Tận Thế: Người Nuôi Dưỡng Phi Nhân Loại

Đầu Kim Và Xiền...

2025-01-04 04:17:46

Người cá khẽ “ừm” một tiếng, giọng trầm thấp mang theo vẻ lạnh lẽo.

Anh ta rất lạnh nhạt.

Nhưng Đường Nhu không nhớ mình đã làm gì khiến anh ta giận.

Đường Nhu bất đắc dĩ bám vào cánh tay anh, cố gắng vươn đầu lên khỏi mặt nước để không bị sặc.

“Sao anh lại trốn ở đây?” Cô nhìn vào bể nước khổng lồ sâu hun hút, có chút sợ hãi, “Trong này có thứ gì nguy hiểm không?”

Người cá khẽ nhướng mi, nhìn cô với ánh mắt nửa như cười nửa như không.

“Sợ à?”

“Ừ.” Cô thành thật gật đầu.

Dường như trong nước có quái vật hung dữ đang rình rập, sẵn sàng lao tới cắn đứt cổ họng họ bất cứ lúc nào.

Người cá không nói gì nữa, khí lạnh trên người càng thêm đậm đặc.

Theo động tác xoay người của anh, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng.

Người cá trông rất khác so với lần trước, trên chiếc cổ thon dài quấn quanh những ống hình trụ, thoạt nhìn giống như đeo vòng cổ. Làn da vốn không tì vết của anh được kết nối với một số miếng dán đầu kim và ống truyền dịch trong suốt, bên trong chảy chất lỏng màu đỏ vàng, trông vô cùng kỳ dị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giống như một mẫu vật xinh đẹp được ngâm trong formalin.

Cô nhìn những ống truyền dịch, “Anh bị sao vậy?”

Người cá không trả lời, buông tay ra, đôi mắt màu bạch kim xinh đẹp tràn đầy vẻ trách móc không lời.

Đường Nhu chưa bao giờ làm hại anh, vì vậy cô cảm thấy kỳ lạ trước sự oán giận trong mắt anh.

Có lẽ bộ đồng phục trắng trên người cô khiến anh liên tưởng đến những nhà nghiên cứu đã làm hại mình, nên giận cá chém thớt?

Đường Nhu giữ vẻ mặt bình tĩnh, tỏ ý mình không có ác ý, đợi tâm trạng người cá dịu đi một chút, cô mới đưa tay lên, nhẹ nhàng vén những lọn tóc ướt đẫm trên trán anh.

Khi làn da lộ ra, cô phát hiện không chỉ có những đầu kim và ống truyền dịch đan xen, mà cả tấm lưng trắng nõn tuyệt đẹp của người đàn ông cũng chi chít những vết sẹo dữ tợn, như thể đã bị tàn phá một cách cố ý.

Có người đã từng nói, bi kịch chính là xé nát những thứ tốt đẹp cho người ta xem.

Đường Nhu cau mày, chỉ cảm thấy những vết sẹo đó thật kinh hoàng.

Anh ta chẳng lẽ…

Người cá mảnh mai xinh đẹp và bể nước khổng lồ này cực kỳ không tương xứng, giống như sân bóng rổ chứa bóng bàn, thật nực cười, vì vậy Đường Nhu không nghĩ rằng bể nước này được dùng để nhốt anh ta.

Hơn nữa, người cá không hề có tính công kích. Trước đây cô nghe nói nơi này giam giữ sinh vật nguy hiểm nhất khu S, nên càng loại trừ khả năng này.

Vậy chỉ còn lại một khả năng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt Đường Nhu trở nên thương hại.

Anh ta có thể là thức ăn cho sinh vật bị nhốt trong bể nước này.

Mỹ nam đuôi cá không biết rằng trong khoảnh khắc im lặng của mình, con người đã tự mình suy diễn xong xuôi. Anh bơi quanh cô một vòng, rồi lại dựa vào, tựa sát vào tay áo cô, lông mày ủ rũ.

Dù là thức ăn cũng sẵn sàng giúp đỡ Đường Nhu khi cô gặp nguy hiểm.

Đường Nhu nghĩ, đây là một người cá tốt bụng.

Cô nhìn những vết kim châm lốm đốm màu đỏ tươi, hỏi anh, “Những thứ này có thể rút ra được không?”

Người cá cuối cùng cũng nhấc mi mắt lên, nhìn cô không nói lời nào, hàng mi ướt át không che giấu được vẻ u ám trong đáy mắt.

Cuối cùng, anh chỉ nói, “Tôi không thể chạm vào chúng.”

“Vậy tôi thì sao?”

Người cá không nói gì.

Đường Nhu đưa tay ra, đối phương không từ chối, vì vậy cô cẩn thận thử nắm lấy một ống kim đâm vào da cổ anh, sau đó dùng lực kéo ra ngoài.

Người cá khẽ rên lên, hàng mi ướt át run rẩy, như con bướm rơi vào mạng nhện không thể thoát ra, cau mày tựa vào mép bể kính như đang chịu đựng nỗi đau cực lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế: Người Nuôi Dưỡng Phi Nhân Loại

Số ký tự: 0