Ngoại truyện 2:...
Bắc Qua
2025-02-28 08:20:02
Tân Di cau mày, đẩy tôi ra: “Vào đêm trăng tròn, xương da của Hoành thi có những khoảng trống rất lớn dễ bong ra nhất, chỉ sau khi bong ra điểm yếu của Hoành thi mới lộ ra, khả năng của nó trở nên mạnh mẽ hơn.”“Cô ở đây ảnh hưởng đến tôi phát huy, nhanh đi đi,.....”Cô ấy còn chưa nói xong, tôi đã quay người bỏ chạy: “Tân Di đại sư giao cho cô, tôi sẽ không gây cản trở cho cô đâu.”Tân Di nhìn tôi chạy, trán cô ấy giật giật.“Rất tốt, có sự sáng suốt.”Cô ấy thu tầm mắt về, giơ tay lên lấy ra một lá bùa vàng từ thắt lưng, ngón tay linh hoạt, lá bùa vàng trở thành một thanh kiếm nhỏ. “Đạo pháp tự nhiên, can khôn vô cực, sắc.” Cô ấy chắp hai tay, khoảnh khắc lòng bàn tay tách ra, một thanh kiếm nhỉ ngay lập tức biến thành mười, xoay thành vòng tròn, mũi kiếm chĩa thẳng vào Hoành thi.Ngầu quá!Tôi trốn sang một bên nhìn Tân Di, cảm xúc dang trào đến đỉnh điểm.Mười thanh kiếm nhỏ bay về phía Hoành thi, đ.â.m vào thân tứ chi một cách chính xác.Hoành thi khựng lại, có chút không hiểu cúi xuống nhìn những lỗ thủng trên người mình. Nhưng chỉ trong mấy giây, dưới ánh trăng những cái lỗ được bịt lại bằng những cành cây.Tân Di chửi: “Chết tiệt, ghét nhất là cái loại quái vật có thể tự phục hồi như này.”Trong chốc lát, Hoành thi đã tới trước mặt Tân Di.Họ chiến đấu quyết liệt, đến mức càng lúc càng gần tôi, tô nghĩ không ổn, co cẳng chạy xa hơn,“Đừng động.”Tiếng hét của Tân Di vang lên bên tai tôi, nhưng đã quá muộn rồi, khoảnh khắc tôi lộ diện, đôi chân đã bị cành cây quấn quanh.Tiêu rồi! Tôi gây cản trở cho Tân Di rồi.....Vừa nghĩ tới, toàn bộ cơ thể tôi nhanh chóng bị kéo đi.Hoành thi cũng ngay lập tức di chuyển ra khỏi phạm vi tấn công của Tân Di.Hắn tóm lấy tôi, nhìn Tân Di: “Đạo sĩ thúi, đừng can thiệp vào chuyện người khác.”“Tôi nuôi làn da này lâu rồi, không dễ gì mới có thể đổi, ngươi nhất định phải phá chuyện tốt của ta sao?”Hắn không còn lưỡng lự, những móng vuốt sắt nhọn tóm lấy đầu tôi, giây tiếp theo sẽ chọc vào đầu tôi.Trên mặt Tân Di hiện lên một tia khó chịu, cô ấy ở quá xa để cứu tôi.Đêm nay tôi vẫn phải c.h.ế.t phải không?Cảm nhận cơn đâu từ đầu, tôi run rẩy toàn thân, đấu tranh quyết liệt, điện thoại di động rơi khỏi túi áo khoác, tai nghe trên tai tôi bị ngắt kết nối.Tiếng kêu đau lòng của cô gái vang vọng khắp công viên rộng lớn.“Cố Tu Minh! Cố Tu Minh!”“Là ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Tu Minh.”Là Tiêu Dao.Thì ra cô ấy vẫn luôn ở trong phòng phát sóng trực tiếp suốt thời gian qua.....Tôi không thể tưởng tượng được cô ấy đã cảm thấy tuyệt vọng như thế nào khi tận mắt nhìn thấy xác của Hoành thi lột xác vị hôn phu của mình…Nghe thấy giọng của Tiêu Dao, động tác của Hoành thi dừng lại.Cổ hắn nghiêng qua, nhìn điện thoại dưới đất có chút bối rối.Vào lúc này, Tân Di nhân cơ hội đó lao tới, giơ chân đá vào cằm Hoành thi.Hoành thi vặn vẹo rơi ra ngoài.Tân Di kéo tôi đến bên cô ấy, lùi lại một cách thận trọng.Nhưng có điều gì đó không ổn với Hoành thi, hắn đã bẻ gãy cái đầu đặt sai chỗ của mình, từng bước từng bước đi đến chỗ điện thoại di động.Cúi đầu nhìn cô gái đang đau khổ trong màn hình, hắn dừng lại một giây, sau đó giơ chân dẫm nát nó.Một cú lại một cú, như muốn phát điên.Tôi sợ hãi nắm chặt quần áo của Tân Di: “Chuyện gì xảy ra vậy?”Sắc mặt Tân Di có chút nặng nề: “Cố Tu Minh.”“Cái gì?”“Hoành thi đã được bọc trong da của Cố Tu Minh 3 năm rồi, bị lây nhiễm nhận thức của Cố Tu Minh, tôi nghi ngờ, nhiều năm như vậy, linh hồn của Cố Tu Minh vẫn luôn đi theo hắn.”Nói tới đây, giọng Tân Di dừng lại nhắm mắt lại và lẩm nhẩm gì đó, lúc mở mắt ra, một tia sáng đen lóe lên trong mắt.Tôi rất ngạc nhiên.Phải chăng đây chính là màn mở thiên nhãn huyền thoại?Thật tuyệt!Tân Di nhìn tứ phía một vòng, mắt dán chặt vào khu rừng bên trái.Tôi nhìn qua bên đó, cái gì cũng không có, chỉ có một mảng tối.Gió thổi qua, có một tiếng rên rỉ. “Tân Di đại sư, linh hồn Cố Tu Minh có phải ở bên đó không?”“Đang ở đó.” Tân Di nói: “Anh ấy đang khóc.”Điện thoại bị Hoành thi đã bị đập vỡ thành từng mảnh.Nhận thức còn sót lại của Cố Tu Minh trên Hoành thi cũng bị hắn dùng bạo lực phân tán.Đôi mắt trống rỗng của hắn tỏa ra ánh sáng màu xanh lục. “Hắn phát điên rồi.”Tân Di lấy thanh kiếm gỗ từ phía sau ra, cắn đầu ngón tay bôi m.á.u lên kiếm: “Tôi chặn hắn, cô nhanh chạy đi.”Tôi có chút hơi lo lắng: “Tân Di đại sư, một mình cô có được không? Có cần tôi tìm người đến giúp không?”Tân Di cong môi: “Ai nói tôi có một mình?”Cô ấy hét bên phía sau bên phải: “Chú Tam! Sao chú còn chưa ra ngoài giúp con?”Tôi quay lại nhìn qua, chỉ thấy một ông già từ cuối đường chạy đến.Có vẻ chậm chạp, nhưng di chuyển đến trước mặt tôi ngay lập tức: “Đến đây, đến đây.”Tôi mở mắt to nhìn ông ấy.Đây không phải đại sư mù sờ xương mà tôi gặp ở dưới gầm cầu phía đông thành phố sao?Lúc này ông ấy không đeo kính, ông ấy lấy vũ khí ma thuật ra khỏi tay mình một cách tự nhiên.“Đại sư, ông có thể nhìn thấy sao?”Đại sư sờ mũi: “Trong kinh doanh giả vờ sẽ tốt hơn.”“Nhanh chóng trốn qua một bên đi, đừng cản đường ở đây, Hoành thi trăm tuổi này rất khó ứng phó.”Tôi không đứng đây cản trở, nhấc chân chạy khỏi cuộc chiến.Tân Di nói rằng chú ba của cô ấy không chỉ có thể sờ xương đoán mệnh, đề đối phó với loại quái vật này, ông ấy luôn là người có kinh nghiệm nhất.“Chú Ba, vừa rồi con với hắn đánh nhau chú có nhìn rõ không?”Đại sư gật đầu: “Nhìn rõ rồi.”Ông ấy giơ tay chỉ vào xương sườn thứ 2 bên hông: “Tử huyệt của Hoành thi ở đây.”Tân Di ngẩng đầu nhìn ông ấy, gật đầu.Hoành thi bên kia đã xuyên thủng hàng rào tạm tời do Tân Di dung lên, lao tơi với một tiếng gầm.“Lục mậu lục kỉ, tà quỷ tự chỉ. Lục canh lục tân, tà quỷ tự phân. Lục nhâm lục quý, tà quỷ phá diệt.”Tân Di dùng thanh kiếm gỗ trước người, thân kiếm dính m.á.u từ ngón trỏ phát ra ánh sáng vàng đỏ.Đại sư cũng tháo chiếc chuông ở thắt lưng ra, mỗi lần lắc nó, tốc độ của Hoành thi chậm lại.“Thiên viên địa phương, luật lệ cửu chương, ngô lệnh hạ bút, vạn quỷ phục tàng.”Bọn họ chạy về phía Hoành thi, vũ khí ma thuật đập mạnh vào cơ thể Hoành thi, khiến hắn bị ép lùi về sau.Càng ngày càng nhiều lỗ trên Hoành thi, giọng la hét cũng thay đổi.Tốc độ di chuyển của cành huỳnh quấn quanh chậm lại.Dần dần, những lỗ hổng trên người Hoành thi không thể lành lại.....Tôi nhìn qua bên đó, hơi choáng ngợp.Tân Di và đại sư phối hợp vô cùng ăn ý, một động tác tiếp một động tác, chỉ trúng vào xương sườn thứ hai bên hông của Hoành thi.Tôi siết chặt quần áo mình, một cách vô thức, lòng bàn tay đều đã đổ mồ hôi lạnh.Trong nháy mắt, Tân Di bị đánh vào vai toàn thân bay ra ngoài.Nhưng trên mặt cô ấy lại nở nụ cười: “Chú ba.”“Đến đây!” Đại sư cười lớn đi về phía trước bắt lấy thanh kiếm gỗ do Tân Di ném và đam vào lôc trên thắt lưng của Hoành thi vẫn chưa hồi phục.Động tác của Hoành thi đột nhiên dừng lại.Những nhánh cây động đây kia cũng không dừng vá lỗ hổng, dần trở nên khô héo, thiếu sức sống.Miệng của Hoành thi cứ mấp mấy, dường như muốn nói gì đó.Nhưng không nói được gì, toàn thân ngã về phía trước.Xung quanh trở nên im lặng.Tân Di thở hỗn hễn nửa quỳ trên đất, trên môi nở nụ cười: “Cái thằng cha kinh tởm, cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi.”Chết rồi.....chết rồi!Tôi phấn khích run lên, từ chỗ trốn chạy như bay ra ngoài, kéo Tân Di đứng lên, ôm cô ấy bật khóc.“Tôi sống rồi! Tân Di đại sư cảm ơn cô, tôi thực sự sống rồi.”Đợi tôi khóc xong, Tân Di lặng lẽ kéo tôi ra khỏi người cô ấy.Cô ấy từ trong túi lấy ra một cái máy tính, nhìn thời gian, vừa tính vừa lẩm nhẩm.“Phí đoán mệnh cơ bản, cộng với phí dịch vụ ngoài trời, tôi ra ngoài đã hai tiếng rồi, nên tính hai tiếng, một tiếng là 6000 tệ, vậy hai tiếng là......” Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.Tân Di đưa cái máy tính trước mặt tôi: “Tổng cộng là 1 vạn 7, cô thanh toán như thế nào?”Đại sư vừa thu dọn đồ đạc vừa hét lên: “Nha đầu Tân Di, con đã nói chia 50 -50 mà, con đừng quên đó.”Tôi nhìn bọn họ, bầu không khí căng thẳng đáng sợ xung quanh lập tức biến mất.Nhóm đại sư này thật sự rất thực tế.Vừa cười vừa khóc, sau mấy lần bị kích động, hai mắt tôi trợn lên và ngất đi. Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện.Có vài mũi khâu ở phía sau cổ, bác sĩ nói tôi bị ngất do mất nhiều máu.Ở lại bệnh viện hai ngày, tôi xuất viện.Tôi cũng giống như A Đóa, trở thành fan của phòng phát sóng trực tiếp của Tân Di.Mỗi tối khi đến giờ liền mở phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy, điên cuồng gửi cầu vồng cho cô ấy.Có người không thể chịu được hành vi của tôi:“Cô là tên lừa đảo này tiêu tiền để nhờ vả đúng không?”“Chết tiệt, Tân Di đại sư là vị cứu tinh của tôi.”Tôi không thể ngừng xem chương trình phát sóng trực tiếp của Tân Di mỗi ngày, cuộc sống của tôi phong phú hơn rất nhiều, dần dần trở lại như trước.Da của Cố Tu Minh được Tân Di đại sư xử lý bằng một phương pháp đặc biệt, gửi về nhà Cố gia.Về phần t.h.i t.h.ể của Cố Tu Minh, Tân Di cũng đoán ra được vị trí.Nhưng cô ấy không để Cố gia đi tìm. “Núi Ai Lao quá nguy hiểm, dường như không có đường về, cứ để Cố Tu Minh ở đó, ở đó rất yên tĩnh.”Tôi nghe những lời nói của Tân Di, đi đến Huyền Thanh Quan thắp vài nén nhang.Tôi cúng dường tiền cho Huyền Thanh Quan, nhờ vị đại sư ở đó niệm chú tái sinh cho Cố Tu Minh.Đúng rồi, còn có một chuyện.Tiêu Dao và tôi đã trở thành bạn bè.Cô ấy là một cô gái ấm áp, sau khi biết tung tích của Cố Tu Minh, cô ấy dần vượt qua nỗi ám ảnh và nỗi sợ.1 năm sau, cô ấy kết hôn với người bạn trai đã âm thầm đồng hành cùng cô ấy.Ngày cưới của Tiêu Dao, tôi đã đi đến để chúc phúc cho cô ấy.Tôi đứng cùng quan khách, nhìn cô ấy sánh đôi cùng chú rể.Hoa rơi đầy trên đỉnh đầu họ, mọi người đều đang cười.Tiêu Dao nhìn tôi mỉm cười.Giây tiếp theo ánh mắt cô ấy thay đổi vị trí, Tiêu Dao sửng sốt.Cô ấy ngơ ngác nhìn lối vào phòng tiệc, thần sắc có chút bần thần.Tôi quay đầu nhìn lại.Nơi đó không có ai, nhưng trực giác mách bảo tôi, nơi đó có.Gió từ cửa thổi vào, nhẹ nhàng vuốt tóc rơi trên thái dương của Tiêu Dao.Giống như một chàng trai dịu dàng đang chải tóc cho cô gái mình yêu.Cố Tu Minh, anh ấy đến tiễn Tiêu Dao đi kết hôn.Tiêu Dao mỉm cười, vừa cười liền khóc.Dưới sự thúc dục của người dẫn chương trình, đám đông reo hò, Tiêu Dao được chú rể kéo đi tuyên hệ, ôm hôn.Gió đã dừng lại.Tôi nhìn cánh cửa, mắt tôi bất giác ươn ướt.“.............”Khi tham gia đám cưới xong trở về, đã gần 9 giờ tối.Không biết lúc nào đèn ở hành lang lại hư rồi.Tôi dùng đèn pin điện thoại để đi về phía căn nhà thuê của mình.Đối diện có người bước về phía tôi.Khi tôi đ ingang qua anh ấy, anh ấy nhẹ giọng nói một câu: “Chị gái, có cái gì trên tóc chị kìa.”“A, cảm ơn.” Tôi không ngừng nói cảm ơn.Có lẽ là những cánh hoa trong bữa tiệc rơi trên tóc tôi.Tôi đưa tay lên chạm vào đầu mình, lấy nó xuống.Đèn pin chiếu vào tay, nhìn vào thứ đang nằm trong lòng bàn tay, toàn bộ m.á.u trong người dường như đông lại.Đây không phải một cánh hoa.Đây là một lá huỳnh......Tôi quay đầu lại nhìn về phía hành lang tối tăm.Trống không, không có một ai.Người vừa rồi......là ai vậy?Sự hoảng sợ tột độ bao trùm lấy tôi, tôi vội vàng về nhà bật máy tính lên, bấm vào phòng phát sóng trực tiếp.Tôi gõ chữ với đôi tay run rẩy: “Tân Di đại sư, có vẻ như tôi lại gặp rắc rồi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro