Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Bí Tịch
2024-11-10 08:21:07
Tình hình khẩn cấp như thế, ngoài trừ bản năng ra thì không còn bất cứ lý do nào có thể giải thích được.
Dù sao thì.
Phùng Thất đã từng nói, sau khi Thiên Ma đoạt xá xong, cơ thể của họ sẽ biến thành như người thường, cũng sẽ chết đi...
Liều mình bảo vệ một người xa lạ, chỉ e là đến cả Phùng Thế Nhân cũng không làm được, nếu Thiên Ma như thế mà còn không thể tin thì còn ai có thể tin nữa?
Quan trọng nhất là cách nói thiên mệnh của Phùng Thế Nghĩa đã ăn sâu vào trong tiềm thức của mỗi người, đến cả Phùng Thế Nhân cũng cho rằng Phùng gia đang dần phát triển, coi Đỗ Cách là điềm lành, đương nhiên phải tán thành hắn.
...
“Gia chủ, trình độ này của ta đã có thể đi ra ngoài lang bạt chưa?”
Đỗ Cách phá vỡ im lặng, cười hỏi:
“Không đến hai canh giờ mà thực lực của ta đã trưởng thành đến mức này. Tiếp theo đây chỉ cần gia chủ kiên trì chấp hành kế hoạch trước đó, thực lực của ta sẽ chỉ tăng chứ không giảm, càng ngày càng mạnh hơn...”
“Thất tiên sinh cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không sửa chữa kế hoạch trước đó. Có thể có được Thất tiên sinh là niềm vinh hạnh của Phùng gia.”
Lúc này, Phùng Thế Nhân càng nhìn Đỗ Cách lại càng cảm thấy hài lòng, gương mặt già nua cười tươi như một đóa hoa cúc nở rộ, lão ta bước lên một bước nói:
“Bắt đầu từ giờ phút này, tiên sinh ngươi chính là thái thượng trưởng lão của Phùng gia, ngươi có thể tự do chi phối toàn bộ tài nguyên của Phùng gia, không cần phải hỏi ý kiến của ta nữa, Phùng gia sẽ hết lòng ủng hộ tất cả quyết định của ngươi.”
“Đa tạ gia chủ.”
Đỗ Cách thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng diễn xong cảnh cuối cùng rồi.
Thuộc tính tăng lên không chỉ đề cao sức mạnh và tốc độ của hắn mà còn có cả năm giác quan khác nữa.
Mấy người Phùng Thế Nhân ở trong phòng nghị sự bàn bạc cách ứng phó, tuy rằng cách hai bức tường nghe không được rõ lắm, nhưng hắn cũng nghe được đại khái bảy tám mươi phần trăm.
Phùng Thế Nghĩa vừa nói đến thiên mệnh, làm hắn vui như mở cờ trong bụng.
Đỗ Cách không ngờ rằng câu chuyện đầy sơ hở do hắn đột nhiên bịa ra lại được mấy người này tự vẽ vời thêm, không chỉ tự lấp đầy những sơ hở kia mà còn tin sái cổ.
Còn lần thử của Phùng Vân Minh lúc nãy sao?
Hắn đã biết được sự sắp xếp của họ, muốn đối phó cũng dễ dàng như trở bàn tay. Hắn có Mắt Sau Gáy, trường thương hay là giả vờ thất thủ đều bị hắn nhìn thấy rõ rành rành...
...
Đêm hôm đó, Đỗ Cách đã lấy được lòng tin của Phùng gia, cùng Phùng Cửu dọn vào phòng dành cho khách của Phùng gia.
Đỗ Cách cầm hai cuốn bí tịch Toái kim đoạn ngọc thủ và Bộ phong tróc ảnh của Phùng gia, học võ công với Phùng Vân Kiệt.
Có sư phụ tay cầm tay chỉ đạo, Đỗ Cách nhập môn võ công cực nhanh.
Dù sao thì hắn đã được tăng cường tốc độ và sức mạnh, còn có tinh thần lực cao đến 80, chỉ cần hơi tập trung một chút là có thể lập tức nhớ kỹ những chiêu thức võ công không quá phức tạp kia.
Toái kim đoạn ngọc thủ của Phùng gia là ngoại công, nhớ kỹ chiêu thức, lại phối hợp với phương pháp hít thở, chờ luyện lâu rồi sẽ từ ngoài vào trong, sinh ra nội lực.
Nó không bằng công pháp chuyên tu luyện nội công, nhưng chiếm ưu thế nhờ thao tác đơn giản.
Bộ phong tróc ảnh là một bộ thân pháp đơn thuần, cùng Toái kim đoạn ngọc thủ là một bộ công pháp nguyên vẹn, nhưng lại không sinh ra nội lực.
Đỗ Cách luyện tập một lúc, phát hiện Bộ phong tróc ảnh còn không nhanh bằng tốc độ của chính hắn, quyết đoán từ bỏ không nghiên cứu nó nữa, tập trung luyện tập Toái kim đoạn ngọc thủ.
Không phải vì chiêu thức, mà là vì nội lực.
Tối hôm đó, Đỗ Cách lần đầu tiên nếm được quả ngọt của võ công, dạt dào hứng thú luyện tập suốt một buổi tối.
Cuối cùng chờ đến sáng sớm, cảm nhận được một dòng nước ấm mỏng manh di chuyển trong kinh ngạc, Phùng Vân Kiệt kinh ngạc gọi hắn là thiên tài.
Phùng Vân Kiệt ghen tị nói, trước kia hắn ta phải luyện suốt hai tháng mới sinh ra khí cảm.
Nhưng Đỗ Cách vẫn còn chưa thỏa mãn, khổ luyện một buổi tối mà chỉ sinh ra chút khí cảm mỏng manh, quá chậm, còn xa mới có tốc độ tiến bộ nhanh bằng từ khóa.
Nhưng mà chuyện này cũng không làm giảm đi hứng thú của Đỗ Cách đối với võ công, phải biết rằng, ở trái đất, nội lực là thứ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, sao có thể đích thân cảm nhận được như thế này chứ!
Còn việc khí cảm quá mỏng manh?
Đỗ Cách cho rằng đó là vì công pháp của Phùng gia quá rác rưởi.
Vì giấc mơ đại hiệp của bản thân, hắn quyết định lên kế hoạch để đi cướp đoạt bí tịch võ công càng cao cấp hơn.
...
Phùng Cửu không luyện võ, hắn ta có được ký ức của ký chủ, đan điền cũng không bị vỡ nát.
Nội lực mà cơ thể này từng luyện ra vẫn còn, nhưng hắn ta lại cảm thấy võ công không thể tạo ra tác dụng quá lớn trong khu mô phỏng này.
Dù sao thì.
Phùng Thất đã từng nói, sau khi Thiên Ma đoạt xá xong, cơ thể của họ sẽ biến thành như người thường, cũng sẽ chết đi...
Liều mình bảo vệ một người xa lạ, chỉ e là đến cả Phùng Thế Nhân cũng không làm được, nếu Thiên Ma như thế mà còn không thể tin thì còn ai có thể tin nữa?
Quan trọng nhất là cách nói thiên mệnh của Phùng Thế Nghĩa đã ăn sâu vào trong tiềm thức của mỗi người, đến cả Phùng Thế Nhân cũng cho rằng Phùng gia đang dần phát triển, coi Đỗ Cách là điềm lành, đương nhiên phải tán thành hắn.
...
“Gia chủ, trình độ này của ta đã có thể đi ra ngoài lang bạt chưa?”
Đỗ Cách phá vỡ im lặng, cười hỏi:
“Không đến hai canh giờ mà thực lực của ta đã trưởng thành đến mức này. Tiếp theo đây chỉ cần gia chủ kiên trì chấp hành kế hoạch trước đó, thực lực của ta sẽ chỉ tăng chứ không giảm, càng ngày càng mạnh hơn...”
“Thất tiên sinh cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không sửa chữa kế hoạch trước đó. Có thể có được Thất tiên sinh là niềm vinh hạnh của Phùng gia.”
Lúc này, Phùng Thế Nhân càng nhìn Đỗ Cách lại càng cảm thấy hài lòng, gương mặt già nua cười tươi như một đóa hoa cúc nở rộ, lão ta bước lên một bước nói:
“Bắt đầu từ giờ phút này, tiên sinh ngươi chính là thái thượng trưởng lão của Phùng gia, ngươi có thể tự do chi phối toàn bộ tài nguyên của Phùng gia, không cần phải hỏi ý kiến của ta nữa, Phùng gia sẽ hết lòng ủng hộ tất cả quyết định của ngươi.”
“Đa tạ gia chủ.”
Đỗ Cách thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng diễn xong cảnh cuối cùng rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thuộc tính tăng lên không chỉ đề cao sức mạnh và tốc độ của hắn mà còn có cả năm giác quan khác nữa.
Mấy người Phùng Thế Nhân ở trong phòng nghị sự bàn bạc cách ứng phó, tuy rằng cách hai bức tường nghe không được rõ lắm, nhưng hắn cũng nghe được đại khái bảy tám mươi phần trăm.
Phùng Thế Nghĩa vừa nói đến thiên mệnh, làm hắn vui như mở cờ trong bụng.
Đỗ Cách không ngờ rằng câu chuyện đầy sơ hở do hắn đột nhiên bịa ra lại được mấy người này tự vẽ vời thêm, không chỉ tự lấp đầy những sơ hở kia mà còn tin sái cổ.
Còn lần thử của Phùng Vân Minh lúc nãy sao?
Hắn đã biết được sự sắp xếp của họ, muốn đối phó cũng dễ dàng như trở bàn tay. Hắn có Mắt Sau Gáy, trường thương hay là giả vờ thất thủ đều bị hắn nhìn thấy rõ rành rành...
...
Đêm hôm đó, Đỗ Cách đã lấy được lòng tin của Phùng gia, cùng Phùng Cửu dọn vào phòng dành cho khách của Phùng gia.
Đỗ Cách cầm hai cuốn bí tịch Toái kim đoạn ngọc thủ và Bộ phong tróc ảnh của Phùng gia, học võ công với Phùng Vân Kiệt.
Có sư phụ tay cầm tay chỉ đạo, Đỗ Cách nhập môn võ công cực nhanh.
Dù sao thì hắn đã được tăng cường tốc độ và sức mạnh, còn có tinh thần lực cao đến 80, chỉ cần hơi tập trung một chút là có thể lập tức nhớ kỹ những chiêu thức võ công không quá phức tạp kia.
Toái kim đoạn ngọc thủ của Phùng gia là ngoại công, nhớ kỹ chiêu thức, lại phối hợp với phương pháp hít thở, chờ luyện lâu rồi sẽ từ ngoài vào trong, sinh ra nội lực.
Nó không bằng công pháp chuyên tu luyện nội công, nhưng chiếm ưu thế nhờ thao tác đơn giản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ phong tróc ảnh là một bộ thân pháp đơn thuần, cùng Toái kim đoạn ngọc thủ là một bộ công pháp nguyên vẹn, nhưng lại không sinh ra nội lực.
Đỗ Cách luyện tập một lúc, phát hiện Bộ phong tróc ảnh còn không nhanh bằng tốc độ của chính hắn, quyết đoán từ bỏ không nghiên cứu nó nữa, tập trung luyện tập Toái kim đoạn ngọc thủ.
Không phải vì chiêu thức, mà là vì nội lực.
Tối hôm đó, Đỗ Cách lần đầu tiên nếm được quả ngọt của võ công, dạt dào hứng thú luyện tập suốt một buổi tối.
Cuối cùng chờ đến sáng sớm, cảm nhận được một dòng nước ấm mỏng manh di chuyển trong kinh ngạc, Phùng Vân Kiệt kinh ngạc gọi hắn là thiên tài.
Phùng Vân Kiệt ghen tị nói, trước kia hắn ta phải luyện suốt hai tháng mới sinh ra khí cảm.
Nhưng Đỗ Cách vẫn còn chưa thỏa mãn, khổ luyện một buổi tối mà chỉ sinh ra chút khí cảm mỏng manh, quá chậm, còn xa mới có tốc độ tiến bộ nhanh bằng từ khóa.
Nhưng mà chuyện này cũng không làm giảm đi hứng thú của Đỗ Cách đối với võ công, phải biết rằng, ở trái đất, nội lực là thứ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, sao có thể đích thân cảm nhận được như thế này chứ!
Còn việc khí cảm quá mỏng manh?
Đỗ Cách cho rằng đó là vì công pháp của Phùng gia quá rác rưởi.
Vì giấc mơ đại hiệp của bản thân, hắn quyết định lên kế hoạch để đi cướp đoạt bí tịch võ công càng cao cấp hơn.
...
Phùng Cửu không luyện võ, hắn ta có được ký ức của ký chủ, đan điền cũng không bị vỡ nát.
Nội lực mà cơ thể này từng luyện ra vẫn còn, nhưng hắn ta lại cảm thấy võ công không thể tạo ra tác dụng quá lớn trong khu mô phỏng này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro