Tận Thế Quy Tắc Sinh Tồn Của Mỹ Nhân
Tận Thế Ngày Thứ 2130 (2)
Nhất Đà Thự Bính
2024-03-03 00:40:03
Một gương mặt đàn ông nhìn ngược từ góc độ của cô đang thò ra từ một cửa sổ cách cô bốn tầng.
Đây là một gương mặt đẹp trai, người ngợm cũng sạch sẽ, nhìn không giống kẻ ác.
Là hi vọng sống sót của cô! Giang Vãn lập tức vẫy tay về phía anh ta.
Thực ra không có người này, chỉ cần trên lầu có một cánh cửa sổ đang mở là cô có thể tự cứu mình.
Khoảng cách quá cao, móc sắt cô tự chế không thể nào phá vỡ thủy tinh, nếu không Giang Vãn đã có thể tự dựa vào mình để rời khỏi nơi này rồi.
"Phiền anh giúp tôi một chút! Nếu còn sống, anh cứ lấy hết vật tư của tôi đi." Giang Vãn cân nhắc ngôn từ, nói bằng giọng rất khách sáo, cũng không quên quy củ của thời tận thế.
Không thể để ân nhân cứu mạng làm không công.
Chỉ có điều vật tư của cô không nhiều lắm, hi vọng ân nhân đừng hối hận.
Cô không nhìn nhầm đối phương.
Trong thời kỳ tận thế không có đạo đức vào pháp luật, hạng người gì cũng có.
Cơ thể người, vật tư, cùng với những mục đích không thể nói cho người khác biết, nếu những người này muốn cứu người, sẽ dùng mấy lời nói nhảm uy hϊếp một phen trước mới là quy trình bình thường.
Nhưng người đàn ông này không nói gì đã ném dây thừng xuống, đầu dây còn lại được quấn chặt vài vòng trên cánh tay cường tráng, còn bỏ lại một câu: "Có thể sống sót hay không còn phải dựa vào bản thân cô."
Giọng của anh ta trong sáng thẳng thắn, còn rất êm tai.
Lời người đàn ông không dọa được Giang Vãn, bởi vì một người phải dựa vào người khác trong mọi việc đã không thể sống được tới năm thứ sáu.
Cô bắt lấy sợi dây thừng một cách chính xác, bắt đầu buộc nó lên lưng mình.
Sợi dây thừng mà người đàn ông ném xuống vừa mảnh vừa chắc. Giang Vãn cảm nhận được điều này, suy đoán đây không phải người bình thường, hoặc là có bản lĩnh của riêng mình hoặc là có căn cứ hoặc tổ chức khá một chút.
Cô vừa nghĩ, vừa không quên quấn chặt sợi dây thừng lên lưng, buộc thắt nút thật chặt.
Sau khi kiểm tra lại đồ tùy thân của mình xong, cô dùng hai tay cầm chặt sợi dây, mượn lực kéo của ân nhân để trèo lên.
Trong quá trình này, Giang Vãn hoàn toàn không dám sơ suất, vẫn âm thầm cầu khẩn ân nhân đừng trượt tay, bằng không cô ngã xuống bầy xác sống kia thì thảm.
Cũng may tất cả đều thuận lợi, hai người một kéo một trèo, lúc gần cạn kiệt sức lực thì Giang Vãn rốt cuộc cũng leo lên được tầng bốn.
Người đàn ông giơ tay kéo cô, Giang Vãn cảm nhận được một sức mạnh rất lớn đến từ anh ta, dễ dàng kéo cô vào trong tầng nhà an toàn.
Đây là một gương mặt đẹp trai, người ngợm cũng sạch sẽ, nhìn không giống kẻ ác.
Là hi vọng sống sót của cô! Giang Vãn lập tức vẫy tay về phía anh ta.
Thực ra không có người này, chỉ cần trên lầu có một cánh cửa sổ đang mở là cô có thể tự cứu mình.
Khoảng cách quá cao, móc sắt cô tự chế không thể nào phá vỡ thủy tinh, nếu không Giang Vãn đã có thể tự dựa vào mình để rời khỏi nơi này rồi.
"Phiền anh giúp tôi một chút! Nếu còn sống, anh cứ lấy hết vật tư của tôi đi." Giang Vãn cân nhắc ngôn từ, nói bằng giọng rất khách sáo, cũng không quên quy củ của thời tận thế.
Không thể để ân nhân cứu mạng làm không công.
Chỉ có điều vật tư của cô không nhiều lắm, hi vọng ân nhân đừng hối hận.
Cô không nhìn nhầm đối phương.
Trong thời kỳ tận thế không có đạo đức vào pháp luật, hạng người gì cũng có.
Cơ thể người, vật tư, cùng với những mục đích không thể nói cho người khác biết, nếu những người này muốn cứu người, sẽ dùng mấy lời nói nhảm uy hϊếp một phen trước mới là quy trình bình thường.
Nhưng người đàn ông này không nói gì đã ném dây thừng xuống, đầu dây còn lại được quấn chặt vài vòng trên cánh tay cường tráng, còn bỏ lại một câu: "Có thể sống sót hay không còn phải dựa vào bản thân cô."
Giọng của anh ta trong sáng thẳng thắn, còn rất êm tai.
Lời người đàn ông không dọa được Giang Vãn, bởi vì một người phải dựa vào người khác trong mọi việc đã không thể sống được tới năm thứ sáu.
Cô bắt lấy sợi dây thừng một cách chính xác, bắt đầu buộc nó lên lưng mình.
Sợi dây thừng mà người đàn ông ném xuống vừa mảnh vừa chắc. Giang Vãn cảm nhận được điều này, suy đoán đây không phải người bình thường, hoặc là có bản lĩnh của riêng mình hoặc là có căn cứ hoặc tổ chức khá một chút.
Cô vừa nghĩ, vừa không quên quấn chặt sợi dây thừng lên lưng, buộc thắt nút thật chặt.
Sau khi kiểm tra lại đồ tùy thân của mình xong, cô dùng hai tay cầm chặt sợi dây, mượn lực kéo của ân nhân để trèo lên.
Trong quá trình này, Giang Vãn hoàn toàn không dám sơ suất, vẫn âm thầm cầu khẩn ân nhân đừng trượt tay, bằng không cô ngã xuống bầy xác sống kia thì thảm.
Cũng may tất cả đều thuận lợi, hai người một kéo một trèo, lúc gần cạn kiệt sức lực thì Giang Vãn rốt cuộc cũng leo lên được tầng bốn.
Người đàn ông giơ tay kéo cô, Giang Vãn cảm nhận được một sức mạnh rất lớn đến từ anh ta, dễ dàng kéo cô vào trong tầng nhà an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro