Ngoại truyện 4:...
Bắc Qua
2025-02-28 08:20:02
“Tiểu Chu à, A Hạo đi nơi khác học vẫn chưa về sao?”Mẹ Trình Hạo lại gọi cho tôi.Tôi kiên nhẫn an ủi mấy câu, cuối cùng bị bà ấy hỏi đến sắp sụp đổ: “Dì à, có khách đến, con bận chút việc.”Cúp điện thoại, tôi nhìn vào cửa hàng vắng vẻ có chút bần thần.Tôi có thể nghe thấy những âm thanh sống động từ con phố bên cạnh.“Món hầm trăm năm, thiên hạ nhất tuyệt.”................Tôi tên là Chu Yến, sau khi tốt nghiệp đại học, tình hình việc làm khá khó khăn, tôi và bạn trai Trình Hạo có ý định khởi nghiệp bằng cách tự mở một cửa hàng. Sau khi lựa chọn, vạy tiền khắp nơi, cuối cùng mở được một quán hầm nhỏ, ở đường số 1 Thiên Kiều, nơi có giá đất đai khá cao.Vì có đi học qua, nên món hầm của chúng tôi có mùi vị khá ngon, vừa khai trương kinh doanh rất được.Mặc dù dần dần không có nhiều người, nhưng chúng tôi đã có được những người khách quen.Thu nhập của chúng tôi khá ổn định, ban đầu tôi và Trình Hạo dự định tiết kiệm một ít tiền để sang năm kết hôn.Cho đến một tháng trước, những ngày bình yên đã bị phá vỡ. Có một cửa hàng thịt hầm mới mở ở con phố bên cạnh, danh xưng là món hầm trăm năm, nồi nước hầm đã được nấu hàng trăm năm không ngừng.Họ vừa khai trương, việc làm ăn rất náo nhiệt.Ngay cả những khách hàng quen của tôi cũng bị cướp đi.Tôi và Trình Hạo cũng giả làm khách qua thử, hương vị này, cả người đều kinh ngạc.Hương vị của món hầm của cửa hàng ông ta rất đặc biệt, rất thơm, ăn xong có thể nhớ mùi vị cả đêm.Chúng tôi đến đó ăn 3 ngày liền, một đêm của 3 ngày sau, Trình Hạo đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.“Không ổn, chúng ta bị nghiện rồi.” Anh ấy vội vã gọi tôi: “Anh muốn báo cảnh sát, chắc chắn có hàng cấm trong món hầm của cửa hàng bọn họ.”Để tăng mùi thơm của món ăn, một số người kinh doanh sẽ thêm một ít thuốc phiện để làm gia vị, điều này là bất hợp pháp.Trình Hạo cảm thấy chỉ cần có bằng chứng họ sử dụng chất cấm, cửa hàng đó liền đóng cửa, cửa hàng của chúng tôi cũng có thể hoạt động trở lại.Tôi ôm anh ấy: “Cảnh sát có thể xử lý chuyện này mà không cần bằng chứng không?”Trình Hạo bình tĩnh nói: “Em nói đúng, anh phải đi tìm bằng chứng....”Lúc đó đã là nửa đêm, hầu hết các cửa hàng kinh doanh trên 2 con phố đều đã đóng cửa.Chúng tôi không có kinh doanh, thậm chí còn đóng cửa sớm.Trình Hạo đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đứng dậy mặc quần áo.“Anh phải đi xem cửa hàng của ông ta, thùng rác ở cửa, còn có nhà bếp, chắc chắn sẽ tìm được manh mối.”Tôi sợ hãi: “Anh đừng nông nổi.”Anh ấy bị tai nạn ở chân phải trong một vụ tai nạn ô tô cách đây 5 tháng, vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lỡ như bị người phát hiện sẽ không thể chạy trốn.Nhưng Trình Hạo vô cùng cố chấp.“Không sao, anh đi xem rồi sẽ quay về.”Anh ấy bất chấp mở cửa bước ra ngoài, dưới màn đêm bao phủ.Ngày hôm sau, Trình Hạo không quay về.Tôi đã nhận được tin nhắn của anh ấy, nói rằng cửa hàng thịt hầm này có một công thức bí mật được tìm thấy ở thành phố Tầm Dương, và anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đến thành phố đó tìm.Ra đi đột ngột như vậy, điều này thật bất bình thường.Anh ấy thậm chí còn không quay lại thu dọn quần áo.Tôi nghi ngờ chính những người của cửa hàng đó đã nhốt anh ấy lại.Vì thế ngày hôm đó tôi đã đến cửa hàng đó.Chủ của hàng là một cặp vợ chồng, hai người họ thấy ai cũng mỉm cười, trông rất tốt bụng.Nhưng nụ cười trên môi họ khiến tôi cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.Ông chủ dẫn tôi đến camera giám sát, cho tôi xem một đoạn video.Đêm tuy tối nhưng ghi lại rất rõ.Trình Hạo xuất hiện trước cửa hàng này lúc 11 giờ 30 đêm, sau 10 phút chần chừ anh ấy mở khóa lẻn vào.1 tiếng sau, bóng của Trình Hạo lại xuất hiện ở cửa của cửa hàng, anh ấy cúi đầu bước chậm rãi ra đường, biến mất khỏi camera giám sát....Mặt và tai tôi đỏ lên, nhanh chóng xin lỗi họ.Chủ cửa hàng không tính toán với tôi, sau khi tôi rời cửa hàng của họ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.Xem chừng, Trình Hạo thật sự đã đi tìm cái gọi là bí quyết độc quyền đó.Ngoại trừ ngày đầu tiên Trình Hạo gửi tin nhắn, những ngày tiếp theo anh ấy đã mất liên lạc.Cho đến hôm nay.Tôi hơi lo lắng, không biết nên làm như thế nào.Gâu.Một con ch.ó sủa ở cửa.Tôi ngẩng đầu lên nhìn.Chỉ nhìn thấy một con ch.ó vàng lớn đi ngang qua cửa hàng đó, trong miệng ngậm một khúc xương.Tôi nhận ra nó trong nháy mắt, đây là con ch.ó hoang thường xuyên xuất hiện ở đây.Tiểu thương hai con phố không có việc gì cũng thích cho nó ăn.Xương trong miệng nó rất lớn, trông giống như xương bò.Nó đặt xương xuống đất, cúi đầu gặm vài lần, ăn rất ngon.Tôi nhìn nó mấy giây, mắt dừng lại ở khúc xương một lúc, rồi chợt khựng lại.Trên cục xương.....sao lại có đinh thép ở đó? Không hiểu sao tôi lại nghĩ tới Trình Hạo.Trước đây anh ấy bị gãy xương phải làm phẩu thuật, nên chân cũng có những đinh thép như vậy....Sự liên tưởng này làm tôi giật mình, tôi lập tức đứng dậy muốn nhìn kỹ cục xương hơn, nhưng con ch.ó vàng lại sợ hãi vì bảo vệ đồ ăn, nó gặm xương bỏ chạy.Tôi không thể đuổi kịp, một người đứng giữa đường có chút bối rối.Người bán hàng bên canh nhìn thấy tôi liền ân cần hỏi: “Làm sao vậy?” Tôi hỏi cô ấy: “Cô có biết cái khúc xương mà con ch.ó vàng vừa gặm là ai cho nó không?”Cô ấy lắc đầu, chỉ giơ tay chỉ vào: “Chỉ thấy nó từ con phố bên kia đi qua đây.”Chuyện này đã đọng trong tâm trí tôi rất lâu rồi không thể buông bỏ được.Buổi tối, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Trình Hạo, không có gì bất ngờ, lại ở trạng thái tắt.Tôi hoảng sợ đến mức có chút bất thường, trực giác mách bảo tôi, có chuyện gì đó đã xảy ra với Trình Hạo.Trong khoảng thời gian này điện thoại tôi toàn lướt thấy một t.h.i t.h.ể nam vô danh, không xác định được có phải Trình Hạo hay không, mỗi lần nhìn thấy đều bị dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh.“Tinh tinh.”Điện thoại chợt vang lên.Tôi cúi đầu nhìn.“Chủ phòng Tân Di Huyền Thanh Quan bạn đang theo dõi đã bắt đầu phát sóng trực tiếp, hãy đến trò chuyện nào.”Tân Di Huyền Thanh Quan?Tôi sững người một lát chợt nhớ ra.Trước khi mở cửa hàng này, chúng tôi đã đi qua gầm cầu, tìm một đại sư đoán mệnh cho mình, đại sư đó là một cô gái trẻ, nhìn có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, nhưng giá rất rẻ.Chúng tôi tiêu mấy chục tệ, để cô ấy xem vị trí cửa hàng này tốt hay xấu.Cô ấy nói rất nhiều, tóm lại, vị trí là vị trí tốt, có thể kiếm tiền, nhưng trong tương lai sẽ xuất hiện một vài biến số ảnh hưởng đến vận may.....Sau khi cửa hàng mở ra, tôi lại quên mất chuyện này.Trong khoảng thời gian này, tôi đang chơi điện thoại vô tình thấy cô ấy đang phát sóng trực tiếp. tôi cảm thấy mới lạ, mới tiện tay nhấp vào nút theo dõi......Bây giờ suy nghĩ lại những gì cô ấy nói dước gầm cầu lúc đó.Cô ấy nói đúng rồi!Bây giờ biến số này đã xuất hiện.Nghĩ tới đây, tôi bấm vào phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy mà không do dự.Sau mấy giây, cô ấy xuất hiện trên màn hình.Không khác gì trong ký ức của tôi.Cô ấy đang trò chuyện với cư dân mạng, tôi nhìn cô ấy, nỗi lo lắng mấy ngày nay đã giảm đi bớt.Trực giác nói với tôi, vị đại sư này nhất định có thể cứu tôi.Tôi nhanh chóng gửi bình luận.“Tân Di đại sư, tôi là Chu Yến, tôi đã gặp cô 2 năm trước dưới gầm cầu vượt đề đoán mệnh, cô còn nhớ không?”“Bây giờ có gì đó không ổn với cửa hàng của tôi, tôi muốn cô xem lại cho tôi 1 quẻ nữa , có được không?”Ngay sau khi tôi bình luận hai câu này, cư dân mạng không thể ngồi yên.“Bạn đang làm gì vậy? Tân Di đại sư đoán mệnh là phải xếp hàng, cô đừng chen hàng như vậy?”“Đúng vậy, tôi đã đợi mấy ngày rồi.”Tôi không biết quy tắc của phòng phát sóng trực tiếp, bị bọn họ nói như vậy tôi không biết phải làm sao.Ngược lại, Tân Di nhìn thấy bình luận này, nhẹ giọng “Ô” một tiếng.“Là cô sao.”Tôi không nghĩ là cô ấy vẫn còn nhớ đến tôi.Cô ấy ngồi thẳng dậy, giọng nói trong trẻo: “Vì là khách hàng cũ, có liên quan đến cửa hàng của bọn họ, đương nhiên có dịch vụ hậu mãi.”“Quẻ đầu tiên hôm nay, chính là cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro