Tân Giới Danh Viện, Tổng Giám Đốc Yêu Vợ Bậc Nhất
Tiên sinh không...
Mộc Nhược Hoa Tịch
2024-09-25 08:56:49
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đôi mắt màu đồng của Cố Tử Toàn hơn rụt rụt, ngẩng đầu nhìn lên anh chàng đẹp trai bị mình va chạm khiến sữa bò trên tay anh ta bắn ra, cô mím môi có hơi ngại ngùng.
Nhưng nhìn thấy gương mặt này có gì đó giống với người đàn ông trên lầu, sắc mặt cô trầm xuống.
Một tay đẩy Vũ Hi ra, cô không nói một lời mà xoay người rời đi.
Vũ Hi bị đẩy một cái lảo đảo cả người sau đó nhìn bóng lưng đã khuất sau cánh cửa, hai mắt anh ta mở to: “Trời ơi, tính tình này sao chú nhỏ còn bảo tôi mang bữa sáng cho cô chứ? Cô như vậy gọi là gây chuyện rồi bỏ trốn có biết không?”
......
Cố Tử Toàn không nghe được, bởi vì vừa bước ra biệt thự, cô liền ngẩn người.
Bên ngoài căn biệt thự phong cách Địa Trung Hải là mặt cỏ không nhìn thấy biên giới.
Trên mặt cỏ đậu một dàn siêu xe, từ Porsche 918, đến Aston Martin Vanquish, lại đến Maybach, Ferrari 488, Suv, Mercedes SLR, Rolls-Royce ...
Trong trí nhớ còn sót lại, co chỉ nhớ chiếc Porsche ở bãi đậu xe...
“...” Cố Tử Toàn trầm mặc.
Cho đến khi phía trước biệt thự có một chiếc Bentley màu đen lái tới.
Trên xe có một người tài xế bước xuống đi tới trước mặt Cố Tử Toàn, anh ta cúi người chào hỏi: “Cố tiểu thư, tiên sinh bảo tôi đưa cô trở về.”
Cố Tử Toàn mím môi, nhìn từ biệt thự ra tới vẫn còn một đoạn dài lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô biết nếu mình không ngồi lên xe thì sẽ không thể đón xe trở về.
Cuối cùng cô dời tầm mắt đến chiếc xe Bentley.
Cười tự giễu, may mắn mình còn được anh ta cho ngồi chiếc xe cấp bậc này trở về.
Mở cửa xe, cô không hề câu nệ mà leo lên.
Lúc chiếc xe khởi động, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu liền thấy cô gái kia yên tĩnh ngồi đằng sau nhưng mơ hồ tỏa ra khí chất ưu nhã, ban đầu còn khó hiểu vì sao tiên sinh lại mang một cô gái về nhà, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp làm cho người ta nhộn nhạo này cũng có thể hiểu.
Tài xế nhếch môi cười nói: “Tiên sinh không tồi, tiểu thư không ngại suy xét một chút.”
Gì cơ?
Cố Tử Toàn sửng sốt, khó hiểu tài xế bảo cô suy xét cái gì?
...
Trước cửa sổ sát đất tầng hai của biệt thự, người đàn ông thả tờ báo xuống bàn lại đứng lên.
Một tay anh cầm ly rượu vang đỏ, một tay cho vào túi quần lẳng lặng nhìn chiếc Bentley đã rời đi.
Quần áo ở nhà màu tro cộng thêm áo thun trắng, trông anh vô cùng thoải mái.
Chỉ một lúc sau di động vang lên.
Anh ấn nút nghe.
Bên trong là một giọng nữ vô cùng êm ái: “Thành Cẩn, buổi xem mắt tối nay đừng đến muộn.”
Lúc này, chiếc xe Bentley vừa lúc chạy đến cổng lớn, lúc cánh cửa hoa văn màu đen mở ra, Phong Thành Cẩn nhìn thấy bóng dáng mỏng manh của Cố Tử Toàn.
Anh nhếch môi uống một ngụm rượu, ánh mắt thâm thúy nhìn Cố Tử Toàn.
Anh nói: “Được rồi, con sẽ tới đúng giờ.”
...
Lúc Cố Tử Toàn xoay người cũng thấy được bóng người trước cửa sổ sát đất lại nghĩ tới chuyện đêm qua, cô lạnh nhạt quay đầu đi.
Cô không nói gì, tài xế cũng tuân thủ bổn phận không nói gì nữa.
Lúc tới Tuyết Phong Dạ Hoa, Cố Tử Toàn xuống xe.
Lúc này tài xế mới nhớ tới gì đó, nhanh chóng cầm di động trả cho cô: “Xin lỗi Cố tiểu thư, đêm qua di động của cô không còn pin cho nên tiên sinh bảo chúng tôi sạc cho cô. Cô xem có cuộc gọi khẩn cấp nào hay không.”
Đôi mắt màu đồng của Cố Tử Toàn hơn rụt rụt, ngẩng đầu nhìn lên anh chàng đẹp trai bị mình va chạm khiến sữa bò trên tay anh ta bắn ra, cô mím môi có hơi ngại ngùng.
Nhưng nhìn thấy gương mặt này có gì đó giống với người đàn ông trên lầu, sắc mặt cô trầm xuống.
Một tay đẩy Vũ Hi ra, cô không nói một lời mà xoay người rời đi.
Vũ Hi bị đẩy một cái lảo đảo cả người sau đó nhìn bóng lưng đã khuất sau cánh cửa, hai mắt anh ta mở to: “Trời ơi, tính tình này sao chú nhỏ còn bảo tôi mang bữa sáng cho cô chứ? Cô như vậy gọi là gây chuyện rồi bỏ trốn có biết không?”
......
Cố Tử Toàn không nghe được, bởi vì vừa bước ra biệt thự, cô liền ngẩn người.
Bên ngoài căn biệt thự phong cách Địa Trung Hải là mặt cỏ không nhìn thấy biên giới.
Trên mặt cỏ đậu một dàn siêu xe, từ Porsche 918, đến Aston Martin Vanquish, lại đến Maybach, Ferrari 488, Suv, Mercedes SLR, Rolls-Royce ...
Trong trí nhớ còn sót lại, co chỉ nhớ chiếc Porsche ở bãi đậu xe...
“...” Cố Tử Toàn trầm mặc.
Cho đến khi phía trước biệt thự có một chiếc Bentley màu đen lái tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên xe có một người tài xế bước xuống đi tới trước mặt Cố Tử Toàn, anh ta cúi người chào hỏi: “Cố tiểu thư, tiên sinh bảo tôi đưa cô trở về.”
Cố Tử Toàn mím môi, nhìn từ biệt thự ra tới vẫn còn một đoạn dài lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô biết nếu mình không ngồi lên xe thì sẽ không thể đón xe trở về.
Cuối cùng cô dời tầm mắt đến chiếc xe Bentley.
Cười tự giễu, may mắn mình còn được anh ta cho ngồi chiếc xe cấp bậc này trở về.
Mở cửa xe, cô không hề câu nệ mà leo lên.
Lúc chiếc xe khởi động, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu liền thấy cô gái kia yên tĩnh ngồi đằng sau nhưng mơ hồ tỏa ra khí chất ưu nhã, ban đầu còn khó hiểu vì sao tiên sinh lại mang một cô gái về nhà, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp làm cho người ta nhộn nhạo này cũng có thể hiểu.
Tài xế nhếch môi cười nói: “Tiên sinh không tồi, tiểu thư không ngại suy xét một chút.”
Gì cơ?
Cố Tử Toàn sửng sốt, khó hiểu tài xế bảo cô suy xét cái gì?
...
Trước cửa sổ sát đất tầng hai của biệt thự, người đàn ông thả tờ báo xuống bàn lại đứng lên.
Một tay anh cầm ly rượu vang đỏ, một tay cho vào túi quần lẳng lặng nhìn chiếc Bentley đã rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quần áo ở nhà màu tro cộng thêm áo thun trắng, trông anh vô cùng thoải mái.
Chỉ một lúc sau di động vang lên.
Anh ấn nút nghe.
Bên trong là một giọng nữ vô cùng êm ái: “Thành Cẩn, buổi xem mắt tối nay đừng đến muộn.”
Lúc này, chiếc xe Bentley vừa lúc chạy đến cổng lớn, lúc cánh cửa hoa văn màu đen mở ra, Phong Thành Cẩn nhìn thấy bóng dáng mỏng manh của Cố Tử Toàn.
Anh nhếch môi uống một ngụm rượu, ánh mắt thâm thúy nhìn Cố Tử Toàn.
Anh nói: “Được rồi, con sẽ tới đúng giờ.”
...
Lúc Cố Tử Toàn xoay người cũng thấy được bóng người trước cửa sổ sát đất lại nghĩ tới chuyện đêm qua, cô lạnh nhạt quay đầu đi.
Cô không nói gì, tài xế cũng tuân thủ bổn phận không nói gì nữa.
Lúc tới Tuyết Phong Dạ Hoa, Cố Tử Toàn xuống xe.
Lúc này tài xế mới nhớ tới gì đó, nhanh chóng cầm di động trả cho cô: “Xin lỗi Cố tiểu thư, đêm qua di động của cô không còn pin cho nên tiên sinh bảo chúng tôi sạc cho cô. Cô xem có cuộc gọi khẩn cấp nào hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro