Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
An Tiền Mã Hậu
2024-11-10 08:21:07
Không ngờ cái việc làm lung tung của Vương Tam lại đánh bậy đánh bạ thành chuyện tốt.
Đương nhiên trời có lúc này lúc khác, nếu là hôm qua, hắn còn không có được sức mạnh trấn áp được tất cả. Một khi mất đi Khâu Nguyên Lãng thì nhất định sẽ bị đám người kia loạn đa phân thây.
Spider-Man nói đúng, năng lực càng lớn, thế lực cũng càng lớn.
“Tốt.”
Đỗ Cách rời khỏi bàn, tự tay đỡ Liễu Thành dậy.
"Nói không sai, Thiết Chưởng bang đã mất, từ bây giờ trở đi chỉ có Duy Hòa bang. Liễu Thành, Duy Hòa bang sinh ra vì đạo nghĩa thiên hạ, không cần phi long tiềm long gì, từ giờ phút này trở đi, ngươi chính là đường chủ Chính Nghĩa Đường của Duy Hòa bang.”
Hô!
Liễu Thành thở phào nhẹ nhõm, lại quỳ xuống:
"Liễu Thành tạ bang chủ không để tâm hiềm khích trước kia. từ hôm nay trở đi, Liễu Thành nguyện vì bang chủ an tiền mã hậu, chết cũng không từ.”
“Không, không phải vì ta, mà là vì chính nghĩa trong thiên hạ, vì hoà bình của cả võ lâm.”
Đỗ Cách lại đỡ hắn lên, đồng thời cầm tay hắn, cuồng nhiệt nói.
"Chúng ta hãy cùng nhau giữ gìn đạo nghĩa, hãy cùng nhau cúc cung tận tuỵ vì hòa bình, vì trật tự, vì tín ngưỡng, vì lý niệm và tất cả những thứ có khả năng giữ gìn sự tốt đẹp này đến chết mới thôi.”
Thật xấu hổ!
Trong nháy mắt, trong lòng Liễu Thành hiện lên một tia hối hận. nhưng giờ này khắc này, hắn đã cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể kiên trì nặn ra một nụ cười.
"Vâng, bang chủ.”
Bcố bất thình lhùng khiến dân chúng sợ hãi, dù sau đó Đỗ Cách đã nhanh chóng khống chế thế cục nhưng dân chúng vẫn chỉ dám đứng từ xa quan sát mà không dám tới gần.
Đỗ Cách cũng chẳng cần quan tâm đến họ, hắn chuyển tầm nhìn về các bang chúng của Thiết Chưởng bang.
"Còn có các ngươi, ta biết trong các ngươi có rất nhiều người đã phạm sai lầm, lo lắng ta trừng phạt các ngươi.”
“Nhưng trên đời không có người hoàn hảo, thượng bất chính hạ tắc loạn. Sinh trưởng ở trong một nơi đầy dơ bẩn như Thiết Chưởng bang, khó tránh việc các ngươi bị ảnh hưởng bởi bọn chúng. Nhân chi sơ tính bổn thiện, ai sinh ra đã là một ác nhân cơ chứ! Phần lớn người trong các ngươi đều là vì thế đạo này mà trầm luân, ngươi không bắt nạt người khác thì người khác cũng đến bắt nạt các ngươi. Dần dà các ngươi lệch khỏi đường ngay cũng là thường tình, chuyện này không thể trách các ngươi được.”
“Vì vậy, ta quyết định cho các ngươi một cơ hội để sửa chữa bản thân, những sai lầm mà trước đây các ngươi đã phạm, trừ phi là tội ác tày trời, những người khác, ta sẽ cố gắng sử dụng tiền để bù đắp cho thiệt hại ngươi đã gây ra cho nạn nhân.”
“Nhưng ta hy vọng sau này các ngươi hãy hướng tới ánh sáng, trở thành một một người tốt chân chính, đỉnh thiên lập địa, là loại người mà ra đường không sợ người khác giơ ngón giữa hay đâm sau lưng.”
Các bang chúng của Thiết Chưởng bang bắt đầu rối loạn, châu đầu ghé tai mà xì xào bàn tán.
"Nói rất hay."
Trong đám đông, không biết là ai đã hét lên.
Ngay sau đó, tiếng la hét, tiếng khen ngợi, tiếng vỗ tay được vang lên liên tục.
Đỗ Cách giơ tay lên cao, sau đó lại buông xuống. hiện trường khôi phục lại yên tĩnh, hắn nhìn bang chúng Thiết Chưởng bang, nói.
"Ta biết các ngươi lo lắng cái gì. Có phải là sợ đi theo ta không có cơm ăn? Nhưng ta là Thiên Ma, thứ coi rẻ nhất chính là tiền tài, huống chi khối gia sản khổng lồ của Thiết Chưởng bang cũng không phải do ta gây dựng nên. Ta có thể cam đoan với các ngươi, chỉ cần các ngươi thật lòng ủng hộ duy Hoà Bang, lương tháng của các ngươi sẽ được tăng gấp đôi.”
Đỗ Cách dừng một chút rồi lại nói.
"Các ngươi giúp ta bảo vệ đạo nghĩa, ta bảo vệ các ngươi, bảo vệ sự an toàn của các ngươi, bảo vệ cơm áo gạo tiền của các ngươi. ”
Lời này vừa ra, những bang chúng chưa làm nhiều chuyện ác trong Thiết Chưởng bang bắt đầu dao động. rất nhanh đã có người đứng ra.
"Bang chủ, ta đồng ý gia nhập Duy Hoà bang, vì bang chủ dốc sức."
"Ta cũng nguyện ý dốc sức vì bang chủ.”
“Ta cũng nguyện ý.”
Càng ngày càng có nhiều người đứng ra.
Tình thế mạnh hơn người, họ không phải Khâu Nguyên Lãng, không có ánh mắt nhìn xa trông rộng của hắn, cũng không phải đường chủ hay hương chủ. Trong tay họ vốn không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nếu rời khỏi Thiết Chưởng bang thì căn bản là không còn chỗ nào để đi.
Phùng Thất hứa sẽ miễn tội của họ, lại tăng lương cho họ, vì sao không ở lại chỗ này, làm với ai thì có gì quan trọng?
Đỗ Cách nhìn mọi người, gương mặt mang ý cười.
“Được được, tốt lắm. Ta biết rõ trong lòng của phần lớn mọi người đều có công lý, chỉ thiếu đi một cơ hội mà thôi. Liễu Thành, sau khi công thẩm xong thì giúp mọi người đăng ký vào sổ.”
…
Đương nhiên trời có lúc này lúc khác, nếu là hôm qua, hắn còn không có được sức mạnh trấn áp được tất cả. Một khi mất đi Khâu Nguyên Lãng thì nhất định sẽ bị đám người kia loạn đa phân thây.
Spider-Man nói đúng, năng lực càng lớn, thế lực cũng càng lớn.
“Tốt.”
Đỗ Cách rời khỏi bàn, tự tay đỡ Liễu Thành dậy.
"Nói không sai, Thiết Chưởng bang đã mất, từ bây giờ trở đi chỉ có Duy Hòa bang. Liễu Thành, Duy Hòa bang sinh ra vì đạo nghĩa thiên hạ, không cần phi long tiềm long gì, từ giờ phút này trở đi, ngươi chính là đường chủ Chính Nghĩa Đường của Duy Hòa bang.”
Hô!
Liễu Thành thở phào nhẹ nhõm, lại quỳ xuống:
"Liễu Thành tạ bang chủ không để tâm hiềm khích trước kia. từ hôm nay trở đi, Liễu Thành nguyện vì bang chủ an tiền mã hậu, chết cũng không từ.”
“Không, không phải vì ta, mà là vì chính nghĩa trong thiên hạ, vì hoà bình của cả võ lâm.”
Đỗ Cách lại đỡ hắn lên, đồng thời cầm tay hắn, cuồng nhiệt nói.
"Chúng ta hãy cùng nhau giữ gìn đạo nghĩa, hãy cùng nhau cúc cung tận tuỵ vì hòa bình, vì trật tự, vì tín ngưỡng, vì lý niệm và tất cả những thứ có khả năng giữ gìn sự tốt đẹp này đến chết mới thôi.”
Thật xấu hổ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt, trong lòng Liễu Thành hiện lên một tia hối hận. nhưng giờ này khắc này, hắn đã cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể kiên trì nặn ra một nụ cười.
"Vâng, bang chủ.”
Bcố bất thình lhùng khiến dân chúng sợ hãi, dù sau đó Đỗ Cách đã nhanh chóng khống chế thế cục nhưng dân chúng vẫn chỉ dám đứng từ xa quan sát mà không dám tới gần.
Đỗ Cách cũng chẳng cần quan tâm đến họ, hắn chuyển tầm nhìn về các bang chúng của Thiết Chưởng bang.
"Còn có các ngươi, ta biết trong các ngươi có rất nhiều người đã phạm sai lầm, lo lắng ta trừng phạt các ngươi.”
“Nhưng trên đời không có người hoàn hảo, thượng bất chính hạ tắc loạn. Sinh trưởng ở trong một nơi đầy dơ bẩn như Thiết Chưởng bang, khó tránh việc các ngươi bị ảnh hưởng bởi bọn chúng. Nhân chi sơ tính bổn thiện, ai sinh ra đã là một ác nhân cơ chứ! Phần lớn người trong các ngươi đều là vì thế đạo này mà trầm luân, ngươi không bắt nạt người khác thì người khác cũng đến bắt nạt các ngươi. Dần dà các ngươi lệch khỏi đường ngay cũng là thường tình, chuyện này không thể trách các ngươi được.”
“Vì vậy, ta quyết định cho các ngươi một cơ hội để sửa chữa bản thân, những sai lầm mà trước đây các ngươi đã phạm, trừ phi là tội ác tày trời, những người khác, ta sẽ cố gắng sử dụng tiền để bù đắp cho thiệt hại ngươi đã gây ra cho nạn nhân.”
“Nhưng ta hy vọng sau này các ngươi hãy hướng tới ánh sáng, trở thành một một người tốt chân chính, đỉnh thiên lập địa, là loại người mà ra đường không sợ người khác giơ ngón giữa hay đâm sau lưng.”
Các bang chúng của Thiết Chưởng bang bắt đầu rối loạn, châu đầu ghé tai mà xì xào bàn tán.
"Nói rất hay."
Trong đám đông, không biết là ai đã hét lên.
Ngay sau đó, tiếng la hét, tiếng khen ngợi, tiếng vỗ tay được vang lên liên tục.
Đỗ Cách giơ tay lên cao, sau đó lại buông xuống. hiện trường khôi phục lại yên tĩnh, hắn nhìn bang chúng Thiết Chưởng bang, nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta biết các ngươi lo lắng cái gì. Có phải là sợ đi theo ta không có cơm ăn? Nhưng ta là Thiên Ma, thứ coi rẻ nhất chính là tiền tài, huống chi khối gia sản khổng lồ của Thiết Chưởng bang cũng không phải do ta gây dựng nên. Ta có thể cam đoan với các ngươi, chỉ cần các ngươi thật lòng ủng hộ duy Hoà Bang, lương tháng của các ngươi sẽ được tăng gấp đôi.”
Đỗ Cách dừng một chút rồi lại nói.
"Các ngươi giúp ta bảo vệ đạo nghĩa, ta bảo vệ các ngươi, bảo vệ sự an toàn của các ngươi, bảo vệ cơm áo gạo tiền của các ngươi. ”
Lời này vừa ra, những bang chúng chưa làm nhiều chuyện ác trong Thiết Chưởng bang bắt đầu dao động. rất nhanh đã có người đứng ra.
"Bang chủ, ta đồng ý gia nhập Duy Hoà bang, vì bang chủ dốc sức."
"Ta cũng nguyện ý dốc sức vì bang chủ.”
“Ta cũng nguyện ý.”
Càng ngày càng có nhiều người đứng ra.
Tình thế mạnh hơn người, họ không phải Khâu Nguyên Lãng, không có ánh mắt nhìn xa trông rộng của hắn, cũng không phải đường chủ hay hương chủ. Trong tay họ vốn không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nếu rời khỏi Thiết Chưởng bang thì căn bản là không còn chỗ nào để đi.
Phùng Thất hứa sẽ miễn tội của họ, lại tăng lương cho họ, vì sao không ở lại chỗ này, làm với ai thì có gì quan trọng?
Đỗ Cách nhìn mọi người, gương mặt mang ý cười.
“Được được, tốt lắm. Ta biết rõ trong lòng của phần lớn mọi người đều có công lý, chỉ thiếu đi một cơ hội mà thôi. Liễu Thành, sau khi công thẩm xong thì giúp mọi người đăng ký vào sổ.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro