Tân Giới Danh Viện, Tổng Giám Đốc Yêu Vợ Bậc Nhất
Xem mắt!
Mộc Nhược Hoa Tịch
2024-09-25 08:56:49
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Phong tiên sinh?” Cố Tử Toàn mở miệng chào hỏi.
...
Vài phút sau, trong phòng khách, Phong Thành Cẩn và Cố Tử Toàn ngồi hai đầu sofa màu trắng.
Trước mặt, phục vụ mang tới một đĩa trái cây và bánh ngọt, còn có rượu vang đỏ.
Cố Tử Toàn nhìn anh đột nhiên bật cười.
Phong Thành Cẩn nhếch môi nói: “Cười cái gì?”
“Tôi phát hiện con người anh giống...” Cố Tử Toàn không nói hết câu.
Phong Thành Cẩn biết cô hiểu ra chuyện sáng nay, anh cười nói: “Có thích xen vào chuyện của người khác sao?”
“’Đâu có, Phong tiên sinh giúp tôi hai lần, tôi vẫn nên nói cảm ơn, chỉ là cách thức này thật sự là…” Lúc nà cô lại không cố ý ngập ngừng mà nói thẳng: “Có phần hư hỏng.”
Câu cuối cùng kéo dài như hờn dỗi vậy.
“…” Phong Thành Cẩn sửng sốt, không nhịn được cười ra tiếng.
Hai vai anh run rẩy, càng đứng nói có áo sơ mi trắng và tây trang màu xanh lam phụ họa, cộng thêm nụ cười đó càng hấp dẫn người ta hơn.
Anh lắc đầu: “Thật đúng là không nên giúp cô, giúp xong còn bị nói là hư hỏng, lần đầu tiên trong đời tôi bị người ta nói mình hư hỏng đấy.’
Cố Tử Toàn mím môi, cúi đầu nói: “Ghi thù giống như anh tôi cũng lần đầu tiên mới gặp đấy.”
Trong nháy mắt, không khí thoải mái hơn.
Ký ức đi xem mắt tồi tệ nhiều năm của hai người dường như vì tiếng cười này mà tan thành mây khói.
Phong Thành Cẩn nhếch môi nâng ly với cô.
Cố Tử Toàn hơi giật mình, sau đó bưng ly rượu trước mặt thoải mái cụng với anh.
Trong phòng đều là tiếng đàn violon khiến tâm trạng người ta bình tĩnh hẳn.
Nghĩ lúc chuyện khó hiểu lúc trước, Cố Tử Toàn hỏi: “Ông chủ của tạp chí Tài chính và tầm nhìn kinh tế là anh sao?”
“Không phải, chỉ quen biết Kỳ Miểu, nhờ anh ta giúp cô giải vây mà thôi.”
Phong Thành Cẩn cắm một miếng trái cây trên đĩa đưa cho Cố Tử Toàn.
Thái độ thân sĩ của anh khiến hàng mi dài trên mắt Cố Tử Toàn hơi rung rung.
Phong Thành Cẩn nhìn cô hỏi: “Chưa ăn tối hả?”
Cố Tử Toàn cắn một miếng táo, không biết tại sao anh lại biết được chuyện này.
Phong Thành Cẩn nhìn biểu tình kinh ngạc của cô, anh chỉ cười.
Sau đó ấn chuông phục vụ trên bàn, chờ phục vụ đi tới, anh sắp xếp một bữa cơm Tây.
Sau đó mới nói: “Mấy cô gái tầm tuổi cô đều vì giảm béo mà không ăn cơm tối, càng không chạm vào mấy loại như bánh kem, tôi thấy hôm nay cô chọn váy bó sát người, hẳn là chưa ăn gì…”
Theo ánh mắt của anh, Cố Tử Toàn nhìn bụng nhỏ của mình, dù đang ngồi vẫn rất bằng phẳng, trái tim cô run lên.
Thực tế buổi trưa cô tức giận nên vẫn chưa ăn được gì, thật sự có chút đói bụng.
Phong Thành Cẩn không nhìn lung tung, chỉ nhìn qua bụng cô sau đó dời tầm mắt.
Cố Tử Toàn cảm thấy có gì đó không nói nên lời.
Không bao lâu, cơm Tây được mang lên, có lẽ là anh phân phó cho nên thức ăn vô cùng tỉ mỉ.
Đầu bếp chính màu trang phục trắng chế biến món gan ngỗng kiểu Pháp ngay tại chỗ, còn có tôm hùm châu Úc, còn thắp nến thay cho bọn họ.
Trong không khí lãng mạn này, Cố Tử Toàn bắt đầu dùng bữa.
Phong Thành Cẩn cũng rất lịch thiệp, ăn một chút cùng cô.
Cố Tử Toàn vừa ăn vừa nhìn người đàn ông trầm ổn, nội liễm trước mặt.
Anh nói anh không phải là ông chủ của tạp chính Tài chính và tầm nhìn kinh tế, cô không tin đâu.
Bởi vì ở giới tài chính và kinh tế, cô vẫn biết đằng sau tạp chí có ông chủ chưa bao giờ lộ mặt.
Tâm niệm vừa động, cô bưng rượu vang đỏ uống một ngụm, nói: “Đây là tiệc tối xã giao để kêu gọi đầu tư, sao anh lại tới?”
Phong Thành Cẩn đang cắt gan ngỗng, Anh bình tĩnh nói: “Đi xem mắt.”
“Cái đó…!” Cố Tử Toàn ngẩn ra, thiếu chút phun hết rượu trong miệng ra ngoài.
“Phong tiên sinh?” Cố Tử Toàn mở miệng chào hỏi.
...
Vài phút sau, trong phòng khách, Phong Thành Cẩn và Cố Tử Toàn ngồi hai đầu sofa màu trắng.
Trước mặt, phục vụ mang tới một đĩa trái cây và bánh ngọt, còn có rượu vang đỏ.
Cố Tử Toàn nhìn anh đột nhiên bật cười.
Phong Thành Cẩn nhếch môi nói: “Cười cái gì?”
“Tôi phát hiện con người anh giống...” Cố Tử Toàn không nói hết câu.
Phong Thành Cẩn biết cô hiểu ra chuyện sáng nay, anh cười nói: “Có thích xen vào chuyện của người khác sao?”
“’Đâu có, Phong tiên sinh giúp tôi hai lần, tôi vẫn nên nói cảm ơn, chỉ là cách thức này thật sự là…” Lúc nà cô lại không cố ý ngập ngừng mà nói thẳng: “Có phần hư hỏng.”
Câu cuối cùng kéo dài như hờn dỗi vậy.
“…” Phong Thành Cẩn sửng sốt, không nhịn được cười ra tiếng.
Hai vai anh run rẩy, càng đứng nói có áo sơ mi trắng và tây trang màu xanh lam phụ họa, cộng thêm nụ cười đó càng hấp dẫn người ta hơn.
Anh lắc đầu: “Thật đúng là không nên giúp cô, giúp xong còn bị nói là hư hỏng, lần đầu tiên trong đời tôi bị người ta nói mình hư hỏng đấy.’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tử Toàn mím môi, cúi đầu nói: “Ghi thù giống như anh tôi cũng lần đầu tiên mới gặp đấy.”
Trong nháy mắt, không khí thoải mái hơn.
Ký ức đi xem mắt tồi tệ nhiều năm của hai người dường như vì tiếng cười này mà tan thành mây khói.
Phong Thành Cẩn nhếch môi nâng ly với cô.
Cố Tử Toàn hơi giật mình, sau đó bưng ly rượu trước mặt thoải mái cụng với anh.
Trong phòng đều là tiếng đàn violon khiến tâm trạng người ta bình tĩnh hẳn.
Nghĩ lúc chuyện khó hiểu lúc trước, Cố Tử Toàn hỏi: “Ông chủ của tạp chí Tài chính và tầm nhìn kinh tế là anh sao?”
“Không phải, chỉ quen biết Kỳ Miểu, nhờ anh ta giúp cô giải vây mà thôi.”
Phong Thành Cẩn cắm một miếng trái cây trên đĩa đưa cho Cố Tử Toàn.
Thái độ thân sĩ của anh khiến hàng mi dài trên mắt Cố Tử Toàn hơi rung rung.
Phong Thành Cẩn nhìn cô hỏi: “Chưa ăn tối hả?”
Cố Tử Toàn cắn một miếng táo, không biết tại sao anh lại biết được chuyện này.
Phong Thành Cẩn nhìn biểu tình kinh ngạc của cô, anh chỉ cười.
Sau đó ấn chuông phục vụ trên bàn, chờ phục vụ đi tới, anh sắp xếp một bữa cơm Tây.
Sau đó mới nói: “Mấy cô gái tầm tuổi cô đều vì giảm béo mà không ăn cơm tối, càng không chạm vào mấy loại như bánh kem, tôi thấy hôm nay cô chọn váy bó sát người, hẳn là chưa ăn gì…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo ánh mắt của anh, Cố Tử Toàn nhìn bụng nhỏ của mình, dù đang ngồi vẫn rất bằng phẳng, trái tim cô run lên.
Thực tế buổi trưa cô tức giận nên vẫn chưa ăn được gì, thật sự có chút đói bụng.
Phong Thành Cẩn không nhìn lung tung, chỉ nhìn qua bụng cô sau đó dời tầm mắt.
Cố Tử Toàn cảm thấy có gì đó không nói nên lời.
Không bao lâu, cơm Tây được mang lên, có lẽ là anh phân phó cho nên thức ăn vô cùng tỉ mỉ.
Đầu bếp chính màu trang phục trắng chế biến món gan ngỗng kiểu Pháp ngay tại chỗ, còn có tôm hùm châu Úc, còn thắp nến thay cho bọn họ.
Trong không khí lãng mạn này, Cố Tử Toàn bắt đầu dùng bữa.
Phong Thành Cẩn cũng rất lịch thiệp, ăn một chút cùng cô.
Cố Tử Toàn vừa ăn vừa nhìn người đàn ông trầm ổn, nội liễm trước mặt.
Anh nói anh không phải là ông chủ của tạp chính Tài chính và tầm nhìn kinh tế, cô không tin đâu.
Bởi vì ở giới tài chính và kinh tế, cô vẫn biết đằng sau tạp chí có ông chủ chưa bao giờ lộ mặt.
Tâm niệm vừa động, cô bưng rượu vang đỏ uống một ngụm, nói: “Đây là tiệc tối xã giao để kêu gọi đầu tư, sao anh lại tới?”
Phong Thành Cẩn đang cắt gan ngỗng, Anh bình tĩnh nói: “Đi xem mắt.”
“Cái đó…!” Cố Tử Toàn ngẩn ra, thiếu chút phun hết rượu trong miệng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro