Tận Thế Quy Tắc Sinh Tồn Của Mỹ Nhân
Vệ Sinh
Nhất Đà Thự Bính
2024-03-03 00:40:03
Bên ngoài làn da trần không thấy vết thương nào, trên quần áo cũng không có vết máu, hẳn là vết thương ở sau lưng.
Chạy lâu như vậy mà không thấy cô kêu ca tiếng nào, cô gái này cũng khá kiên cường.
Giang Vãn đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Đại ca, anh đừng hỏi nữa, tôi chảy máu ở mông... Anh... Anh đừng nhìn sau lưng tôi nữa, được không..."
"..." Bùi Vân Khởi lập tức hiểu ra, hơi bối rối dời mắt đi: "Khụ... Vậy, cô vào phòng kia xử lý đi, tôi đi làm đồ ăn."
Anh ta xoay người đi xa xa, thể hiện rõ là dời đi nhường chỗ cho Giang Vãn.
Giang Vãn đi vào căn phòng gần cửa nhất, khóa kỹ lại, sau đó cởi ba lô và vật tư mang theo người, rồi mới yên tâm giải quyết vấn đề của mình.
Cô cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ, quả nhiên bên trong thảm không nỡ nhìn.
Để tiện cho hành động, giảm bớt gánh nặng, cô chỉ mang theo một bộ đồ để thay.
Cô dùng khăn tay lau chùi sạch sẽ, dán băng vệ sinh tự chế xong, Giang Vãn mới cảm thấy như đã sống lại.
Băng vệ sinh tự chế rất đơn giản, chỉ có một tầng da trâu mềm dùng để cách ly, cộng thêm một tầng vải bông có thể thay thế.
Mấy ngày sinh lý hàng tháng, Giang Vãn chỉ có thể siêng năng thay miếng vải nhiều lần, giặt xong mang đi phơi rồi sử dụng lại, giống như tã trẻ con của ba bốn chục năm trước.
Sau khi tận thế giáng xuống, nước, điện và mạng Internet hoàn toàn tê liệt, các sản phẩm hàng ngày dùng cái nào thiếu cái đó.
Những con người may mắn sống sót bị ép phải khôi phục cuộc sống nông canh nguyên thủy, tất cả đều phải tái sử dụng là chính.
Thị trấn quê nơi Giang Vãn sống vốn không nhiều vật tư, có rất nhiều nhu yếu phẩm thiếu thốn dẫn đến bọn họ phải từ từ mày mò chế tạo đồ thay thế.
Người sống ở thành phố chưa từng trải đời như cô tay chân vụng về.
Không phân biệt nổi ngũ cốc, không biết trồng trọt, không biết rau dại, bằng không thì lên núi kiếm ăn là được, cần gì phải vội vã chạy ra đây mạo hiểm làm gì.
Sau khi làm xong xuôi, Giang Vãn gấp quần áo bẩn cầm trong tay, sau đó từ từ mở cửa rồi thò đầu nhìn ra ngoài.
Bùi Vân Khởi đang làm đồ ở trong phòng khách tầng một.
Anh ta nói anh ta chuẩn bị đồ ăn, làm Giang Vãn thầm chờ mong, hẳn là anh ta sẽ tiện thể làm thêm một phần cho cô chứ?
Đã mấy ngày trời Giang Vãn không được ăn đồ tử tế.
Lần trước ăn no bụng là khi cô gặp một lùm cây tu hú dại mọc ven đường cao tốc, ăn nhiều chua tới mức răng cô như nhũn ra.
Chạy lâu như vậy mà không thấy cô kêu ca tiếng nào, cô gái này cũng khá kiên cường.
Giang Vãn đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Đại ca, anh đừng hỏi nữa, tôi chảy máu ở mông... Anh... Anh đừng nhìn sau lưng tôi nữa, được không..."
"..." Bùi Vân Khởi lập tức hiểu ra, hơi bối rối dời mắt đi: "Khụ... Vậy, cô vào phòng kia xử lý đi, tôi đi làm đồ ăn."
Anh ta xoay người đi xa xa, thể hiện rõ là dời đi nhường chỗ cho Giang Vãn.
Giang Vãn đi vào căn phòng gần cửa nhất, khóa kỹ lại, sau đó cởi ba lô và vật tư mang theo người, rồi mới yên tâm giải quyết vấn đề của mình.
Cô cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ, quả nhiên bên trong thảm không nỡ nhìn.
Để tiện cho hành động, giảm bớt gánh nặng, cô chỉ mang theo một bộ đồ để thay.
Cô dùng khăn tay lau chùi sạch sẽ, dán băng vệ sinh tự chế xong, Giang Vãn mới cảm thấy như đã sống lại.
Băng vệ sinh tự chế rất đơn giản, chỉ có một tầng da trâu mềm dùng để cách ly, cộng thêm một tầng vải bông có thể thay thế.
Mấy ngày sinh lý hàng tháng, Giang Vãn chỉ có thể siêng năng thay miếng vải nhiều lần, giặt xong mang đi phơi rồi sử dụng lại, giống như tã trẻ con của ba bốn chục năm trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi tận thế giáng xuống, nước, điện và mạng Internet hoàn toàn tê liệt, các sản phẩm hàng ngày dùng cái nào thiếu cái đó.
Những con người may mắn sống sót bị ép phải khôi phục cuộc sống nông canh nguyên thủy, tất cả đều phải tái sử dụng là chính.
Thị trấn quê nơi Giang Vãn sống vốn không nhiều vật tư, có rất nhiều nhu yếu phẩm thiếu thốn dẫn đến bọn họ phải từ từ mày mò chế tạo đồ thay thế.
Người sống ở thành phố chưa từng trải đời như cô tay chân vụng về.
Không phân biệt nổi ngũ cốc, không biết trồng trọt, không biết rau dại, bằng không thì lên núi kiếm ăn là được, cần gì phải vội vã chạy ra đây mạo hiểm làm gì.
Sau khi làm xong xuôi, Giang Vãn gấp quần áo bẩn cầm trong tay, sau đó từ từ mở cửa rồi thò đầu nhìn ra ngoài.
Bùi Vân Khởi đang làm đồ ở trong phòng khách tầng một.
Anh ta nói anh ta chuẩn bị đồ ăn, làm Giang Vãn thầm chờ mong, hẳn là anh ta sẽ tiện thể làm thêm một phần cho cô chứ?
Đã mấy ngày trời Giang Vãn không được ăn đồ tử tế.
Lần trước ăn no bụng là khi cô gặp một lùm cây tu hú dại mọc ven đường cao tốc, ăn nhiều chua tới mức răng cô như nhũn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro