Tân Nương Xung Hỉ Của Tướng Quân
Chương 4
A Nào
2024-07-19 05:33:00
Hắn càng bất ngờ hơn: "Đây cũng là nương ngươi dạy ngươi?"
"Không phải...... Là các mama dạy lễ nghi tại phủ tướng quân dạy ta."
Tống Nghi Đình nghe xong mỉm cười một tiếng, vật người nằm trên gối: "Mọi chuyện đều muốn an bài cho ta, ngay cả chuyện khuê phòng cũng đều thay ta nghĩ kỹ. Buồn cười. Ta quả thật là một phế nhân."
"Ngươi không phải."
Tống Nghi Đình hình như là thật sự tức giận, nửa ngày không để ý tới ta.
Ta lấy lòng nói: "Tiên sinh tính bát tự nói, ta bát tự phú quý, nghĩ mà nói, cái phú quý may mắn này biết đâu có tác dụng với ngươi thì sao? "
"Quân lừa đảo đó mà ngươi cũng tin?"
"Tin chứ." Ta nhẹ nhàng dắt ống tay áo của hắn, khóc thút tha thút thít nhưng vẫn cố làm hắn vui lòng, "Tướng công, ta đói. Ngài cho ta ăn mọt miếng trước đi? Chờ ta ăn no rồi, mới có khí lực hưởng thụ vinh hoa phú quý."
Vẻ mặt của Tống Nghi Đình hoà hoãn lại, ra hiệu cho ta: "Trên bàn có bánh ngọt, là Thái hậu nương nương ban thưởng, mới làm xong đấy."
"Bánh ngọt trong hoàng cung à?! Ta chưa từng ăn qua!" Ta không kéo tay áo Tống Nghi Đình nữa, xoay người xuống giường, bưng đĩa bánh ngọt trên bàn lên.
Không ăn mấy miếng, nhìn thấy Tống Nghi Đình nhìn ta. Ta đưa tới một miếng: "Cho ngươi."
Hắn lắc đầu: "Ta không ăn."
Ta ăn đến mặt phồng lên thành cái bánh bao, miệng lầm bầm: "Ngươi nếm thử mà xem, ăn thật ngon. Cái này mùa tại sao có thể có hoa hồng đỏ chứ? Ăn quá ngon!"
Ta đem khối bánh Tống Nghi Đình không ăn kia cắn một miếng, nhìn thấy nhân hoa hồng đỏ bên trong đẹp đến mê người.
Tống Nghi Đình đột nhiên mở miệng: "Vậy ta nếm thử một chút."
Ta từ trong mâm tìm bánh ngọt nhân hoa hồng cho hắn, hắn nói thẳng: "Nửa miếng trong tay ngươi kia là đủ rồi."
"Ta cắn qua rồi."
"Không sao." Đúng là đồ từ hoàng cung, ăn đúng là không tệ, không chỉ riêng ta ăn được nhiều Tống Nghi Đình cũng ăn theo không ít. Ta ăn đến bụng căng tròn trịa, ăn no rồi mệt rã rời, ngồi ở trên giường ngủ gật.
Tống Nghi Đình nhìn không được, muốn cho ta một chỗ nằm: "Không muốn đi phòng sát vách, vậy liền ở chỗ này ngủ chút đi." Ta mơ mơ màng màng: "Không được, ngươi còn chưa uống thuốc đâu."
"Ta không uống ngươi liền không ngủ?"
"Phải! Nương ta nói, chăm sóc phu quân, là bổn phận của ta......"
Tống Nghi Đình nói nhỏ cái gì đó, ta cẩn thận nghe, thì ra là phàn nàn nương ta thật nhiều chuyện. Có lẽ là ăn no rồi tâm tình tốt, hắn gọi người gác hiên đêm ngoài cửa: "Đem thuốc hâm nóng, bắt đầu mang vào đi."
Người ngoài cửa vạn vạn không nghĩ tới Tống Nghi Đình sẽ chủ động uống thuốc, chú ý cẩn thận bưng thuốc đã được hâm nóng cẩn thận vào cửa, cúi thấp người định cho hắn uống, bị Tống nghi đình cự tuyệt.
Hắn lạnh giọng mắng: "Ta còn không có phế đến mức cả chén thuốc đều bưng không được."
Hạ nhân còn đang cầu hắn tự mình uống không được, buông xuống chén thuốc rồi chuồn mất.
Ta kéo lấy má, nhìn Tống nghi đình một hơi uống xong nguyên một bát.
Nước thuốc đắng chát, hương vị rất đậm. Ta sụt sịt cái mũi, có chút thương hại hắn: "Đắng lắm không?"
Tống Nghi Đình lười ứng phó ta, nhẹ giọng"Ừm" Một chút.
Ta từ trong tay áo móc ra một khối đường mạch nha đặt ở bên môi hắn: "Ăn nó đi liền không đắng nữa."
Ta nói có chút không ý tứ: "Ta giấu ở trong tay áo, nghĩ bên trong kiệu hoa thì lấy ra ăn. Kết quả trên đường đi quá hồi hộp, nên quên đi mất."
Tống Nghi Đình ngậm lấy viên đường, hỏi ta: "Trên đường vì cái gì hồi hộp?"
"Đại cô nương lên kiệu hoa, đương nhiên hồi hộp. Ta nghĩ đến, nhỡ đâu vị hôn phu của ta là cái người quái dị, vậy ta phải làm sao bây giờ."
"Hiện tại thế nào, cảm thấy hắn xấu không?"
Chỗ Tống Nghi Đình từng nằm qua rất ấm áp, ta quá mệt mỏi, đặt người nằm xuống chỗ hắn vừa nằm, uốn người cạnh hắn. Trên người hắn cũng là mùi dược thảo nồng đậm, tựa hồ để hỗ trợ giấc ngủ.
Ta lại sụt sịt mũi xích lại gần, dán lên quần áo của hắn: "Không xấu, lại còn rất tuấn tú."
Trước khi ngủ ý thức mơ hồ, mơ hồ nghe được Tống Nghi Đình lại thở dài: "Thì tính sao, cũng chỉ là một phế nhân nằm co quắp trên giường thôi."
"Thế nhưng bệnh kiểu gì cũng sẽ khá hơn."
"Có đúng không?"
"Đúng chứ."
"Không phải...... Là các mama dạy lễ nghi tại phủ tướng quân dạy ta."
Tống Nghi Đình nghe xong mỉm cười một tiếng, vật người nằm trên gối: "Mọi chuyện đều muốn an bài cho ta, ngay cả chuyện khuê phòng cũng đều thay ta nghĩ kỹ. Buồn cười. Ta quả thật là một phế nhân."
"Ngươi không phải."
Tống Nghi Đình hình như là thật sự tức giận, nửa ngày không để ý tới ta.
Ta lấy lòng nói: "Tiên sinh tính bát tự nói, ta bát tự phú quý, nghĩ mà nói, cái phú quý may mắn này biết đâu có tác dụng với ngươi thì sao? "
"Quân lừa đảo đó mà ngươi cũng tin?"
"Tin chứ." Ta nhẹ nhàng dắt ống tay áo của hắn, khóc thút tha thút thít nhưng vẫn cố làm hắn vui lòng, "Tướng công, ta đói. Ngài cho ta ăn mọt miếng trước đi? Chờ ta ăn no rồi, mới có khí lực hưởng thụ vinh hoa phú quý."
Vẻ mặt của Tống Nghi Đình hoà hoãn lại, ra hiệu cho ta: "Trên bàn có bánh ngọt, là Thái hậu nương nương ban thưởng, mới làm xong đấy."
"Bánh ngọt trong hoàng cung à?! Ta chưa từng ăn qua!" Ta không kéo tay áo Tống Nghi Đình nữa, xoay người xuống giường, bưng đĩa bánh ngọt trên bàn lên.
Không ăn mấy miếng, nhìn thấy Tống Nghi Đình nhìn ta. Ta đưa tới một miếng: "Cho ngươi."
Hắn lắc đầu: "Ta không ăn."
Ta ăn đến mặt phồng lên thành cái bánh bao, miệng lầm bầm: "Ngươi nếm thử mà xem, ăn thật ngon. Cái này mùa tại sao có thể có hoa hồng đỏ chứ? Ăn quá ngon!"
Ta đem khối bánh Tống Nghi Đình không ăn kia cắn một miếng, nhìn thấy nhân hoa hồng đỏ bên trong đẹp đến mê người.
Tống Nghi Đình đột nhiên mở miệng: "Vậy ta nếm thử một chút."
Ta từ trong mâm tìm bánh ngọt nhân hoa hồng cho hắn, hắn nói thẳng: "Nửa miếng trong tay ngươi kia là đủ rồi."
"Ta cắn qua rồi."
"Không sao." Đúng là đồ từ hoàng cung, ăn đúng là không tệ, không chỉ riêng ta ăn được nhiều Tống Nghi Đình cũng ăn theo không ít. Ta ăn đến bụng căng tròn trịa, ăn no rồi mệt rã rời, ngồi ở trên giường ngủ gật.
Tống Nghi Đình nhìn không được, muốn cho ta một chỗ nằm: "Không muốn đi phòng sát vách, vậy liền ở chỗ này ngủ chút đi." Ta mơ mơ màng màng: "Không được, ngươi còn chưa uống thuốc đâu."
"Ta không uống ngươi liền không ngủ?"
"Phải! Nương ta nói, chăm sóc phu quân, là bổn phận của ta......"
Tống Nghi Đình nói nhỏ cái gì đó, ta cẩn thận nghe, thì ra là phàn nàn nương ta thật nhiều chuyện. Có lẽ là ăn no rồi tâm tình tốt, hắn gọi người gác hiên đêm ngoài cửa: "Đem thuốc hâm nóng, bắt đầu mang vào đi."
Người ngoài cửa vạn vạn không nghĩ tới Tống Nghi Đình sẽ chủ động uống thuốc, chú ý cẩn thận bưng thuốc đã được hâm nóng cẩn thận vào cửa, cúi thấp người định cho hắn uống, bị Tống nghi đình cự tuyệt.
Hắn lạnh giọng mắng: "Ta còn không có phế đến mức cả chén thuốc đều bưng không được."
Hạ nhân còn đang cầu hắn tự mình uống không được, buông xuống chén thuốc rồi chuồn mất.
Ta kéo lấy má, nhìn Tống nghi đình một hơi uống xong nguyên một bát.
Nước thuốc đắng chát, hương vị rất đậm. Ta sụt sịt cái mũi, có chút thương hại hắn: "Đắng lắm không?"
Tống Nghi Đình lười ứng phó ta, nhẹ giọng"Ừm" Một chút.
Ta từ trong tay áo móc ra một khối đường mạch nha đặt ở bên môi hắn: "Ăn nó đi liền không đắng nữa."
Ta nói có chút không ý tứ: "Ta giấu ở trong tay áo, nghĩ bên trong kiệu hoa thì lấy ra ăn. Kết quả trên đường đi quá hồi hộp, nên quên đi mất."
Tống Nghi Đình ngậm lấy viên đường, hỏi ta: "Trên đường vì cái gì hồi hộp?"
"Đại cô nương lên kiệu hoa, đương nhiên hồi hộp. Ta nghĩ đến, nhỡ đâu vị hôn phu của ta là cái người quái dị, vậy ta phải làm sao bây giờ."
"Hiện tại thế nào, cảm thấy hắn xấu không?"
Chỗ Tống Nghi Đình từng nằm qua rất ấm áp, ta quá mệt mỏi, đặt người nằm xuống chỗ hắn vừa nằm, uốn người cạnh hắn. Trên người hắn cũng là mùi dược thảo nồng đậm, tựa hồ để hỗ trợ giấc ngủ.
Ta lại sụt sịt mũi xích lại gần, dán lên quần áo của hắn: "Không xấu, lại còn rất tuấn tú."
Trước khi ngủ ý thức mơ hồ, mơ hồ nghe được Tống Nghi Đình lại thở dài: "Thì tính sao, cũng chỉ là một phế nhân nằm co quắp trên giường thôi."
"Thế nhưng bệnh kiểu gì cũng sẽ khá hơn."
"Có đúng không?"
"Đúng chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro