Tân Giới Danh Viện, Tổng Giám Đốc Yêu Vợ Bậc Nhất
Vì sao 8 năm tr...
Mộc Nhược Hoa Tịch
2024-09-25 08:56:49
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên kia, nửa đêm Cố Tử Toàn mới ngủ, lúc tỉnh lại thì đã là 4h30 sáng.
Vốn 1h30 mới ngủ, không được 3h đã tỉnh lại thật đúng là chuyện tra tấn người ta mà.
Nhưng trong lòng còn có việc, cô ngủ không yên giấc, chờ tỉnh lại nhìn màn hình di động vẫn không sáng lên, trong mắt cô lóe lên sự ảm đạm…
Nhớ tới 8 năm trước xảy ra tai nạn xe cộ khiến đôi mắt bị thương, cô an dưỡng ở trung tâm đại học Y ở New York.
Thị lực của cô bị suy giảm, là mù tạm thời, “Hách Khải Mặc” ân ần chăm sóc cô, khi đó anh dịu dàng, sẽ hôn cô, thậm chí đêm đó sau khi cô chủ động, anh còn thì thầm bên tai cô nói một câu “gả cho anh”, trong mắt cô lại ngấn nước.
Lau khô nước mắt, cô quật cường nâng cằm để toàn bộ khổ sở chảy ngược vào trong.
Lúc này mới nhìn Dư Vi nằm bên cạnh đang ngủ say, cô nhẹ nhàng xuống giường.
Rót một cốc nước lọc, cô vừa uống vừa vào phòng chuẩn bị làm việc.
Bật chiếc đèn bàn màu cam ấm áp, cô nhìn chằm chằm vào màn hình đang lấp lóe.
Lên mạng tìm kiếm thông tin, cô nhấp chuột tìm thông tin liên quan đến tập đoàn Phong Dịch.
Cố Tử Toàn xem từng cái, từ web công ty cho đến phân tích sản phẩm, từ phỏng vấn truyền thông cho đến các tin bên lề.
Vốn dĩ chỉ muốn nghiên cứu hệ thống công ty một chút, không nghĩ tới lật lật vài trang ngược lại cô nhìn thấy hai tin tức có chút hấp dẫn.
Một cái là công ty cũ của Phong Dịch tên là Địa ốc Vân Phong, sau khi thu mua một công ty Vân thị liền tiến hành cải tổ, sau đó trong giới truyền thông với hàng trăm công ty, Phong Dịch nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, địa vị tinh chuẩn, mở rộng đến quy mô rộng lớn như ngày hôm nay.
Một cái khác đó là trước khi diễn ra cải tổ, “Địa ốc Vân Phong” từng mở một công ty khác ở New York vào 8 năm trước, hình như là hậu cần bán lẻ nhưng hình như công ty mới đăng ký không tới 3 tháng liền không biết vì sao mà tuyên bố đóng cửa.
Là ảnh hưởng tài chính từ Mỹ sao?
Cố Tử Toàn cầm cốc nước lên uống một ngụm, lại kéo chuột sang giao diện khác.
Thật ra đối với chuyện 8 năm trước ở trong nước cô cũng không nắm rõ, nhưng cô biết 6, 7 năm trước nước Mỹ có nguy cơ về đầu tư tài chính.
Phong Thành Cẩn là một thương nhân đầu tư địa ốc vì sao lúc đó còn mạo hiểm tiến công sang New York?
Hơn nữa lại còn là 8 năm trước?
Nghĩ tới con số này, Cố Tử Toàn nhíu mày.
Nhưng không nhìn thấy được tin tức nào có tính chân thực, lật xem mấy topic sau, cô tắt tab, bắt đầu tìm kiếm tài liệu.
Trời dần sáng cho đến khi mặt trời dần lộ ra.
Dư Viễn Thần tỉnh dậy sớm, vừa mở cửa ra liền thấy trong phòng khách có một bóng người đang nghiêm túc làm việc với máy tính.
Hoảng thần, anh nhớ tới khi còn bé mỗi lần anh tới đại viện, bọn trẻ con gia đình khác đều điên cuồng chơi đùa, mà Cố Tử Toàn chỉ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ hoặc là đọc sách hoặc là luyện đàn…
Từ bé cô đã dụng tâm khắc khổ, nghiêm túc làm việc đối với người khác mà nói hoặc là vì gia đình muốn hoặc là tự mình ép mình, mà cô làm vậy chỉ vì đó là thói quen.
Cố Tử Toàn che miệng ngáp một cái, sau đó lại lau nước mắt chảy ra.
Dư Viễn Thần lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt sau đó đi vào phòng bếp.
Bên kia, nửa đêm Cố Tử Toàn mới ngủ, lúc tỉnh lại thì đã là 4h30 sáng.
Vốn 1h30 mới ngủ, không được 3h đã tỉnh lại thật đúng là chuyện tra tấn người ta mà.
Nhưng trong lòng còn có việc, cô ngủ không yên giấc, chờ tỉnh lại nhìn màn hình di động vẫn không sáng lên, trong mắt cô lóe lên sự ảm đạm…
Nhớ tới 8 năm trước xảy ra tai nạn xe cộ khiến đôi mắt bị thương, cô an dưỡng ở trung tâm đại học Y ở New York.
Thị lực của cô bị suy giảm, là mù tạm thời, “Hách Khải Mặc” ân ần chăm sóc cô, khi đó anh dịu dàng, sẽ hôn cô, thậm chí đêm đó sau khi cô chủ động, anh còn thì thầm bên tai cô nói một câu “gả cho anh”, trong mắt cô lại ngấn nước.
Lau khô nước mắt, cô quật cường nâng cằm để toàn bộ khổ sở chảy ngược vào trong.
Lúc này mới nhìn Dư Vi nằm bên cạnh đang ngủ say, cô nhẹ nhàng xuống giường.
Rót một cốc nước lọc, cô vừa uống vừa vào phòng chuẩn bị làm việc.
Bật chiếc đèn bàn màu cam ấm áp, cô nhìn chằm chằm vào màn hình đang lấp lóe.
Lên mạng tìm kiếm thông tin, cô nhấp chuột tìm thông tin liên quan đến tập đoàn Phong Dịch.
Cố Tử Toàn xem từng cái, từ web công ty cho đến phân tích sản phẩm, từ phỏng vấn truyền thông cho đến các tin bên lề.
Vốn dĩ chỉ muốn nghiên cứu hệ thống công ty một chút, không nghĩ tới lật lật vài trang ngược lại cô nhìn thấy hai tin tức có chút hấp dẫn.
Một cái là công ty cũ của Phong Dịch tên là Địa ốc Vân Phong, sau khi thu mua một công ty Vân thị liền tiến hành cải tổ, sau đó trong giới truyền thông với hàng trăm công ty, Phong Dịch nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, địa vị tinh chuẩn, mở rộng đến quy mô rộng lớn như ngày hôm nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cái khác đó là trước khi diễn ra cải tổ, “Địa ốc Vân Phong” từng mở một công ty khác ở New York vào 8 năm trước, hình như là hậu cần bán lẻ nhưng hình như công ty mới đăng ký không tới 3 tháng liền không biết vì sao mà tuyên bố đóng cửa.
Là ảnh hưởng tài chính từ Mỹ sao?
Cố Tử Toàn cầm cốc nước lên uống một ngụm, lại kéo chuột sang giao diện khác.
Thật ra đối với chuyện 8 năm trước ở trong nước cô cũng không nắm rõ, nhưng cô biết 6, 7 năm trước nước Mỹ có nguy cơ về đầu tư tài chính.
Phong Thành Cẩn là một thương nhân đầu tư địa ốc vì sao lúc đó còn mạo hiểm tiến công sang New York?
Hơn nữa lại còn là 8 năm trước?
Nghĩ tới con số này, Cố Tử Toàn nhíu mày.
Nhưng không nhìn thấy được tin tức nào có tính chân thực, lật xem mấy topic sau, cô tắt tab, bắt đầu tìm kiếm tài liệu.
Trời dần sáng cho đến khi mặt trời dần lộ ra.
Dư Viễn Thần tỉnh dậy sớm, vừa mở cửa ra liền thấy trong phòng khách có một bóng người đang nghiêm túc làm việc với máy tính.
Hoảng thần, anh nhớ tới khi còn bé mỗi lần anh tới đại viện, bọn trẻ con gia đình khác đều điên cuồng chơi đùa, mà Cố Tử Toàn chỉ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ hoặc là đọc sách hoặc là luyện đàn…
Từ bé cô đã dụng tâm khắc khổ, nghiêm túc làm việc đối với người khác mà nói hoặc là vì gia đình muốn hoặc là tự mình ép mình, mà cô làm vậy chỉ vì đó là thói quen.
Cố Tử Toàn che miệng ngáp một cái, sau đó lại lau nước mắt chảy ra.
Dư Viễn Thần lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt sau đó đi vào phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro