía con chó.Trì Ương Hà khép sách lại, nhìn theo bóng anh ngày càng xa. Cuối cùng, đến khi anh ngồi xuống, cuộc đấu kiên nhẫn giữa anh và con chó cũng có hồi kết.Nó nằm xuống, khi anh vừa ngồi xổm xuống bên cạnh. Mặc cho anh xoa đầu, ngoan ngoãn như một con thỏ, chẳng rõ là sợ anh hay vì điều gì khác, nhưng trông giống như đang nhận lỗi, có lẽ vì khí chất anh quá lạnh lùng.Trì Ương Hà bỗng cảm thấy mình đã chọn đúng nơi.Nhìn Triều Chu Viễn cứ tưởng anh hợp với khung cảnh hoành tráng của một khán phòng giao hưởng, là khán giả ngồi ở góc tối nhất của tầng gác mái. Hoặc có thể là nhà đầu tư bí ẩn xuất hiện trong các liên hoan phim danh tiếng, keo kiệt đến mức không muốn xuất hiện trước ống kính của các phóng viên.Nhưng thực ra không phải. Những thứ đó không khiến anh hứng thú, còn không bằng một chú chó tình cờ gặp trên đường.Cô đến đây mang theo chút mong đợi thầm kín, chẳng qua cũng chỉ muốn cùng anh tận hưởng những khoảnh khắc bình dị.
Như bao cặp đôi bình thường khác, đi siêu thị mua hàng giảm giá, ăn thử một hộp kem vị mới, tuần trăng mật chỉ cần một tấm bản đồ là đủ.
Nuôi một con mèo, hoặc có thể một con chó.
Chờ một ngày gió nhẹ nhàng, trải một tấm khăn ca rô trên bãi cỏ.Nghĩ mãi, cô lại tự biến lý tưởng thành hiện thực, quên mất Triều Chu Viễn chưa bao giờ là người dễ thuận theo điều gì. Mà kết quả là một cuộc chia tay chẳng vui vẻ gì.Chuyện này, chẳng ai có thể trách ai được.Sau khi chọc ghẹo con chó xong, cũng vừa lúc kết thúc cuộc gọi, Triều Chu Viễn quay lại và nói với cô rằng phải đi.
Lúc đó, Trì Ương Hà vẫn còn đắm chìm trong những ảo tưởng đẹp đẽ mà cô đã vẽ ra, hoàn toàn không nhận ra sự bực bội ẩn sâu trong ánh mắt anh.Nhưng điều anh nói là: cô đi đường cô, anh đi đường anh.
Sẽ có người giúp cô đặt vé khoang hạng nhất, thậm chí có thể sắp xếp người đi cùng hộ tống cô suốt hành trình.
Nhưng Trì Ương Hà không hài lòng, cô nghĩ, tại sao anh không thể đưa cô đi cùng?Câu hỏi này trước đây cô cũng từng tò mò một lần. Con người vốn tham lam, khi phát hiện một vầng trăng khuyết sẵn sàng vì mình mà lưu lại, không tránh khỏi sẽ tự hỏi, tại sao vầng trăng đó không thể chỉ chiếu sáng riêng mình?
Thời gian chẳng lẽ không thể thay đổi tất cả sao?Đã đến lúc phải giải quyết chuyện này rồi, hôm nay cô nhất định phải có được một câu trả lời. Nhưng Triều Chu Viễn, đặc biệt là hôm nay, lại không có kiên nhẫn. “Muốn gì? Nói thẳng.”
Suýt nữa thì quên, anh trước nay luôn là kiểu người không vòng vo, thậm chí đến lời nói dối cũng chẳng buồn bịa ra.Không khí chợt trở nên căng thẳng.Nếu là ngày thường, Trì Ương Hà sẽ chẳng buồn tranh cãi, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Rõ ràng anh vẫn cho phép cô từng bước thử nghiệm ranh giới của anh, gần đây còn có phần dung túng cô hơn.Cô nói: “Hoặc là anh đưa em đi cùng, hoặc là không ai đi cả.”Cô ngồi, anh đứng, theo lý mà nói khí thế đáng lẽ phải kém một bậc. Nhưng cô lại ngẩng cao đầu như một con thiên nga kiêu hãnh, trên mặt viết rõ ràng: “Chuyện này không có gì để bàn bạc, chỉ có hai lựa chọn.”Triều Chu Viễn nhìn cô vài giây, bật cười một tiếng như thể cười vì sự bướng bỉnh của cô: “Em đang ra lệnh cho anh đấy à?”Trì Ương Hà đáp, giọng điệu đầy chính nghĩa: “Đúng.”Anh thậm chí còn lười nhắc lại chuyện cô cố chấp muốn làm phát thanh viên đài radio lần trước. Cô tưởng rằng nếu lần này lật ngược thế cờ một lần, thì từ nay về sau có thể dùng cách này mãi sao?Triều Chu Viễn nghiêng đầu về phía bãi cỏ, hất cằm ra hiệu: “Tìm một người có thể ở lại đây với em một đêm đi.”Nói xong, anh quay người rời đi.Người đối diện với chú chó Đức giờ đã đổi thành Trì Ương Hà, cô ngây người hồi lâu, không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra.Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy Triều Chu Viễn tức giận. Trước giờ, dù có khó chịu đến đâu, anh cũng chỉ tăng thêm vài câu đùa cợt mập mờ để thêm chút gia vị cho cuộc đối thoại. Thật ra, ngay cả khi anh tức giận, anh vẫn chẳng có vẻ gì là đang tức giận cả.Chẳng lẽ anh lại là kiểu người không để lộ cảm xúc ra ngoài? Hay là, lúc giận dữ, giọng điệu của anh còn nhẹ hơn cả lúc ở trên giường?Cô kinh ngạc vì bản thân lúc này lại bình tĩnh đến thế. Cô không có cảm giác muốn khóc, thậm chí ngay cả sự hoang mang khi bị bỏ rơi nơi đất khách quê người cũng không có.Bởi vì thẻ phòng vẫn còn trong túi, quảng trường cách khách sạn không xa. Chưa đầy một phút sau, có người gọi điện đến, có lẽ là người được cử đến sắp xếp hành trình. Có thể chiếc chuyên cơ mà cô đã đáp đến đây đã sẵn sàng cho chặng bay tiếp theo.Cô không bắt máy, cảm thấy bản thân dường như có chút xung khắc với thứ gọi là điện thoại này.Cô tắt tiếng chuông, thu hồi ánh nhìn từ chú chó Đức, tiếp tục mở sách ra đọc. Đọc một lúc mới nhận ra câu chuyện này khá bi thương. Nhưng cũng tốt, cô lại cảm thấy rất thích.Đến lúc hoàng hôn, cô đọc xong cuốn sách, bắt đầu tự hỏi, tại sao lại là hôm nay? Nhưng rồi lại nghĩ, đây đã là lần thứ tư rồi, có lẽ cũng đến lúc rồi nhỉ? Ai mà biết được giữa họ còn có bao nhiêu lần “lần thứ tư” nữa, thời gian chẳng phải cứ thế trôi qua ngày này qua ngày khác sao?Có lẽ, mầm mống của sự chia ly đã được gieo từ một buổi sớm, một buổi trưa, hay một buổi chiều nào đó trong quá khứ. Chỉ là đến hôm nay, ngòi nổ mới bị châm lên.Tình yêu mãnh liệt đến mức cô không thể một mình gánh vác.Đến giờ phút này, trong đầu cô vẫn lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Triều Chu Viễn.Anh nói rất bình tĩnh, mà thật ra, anh vốn dĩ lúc nào cũng bình tĩnh.
Dường như chẳng có thứ gì có thể khơi lên gợn sóng trong mắt anh.
Còn phía dưới bề mặt tĩnh lặng ấy là biển lặng hay là sóng ngầm dữ dội, ai mà biết được? Càng suy đoán, càng cảm thấy lòng trống rỗng, như thể bị một con dao mềm mại cứa vào, phải chờ đợi thật lâu mới nhận ra vết thương bắt đầu rỉ máu.Nhưng đến khi nhìn thấy rõ ràng, người cũng đã tê dại rồi.Làm sao anh có thể là một người bình thường giống như những người mà cô từng gặp chứ? Rõ ràng, khi vui vẻ thì anh có thể trêu đùa đôi câu, khi bận rộn thì để mặc cô tự mình đoán sắc mặt mà hành động.Xưa nay vẫn là như thế mà, vậy tại sao bỗng dưng lại không thể chấp nhận được?Điều duy nhất khiến Trì Ương Hà cảm thấy kỳ lạ là, cô từ trước đến nay không phải người hay khóc.*Về trường vào giữa tuần, Liêu Quyển khá ngạc nhiên khi thấy lần này cô về đúng hẹn đến thế. Trì Ương Hà nhún vai, không nói gì, đi thẳng đến giá sách, tìm xong sách liền xem đồng hồ.“Chị sắp phải học lại môn này đúng không? Đi thôi.”Trên đường đến lớp, cô chợt nhớ đến đoạn đường hôm ấy. Trên đường về, cô đi ngang qua một nhà hàng Ý, tiện thể ghé vào gọi một phần thịt nguội tổng hợp. Ăn xong cảm thấy không thoải mái lắm. Có lẽ thói quen ăn uống đã định sẵn rằng khi đói phải ăn cơm nóng canh nóng, tối hôm đó dạ dày cô quặn đau suốt nửa đêm.Cô không liên lạc với Triều Chu Viễn, nhưng lại bất giác nhớ đến Đới Nghệ Nhiễm ở quán Nhật lần trước.Rõ ràng ngay từ khi đó cô đã biết rằng mình không thể ăn đồ lạnh. Không thích, cũng không hợp, giống như từ phần mù tạt không ai chạm đến trong đĩa, cô sớm đã hiểu rằng bản năng của con người là né tránh nguy hiểm.À, thì ra, yêu Triều Chu Viễn lại là một điều đi ngược với bản năng.
Vậy thì, có tư cách gì để hỏi “tại sao”?*Giáo viên giảng bài giọng rất tốt, âm lượng vang khắp cả lớp. Thế nên giọng thắc mắc của Liêu Quyển có phần nhỏ hơn một chút: “Đậu Nga bị oan vào tháng mấy?”
“Tháng sáu.” Trì Ương Hà đáp.
“Ồ, vậy mà chị thấy tháng tư năm nay chắc tuyết sẽ rơi.”
“Sao cơ?”
“Bị áp suất thấp của em làm đông cứng đấy.”
“Em không thể bị môn học này làm khổ à?”
“Em nghĩ chị ngốc à?”Người bình thường đều nhìn ra cô đang vì tình mà phiền muộn, mà Liêu Quyển cũng đâu phải kẻ ngốc.
Nhưng Trì Ương Hà vốn quen không chia sẻ những chuyện như vậy với người khác, lại càng không có thói quen than thân trách phận.
Không có gì phải hối hận, cái giá của việc được một tấc lại muốn tiến một thước thì tự mình gánh lấy.Huống hồ cô đã quyết định sai thì sai luôn.
Ngay từ khi bước chân vào con đường này, cô đã không định quay đầu lại.
Dù là ẩn họa hay là nỗi băn khoăn, cứ tranh cứ giành, đến hôm nay đã là cả hai cũng muốn.
Dù rằng ngay từ lúc vừa gặp gỡ, anh đã dạy cô rằng, trên đời này chẳng có chuyện vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia.Tiếng gõ lên màn hình vang lên hai lần, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu trong mắt Trì Ương Hà. Liêu Quyển đang dùng điện thoại cô để xem giờ.“Sắp tan học rồi, không gọi cho Triều Chu Viễn một cú à? Dù chị không thích hắn ta lắm.” Liêu Quyển thật ra cũng chẳng có ý xấu gì, dù lười nghe mấy câu chuyện tình yêu cũ rích, nhưng vẫn tìm giúp Triều Chu Viễn một bậc thang để bước xuống.
Sợ cô không tìm được cái cớ thôi, khá là tâm lý đấy.Trì Ương Hà cũng thuận thế cầm điện thoại lên, mở khóa, bấm vào, sau đó lại thoát ra, vào phần tin nhắn.
Nhập chữ.
Xóa đi.
Nút gửi sáng rực bên phải khung đối thoại hơi chói mắt.*Không có tiếng chuông nào reo, Triều Chu Viễn cầm điện thoại lên, hóa ra chỉ là tin nhắn rác. Lười nhìn đến cuối, anh khóa màn hình, tiện tay quăng điện thoại sang một bên, tiếp tục tựa lưng vào ghế nằm, đằng sau cặp kính râm phản chiếu bóng dáng của Kesoia đang vung gậy đánh golf.Đã một tuần trôi qua từ lúc đặt chân đến đây, không có lấy một tin nhắn anh muốn đọc, chỉ có ánh nắng trên hòn đảo này là ngày nào cũng như ngày nào. Nắng thì rực rỡ thật đấy, nhưng nhìn hơn hai mươi năm cũng chán, giống như ăn cá lâu ngày cũng cần phải uống chút rượu để đổi vị.Trì Ương Hà chính là ly rượu đó.
Nhưng hình như, cô không cam lòng chỉ làm một ly rượu.
Như thế thì không nên lắm.Anh thừa nhận trên mặt nước luôn có gợn sóng, cũng thừa nhận bản thân có vẻ như hơi tham uống rượu một chút, nhưng trên đời này vốn không có thứ gì vĩnh cửu bất biến, càng đừng nói đến chuyện vẹn cả đôi đường.Trên bãi cỏ xanh đằng xa, Kesoia vẫy tay gọi anh qua.
Triều Chu Viễn vén kính râm lên, xách gậy bên cạnh ghế đứng dậy, đi đến vạch xuất phát nhưng không vội đánh bóng.
“Lần trước là nói dối tôi rằng người khác gặp chuyện, lần này lại lừa tôi rằng chính tôi có chuyện, lần sau ông định bịa chuyện gì nữa đây?”Kesoia cười chửi anh bằng tiếng Ý: “Sao có thể gọi là lừa? Lilya thật sự gặp chuyện đấy, nó là đứa con quan trọng thứ hai của bố, chỉ sau mỗi con thôi!”
Triều Chu Viễn khẽ cười khẩy: “Ông nói nó quan trọng nhất tôi cũng không ý kiến.”Lilya là con ngựa anh nuôi, số tuổi sớm đã vượt xa tuổi thọ trung bình của ngựa, vì nó mà anh mở trại ngựa từ New York đến tận sông Seine.
Tất cả đều do Triều Chu Viễn gánh lỗ từng khoản một.
Không còn cách nào khác, một người một ngựa đều đã có tuổi, thế giới cũng đi khắp nơi rồi, giờ chỉ muốn ở quê nhà hưởng thụ tuổi già.
Trại ngựa mở ra chỉ để vui thôi, quan trọng là cái tên Lilya vang vọng.Kesoia vươn vai trong bộ áo dài nhà thờ hơi vướng víu, cười hỏi: “Tâm trạng không tốt à? Lạ thật! Bố cứ tưởng trong này của con sớm đã trống rỗng chẳng còn gì.”Ông ta chỉ tay vào lồng ngực anh.
Người bị chỉ cúi đầu nhìn chỗ ấy, trong đầu lóe lên một ngày nắng rực rỡ tương tự, là lúc lần đầu tiên gặp Kesoia.Khi đó ông ta cũng chỉ vào anh như thế, giận đến mức quát tháo: “Thằng nhóc này, bên ngoài thì bóng bẩy, nhưng bên trong trống rỗng chẳng có gì cả!”
Dù rằng quần áo của Triều Chu Viễn lúc đó cũng chẳng thể gọi là bóng bẩy gì cho cam, nhưng Kesoia là người đầu tiên miêu tả anh như vậy. So với hôm nay thì có vẻ ít giận dữ hơn một chút.Lúc đó anh làm gì nhỉ?
Đúng rồi, ngẩng cao đầu thầm nghĩ, bên trong vẫn còn cất giấu một tham vọng mãnh liệt đấy chứ.Triều Chu Viễn nắm chặt cây gậy, căn chỉnh góc độ đánh bóng, đồng thời nghĩ cách kéo cảm xúc của Kesoia về lại ngày hôm ấy.
“Chúa có tha thứ cho ông vì làm lễ trong sân golf sáng nay không?”
“Đồ khốn!”Đạt được mục đích, anh bật cười, đánh bóng ra xa: “Thằng khốn thay ông xin Chúa tha thứ rồi đấy.”Sân golf có 18 lỗ, chẳng bao lâu đã đánh xong trong tiếng cãi nhau ầm ĩ. Hai người trở lại khu nghỉ ngơi, tư thế châm thuốc còn thật sự có chút bóng dáng của hai cha con.Phả ra một làn khói trắng, Kesoia hỏi: “Lần này sao chịu ở lại lâu thế?”
Trước giờ đều vội vàng rời đi ngay ngày hôm sau cơ mà.Triều Chu Viễn vẫn giữ vẻ mặt cà lơ phất phơ, so với người khác, anh vĩnh viễn ít hơn một phần tôn kính dành cho ông: “Sợ lần sau gặp ông là trong tang lễ.”Kesoia sớm đã quen với kiểu nói chuyện này, không giận, nhưng vẫn dùng ánh mắt bắt anh phải trả lời thật.Triều Chu Viễn nheo mắt lại, thu lại vẻ bông đùa, “Nuôi một con mèo, nuôi đến hoang dã rồi, trời quang cũng phải cất tiếng kêu bất mãn vài câu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro