Tận Thế Quy Tắc Sinh Tồn Của Mỹ Nhân
Vận May Xuất Sắc
Nhất Đà Thự Bính
2024-03-03 00:40:03
Ban nãy không nhìn kỹ, giờ thấy rõ vũ khí của Giang Vãn, Bùi Vân Khởi chậm rãi nhìn từ trên xuống dưới.
Lưỡi hái có hình răng cưa được mài sáng loáng, bên dưới chỉ dùng dây thép buộc chặt với phần cán làm bằng gỗ thô, trông không hề có chút thẩm mỹ nào, nhưng được cái đơn giản tiện dụng.
Anh ta thử mức độ vững chắc của nó, ra sức vặn nơi nối tiếp giữa lưỡi hái và cán thì không hề suy suyển, cán gỗ cũng khá rắn chắc, mà còn là gỗ dẻ.
"Vũ khí này của cô không tệ." Bùi Vân Khởi khen một câu.
Nhẹ, phạm vi tấn công rộng, đủ sắc bén, rất phù hợp cho con gái sử dụng.
Vừa rồi, lúc nói muốn dâng vật tư lên, Bùi Vân Khởi rõ ràng tỏ ra xem thường, Giang Vãn còn cho rằng những thứ đồ rách nát này của mình sẽ bị cười nhạo, không ngờ anh ta lại khá tinh mắt.
Cô khá tự hào: "Tôi làm thứ này rất lâu đấy."
Lúc nói lời này, Giang Vãn lơ đãng ngẩng đầu lên liếc nhìn Bùi Vân Khởi một cái.
Người đàn ông này nhìn từ chính diện thì lại càng thuận mắt hơn.
Đặc biệt là lông mày và đôi mắt.
Hai hàng lông mày sắc nét, đường nét gọn gàng, đẹp đẽ hệt như xăm lên. Đôi mắt thì đen bóng hữu thần.
Diện mạo xuất sắc kết hợp với chân dài vai rộng và vóc dáng cao ráo làm cho Giang Vãn lập tức mắt tỏa sáng.
Không ngờ giống đực đầu tiên cô nhìn thấy sau khi rời khỏi hầm trong núi chính là đại mỹ nam hiếm có khó tìm, đây là vận may xuất sắc cỡ nào?
Nhìn nhau là từ hai phía.
Lần này đối phương cũng nhìn thấy mặt của cô.
Bùi Vân Khởi nhướng mày, hiển nhiên trong đầu cũng có cùng ý nghĩ với Giang Vãn.
Anh ta cũng không ngờ cô gái ăn mặc quê mùa, vật tư luộm thuộm còn một thân một mình này lại có khuôn mặt xinh đẹp động lòng người như vậy.
Tro bụi trên mặt cũng không thể che giấu được đôi mắt hoa đào linh động của cô.
"Đi thôi, tôi đi trước. Phía sau không có mắt, chính cô hãy cẩn thận chút." Bùi Vân Khởi cầm vũ khí, quay người đi trước dẫn đường.
Mặt trời sắp khuất núi, nếu còn trì hoãn nữa thì kẻo hai người sẽ toi mạng ở đây mất.
Sau khi theo Bùi Vân Khởi xuống dưới, Giang Vãn mới biết tại sao anh ta lại lên tầng 4, một độ cao không hề thuận tiện như vậy, để cứu cô.
So với tầng 4, số lượng xác sống lượn lờ ở tầng 1, tầng 2 và tầng 3 không hề ít. Lên thẳng tầng bốn né tránh nguy hiểm vừa bớt việc lại đỡ mất sức.
Lưỡi hái có hình răng cưa được mài sáng loáng, bên dưới chỉ dùng dây thép buộc chặt với phần cán làm bằng gỗ thô, trông không hề có chút thẩm mỹ nào, nhưng được cái đơn giản tiện dụng.
Anh ta thử mức độ vững chắc của nó, ra sức vặn nơi nối tiếp giữa lưỡi hái và cán thì không hề suy suyển, cán gỗ cũng khá rắn chắc, mà còn là gỗ dẻ.
"Vũ khí này của cô không tệ." Bùi Vân Khởi khen một câu.
Nhẹ, phạm vi tấn công rộng, đủ sắc bén, rất phù hợp cho con gái sử dụng.
Vừa rồi, lúc nói muốn dâng vật tư lên, Bùi Vân Khởi rõ ràng tỏ ra xem thường, Giang Vãn còn cho rằng những thứ đồ rách nát này của mình sẽ bị cười nhạo, không ngờ anh ta lại khá tinh mắt.
Cô khá tự hào: "Tôi làm thứ này rất lâu đấy."
Lúc nói lời này, Giang Vãn lơ đãng ngẩng đầu lên liếc nhìn Bùi Vân Khởi một cái.
Người đàn ông này nhìn từ chính diện thì lại càng thuận mắt hơn.
Đặc biệt là lông mày và đôi mắt.
Hai hàng lông mày sắc nét, đường nét gọn gàng, đẹp đẽ hệt như xăm lên. Đôi mắt thì đen bóng hữu thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diện mạo xuất sắc kết hợp với chân dài vai rộng và vóc dáng cao ráo làm cho Giang Vãn lập tức mắt tỏa sáng.
Không ngờ giống đực đầu tiên cô nhìn thấy sau khi rời khỏi hầm trong núi chính là đại mỹ nam hiếm có khó tìm, đây là vận may xuất sắc cỡ nào?
Nhìn nhau là từ hai phía.
Lần này đối phương cũng nhìn thấy mặt của cô.
Bùi Vân Khởi nhướng mày, hiển nhiên trong đầu cũng có cùng ý nghĩ với Giang Vãn.
Anh ta cũng không ngờ cô gái ăn mặc quê mùa, vật tư luộm thuộm còn một thân một mình này lại có khuôn mặt xinh đẹp động lòng người như vậy.
Tro bụi trên mặt cũng không thể che giấu được đôi mắt hoa đào linh động của cô.
"Đi thôi, tôi đi trước. Phía sau không có mắt, chính cô hãy cẩn thận chút." Bùi Vân Khởi cầm vũ khí, quay người đi trước dẫn đường.
Mặt trời sắp khuất núi, nếu còn trì hoãn nữa thì kẻo hai người sẽ toi mạng ở đây mất.
Sau khi theo Bùi Vân Khởi xuống dưới, Giang Vãn mới biết tại sao anh ta lại lên tầng 4, một độ cao không hề thuận tiện như vậy, để cứu cô.
So với tầng 4, số lượng xác sống lượn lờ ở tầng 1, tầng 2 và tầng 3 không hề ít. Lên thẳng tầng bốn né tránh nguy hiểm vừa bớt việc lại đỡ mất sức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro