Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Lựa Chọn Tốt Nh...
2024-11-10 08:21:07
Nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của người Phùng gia, trong lòng bất chợt sinh ra vài phần sợ hãi và sát tâm đối với Đỗ Cách. Phùng gia là nơi tầm thường, tên Thiên Ma này rất biết mê hoặc nhân tâm, nếu không xử lý tốt, tám chín phần mười sẽ dẫn đến đại hoạ cho Phùng gia!
.....
"Đại công tử, ngươi cứ đứng đây canh giữ chúng ta thật sự chẳng có ý nghĩa gì. không bằng đi khuyên nhủ gia chủ, Thiên Ma giáng thế, thật sự là một cơ hội tuyệt vời, không thể buông tha dễ dàng được!"
"...... Tứ công tử, ngươi thông minh lanh lợi, tương lai ắt cũng sẽ được tham gia đại hội võ lâm, chẳng lẽ ngươi không muốn tham gia nó ở chính gia tộc của mình sao?"
"Đại công tử, sau này ngươi chính là người chấp chưởng Phùng gia. Phải biết việc quản lý một gia tộc cũng giống như tập võ vậy, đi ngược dòng nước, không tiến thì lui..."
Trên đường đi tới phòng khách, Đỗ Cách cứ lải nhải quanh tai của Phùng Vân Minh và Phùng Vân Lộ. lời trong lời ngoài tất cả đều là lời quan tâm đến tương lai của Phùng gia, quả thật là diễn giải hình tượng trung thần tận tuỵ với gia tộc đến mức cực hạn.
Phùng Cửu ở một bên ôm bụng, nhìn thấy mà giật mình, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thua không oan.
Cái cảm giác trong ngoài đồng nhất này.
Nếu không phải hắn biết chi tiết của Phùng Thất thì thật sự cũng bị hắn hù doạ.
So với hắn, mình quả thật còn thiếu nhiều lắm, chẳng lẽ đây chính là sự giáo dục của học viên tinh anh ư?
Đều là người lần đầu tiên tiến vào thế giới mô phỏng, sao người ta lại có thể ưu tú đến như vậy?
Chợt nhớ đến lúc đầu mình còn dùng danh ngạch của Tinh Anh học viện để dụ dỗ Phùng Thất, trong lòng Phùng Cửu chợt xấu hổ, có lẽ khi đó mình đã bị hắn nhìn thấy rồi."
...
Đến phòng khách, Đỗ Cách cuối cùng cũng im lặng lại. hắn ngồi trên ghế, suy nghĩ xem còn chỗ nào sơ hở, đồng thời cân nhấc xem nên làm cách nào để đền bù thiếu sót.
Nhưng trong mắt hai huynh đệ Phùng Vân Minh và Phùng Vân Lộ, thì Phùng Thất đang lo lắng đề nghị của mình sẽ không được tiếp thu.
Hai người liếc nhau, Phùng Vân Minh chủ động phá vỡ sự im lặng này.
"Thất tiên sinh, ngài quá mức nóng vội, không cần suy nghĩ nhiều, gia phụ làm việc luôn ổn thỏa, hắn nhất định sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất."
Phùng Vân Lộ cười nói:
"Đúng vậy Thất tiên sinh, ngươi đã nói hết mặt lợi và hại rồi, chuyện còn lại chúng ta cũng không làm chủ được. không bằng cứ yên tâm chờ đợi ở đây. phải rồi Thất tiên sinh, ngươi có thể kể cho chúng ta nghe chuyện ở ma vực không? chúng ta rất tò mò về Thiên Ma."
Quá mức nóng vội ư?
Tâm tư khẽ động, Đỗ Cách thở dài nói:
"Không vội không được! Phùng gia cường đại thì ta mới có thể trở nên mạnh mẽ. bằng không đến thời điểm Thiên Ma khác giết tới, ta còn chưa trưởng thành, không những không bảo vệ được Phùng gia mà ngay cả mạng cũng không còn. đến khi ấy nói cái gì để việc sống an nhàn tuỳ ý? Hai vị công tử, việc cạnh tranh giữa Thiên Ma thật sự rất tàn khốc!"
Nói xong, hắn như chợt nhớ tới gì đó, nhìn Phùng Cửu một cái rồi nhẹ nhàng chuyển đề tài.
"Đại công tử, nãy giờ ta nóng vội, cứ muốn mình trưởng thành mau mà quên mất một chuyện. Ngươi mau tìm người đưa thức ăn đến cho Cửu ca đi, từ khoá của hắn là Thao Thiết, nhất định phải ăn thì mới có thể trưởng thành, hắn trưởng thành rồi thì cũng sẽ trở thành một trợ lực của Phùng gia."
Chuyện của ma vực vốn chỉ là hư cấu, càng nói nhiều thì càng sai nhiều, không bằng nhân lúc này bảo vệ thêm vài người, tăng cường sức mạnh của bản thân.
Vừa rồi hắn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Phùng gia, cũng chẳng biết thuộc tính của bản thân đã tăng như thế nào mà hiện tại chỉ cảm thấy tinh lực dồi dào, năm giác quan nhạy bén, sức mạnh toàn thân như dùng mãi chẳng xong. Cảm giác này quả thật khiến người ta mê luyến.
Đỗ Cách cũng nhìn ra được Phùng Thế Nhân là một kẻ thiếu quyết đoán, không thể làm chuyện lớn.
Mưu kế mà hắn đưa ra, nếu có lợi cho Phùng gia thì tốt, nhưng một khi gặp phải thất bại, hoặc chính mình thoát khỏi sự khống chế của hắn thì đồ đao của hắn sợ rằng sẽ nhắm ngay mình đầu tiên.
Tăng cấp sức mạnh của bản thân mới là điều kiện tiên quyết nhất hiện tại, sau này nếu có quay lưng với Phùng gia thì cũng nắm được nhiều phần thắng hơn...
...
Phùng Cửu kinh ngạc nhìn Đỗ Cách, dường như không nghĩ tới hắn còn có thể tìm đồ ăn cho mình.
Đỗ Cách cười nói:
"Cửu ca, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta đã nói hợp tác thì chính là hợp tác. từ đầu đến cuối, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi."
Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách, bỗng nhiên thở dài một tiếng, chua xót nói:
"Không cần, ta ăn không được. Đại công tử, bảo thầy thuốc kê cho ta một ít thuốc hỗ trợ tiêu hóa đi! Dạ dày của ta có chút căng..."
"No căng?"
Ánh mắt Đỗ Cách sáng quắc nhìn Phùng Cửu, giống như là nhìn một món đồ siêu cấp thú vị.
Phùng Cửu đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt của Đỗ Cách, lúng túng nói.
.....
"Đại công tử, ngươi cứ đứng đây canh giữ chúng ta thật sự chẳng có ý nghĩa gì. không bằng đi khuyên nhủ gia chủ, Thiên Ma giáng thế, thật sự là một cơ hội tuyệt vời, không thể buông tha dễ dàng được!"
"...... Tứ công tử, ngươi thông minh lanh lợi, tương lai ắt cũng sẽ được tham gia đại hội võ lâm, chẳng lẽ ngươi không muốn tham gia nó ở chính gia tộc của mình sao?"
"Đại công tử, sau này ngươi chính là người chấp chưởng Phùng gia. Phải biết việc quản lý một gia tộc cũng giống như tập võ vậy, đi ngược dòng nước, không tiến thì lui..."
Trên đường đi tới phòng khách, Đỗ Cách cứ lải nhải quanh tai của Phùng Vân Minh và Phùng Vân Lộ. lời trong lời ngoài tất cả đều là lời quan tâm đến tương lai của Phùng gia, quả thật là diễn giải hình tượng trung thần tận tuỵ với gia tộc đến mức cực hạn.
Phùng Cửu ở một bên ôm bụng, nhìn thấy mà giật mình, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thua không oan.
Cái cảm giác trong ngoài đồng nhất này.
Nếu không phải hắn biết chi tiết của Phùng Thất thì thật sự cũng bị hắn hù doạ.
So với hắn, mình quả thật còn thiếu nhiều lắm, chẳng lẽ đây chính là sự giáo dục của học viên tinh anh ư?
Đều là người lần đầu tiên tiến vào thế giới mô phỏng, sao người ta lại có thể ưu tú đến như vậy?
Chợt nhớ đến lúc đầu mình còn dùng danh ngạch của Tinh Anh học viện để dụ dỗ Phùng Thất, trong lòng Phùng Cửu chợt xấu hổ, có lẽ khi đó mình đã bị hắn nhìn thấy rồi."
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến phòng khách, Đỗ Cách cuối cùng cũng im lặng lại. hắn ngồi trên ghế, suy nghĩ xem còn chỗ nào sơ hở, đồng thời cân nhấc xem nên làm cách nào để đền bù thiếu sót.
Nhưng trong mắt hai huynh đệ Phùng Vân Minh và Phùng Vân Lộ, thì Phùng Thất đang lo lắng đề nghị của mình sẽ không được tiếp thu.
Hai người liếc nhau, Phùng Vân Minh chủ động phá vỡ sự im lặng này.
"Thất tiên sinh, ngài quá mức nóng vội, không cần suy nghĩ nhiều, gia phụ làm việc luôn ổn thỏa, hắn nhất định sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất."
Phùng Vân Lộ cười nói:
"Đúng vậy Thất tiên sinh, ngươi đã nói hết mặt lợi và hại rồi, chuyện còn lại chúng ta cũng không làm chủ được. không bằng cứ yên tâm chờ đợi ở đây. phải rồi Thất tiên sinh, ngươi có thể kể cho chúng ta nghe chuyện ở ma vực không? chúng ta rất tò mò về Thiên Ma."
Quá mức nóng vội ư?
Tâm tư khẽ động, Đỗ Cách thở dài nói:
"Không vội không được! Phùng gia cường đại thì ta mới có thể trở nên mạnh mẽ. bằng không đến thời điểm Thiên Ma khác giết tới, ta còn chưa trưởng thành, không những không bảo vệ được Phùng gia mà ngay cả mạng cũng không còn. đến khi ấy nói cái gì để việc sống an nhàn tuỳ ý? Hai vị công tử, việc cạnh tranh giữa Thiên Ma thật sự rất tàn khốc!"
Nói xong, hắn như chợt nhớ tới gì đó, nhìn Phùng Cửu một cái rồi nhẹ nhàng chuyển đề tài.
"Đại công tử, nãy giờ ta nóng vội, cứ muốn mình trưởng thành mau mà quên mất một chuyện. Ngươi mau tìm người đưa thức ăn đến cho Cửu ca đi, từ khoá của hắn là Thao Thiết, nhất định phải ăn thì mới có thể trưởng thành, hắn trưởng thành rồi thì cũng sẽ trở thành một trợ lực của Phùng gia."
Chuyện của ma vực vốn chỉ là hư cấu, càng nói nhiều thì càng sai nhiều, không bằng nhân lúc này bảo vệ thêm vài người, tăng cường sức mạnh của bản thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi hắn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Phùng gia, cũng chẳng biết thuộc tính của bản thân đã tăng như thế nào mà hiện tại chỉ cảm thấy tinh lực dồi dào, năm giác quan nhạy bén, sức mạnh toàn thân như dùng mãi chẳng xong. Cảm giác này quả thật khiến người ta mê luyến.
Đỗ Cách cũng nhìn ra được Phùng Thế Nhân là một kẻ thiếu quyết đoán, không thể làm chuyện lớn.
Mưu kế mà hắn đưa ra, nếu có lợi cho Phùng gia thì tốt, nhưng một khi gặp phải thất bại, hoặc chính mình thoát khỏi sự khống chế của hắn thì đồ đao của hắn sợ rằng sẽ nhắm ngay mình đầu tiên.
Tăng cấp sức mạnh của bản thân mới là điều kiện tiên quyết nhất hiện tại, sau này nếu có quay lưng với Phùng gia thì cũng nắm được nhiều phần thắng hơn...
...
Phùng Cửu kinh ngạc nhìn Đỗ Cách, dường như không nghĩ tới hắn còn có thể tìm đồ ăn cho mình.
Đỗ Cách cười nói:
"Cửu ca, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta đã nói hợp tác thì chính là hợp tác. từ đầu đến cuối, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi."
Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách, bỗng nhiên thở dài một tiếng, chua xót nói:
"Không cần, ta ăn không được. Đại công tử, bảo thầy thuốc kê cho ta một ít thuốc hỗ trợ tiêu hóa đi! Dạ dày của ta có chút căng..."
"No căng?"
Ánh mắt Đỗ Cách sáng quắc nhìn Phùng Cửu, giống như là nhìn một món đồ siêu cấp thú vị.
Phùng Cửu đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt của Đỗ Cách, lúng túng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro