Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Ngây Thơ? Thiện...

2024-11-10 08:21:07

Đỗ Cách biểu diễn cho người Phùng gia thấy được sự trung thành và tốc độ trưởng thành hiệu suất cao, vậy thì mọi việc không thể trì hoãn thêm được nữa.

Cái quan trọng nhất khi hành động là phải nhanh.

Sau khi ăn sáng xong, một lát sau Phùng gia chuẩn bị hành lý cho đám người Đỗ Cách.

Đỗ Cách, Phùng Vân Kiệt, Phùng Thế Nghĩa cùng với một đệ tử đích truyền tên là Trương Hàn, bốn người áo gấm cưỡi ngựa, bước chân vào giang hồ, dự định đến các đại môn phái bên ngoài với danh nghĩa du lịch, nhằm tìm kiếm Thiên Ma đang ẩn nấp, thu phục hoặc giết họ, phòng ngừa họ làm việc cho người khác.

Phùng Thế Nhân nhìn theo họ rời đi.

Trong đội ngũ đưa tiễn, Phùng Cửu nhìn bóng lưng Đỗ Cách đi ra, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng cũng biến mất, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Phùng Cửu cắn một miếng thịt, ánh mắt bất giác hiện lên vẻ trào phúng. Không thể phủ nhận rằng Phùng Thất am hiểu sử dụng từ khóa, nhưng hắn quá tự đại, ấy vậy mà lại thật sự cho rằng mình có thể khống chế tất cả trong sân mô phỏng, không biết gia tộc này thả một tên ngốc như thế ra, quả thực là ngây thơ đến mức nực cười!

Vĩnh biệt, Thất ca thân yêu của ta!

Sau đó, ta sẽ đưa cho ngươi một món quà.

Món quà này tên là dạy dỗ, nó sẽ giúp ngươi thấy rõ sự tàn khốc của sân mô phỏng, coi như trả ơn ngươi không đào thải ta, giống như lý luận cực hạn của ngươi, nó sẽ cho ngươi sự hưởng thụ trọn đời. Rốt cuộc, thất bại mới là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời mỗi người…

Cho đến khi bóng dáng Đỗ Cách khuất khỏi tầm mắt, Phùng Cửu mới xoay người lại, nhìn Phùng Thế Nhân, hắn mỉm cười và nói:

“Gia chủ, trở về thôi, Thất ca đi rồi, sau này Phùng gia sẽ do ta bảo vệ…”

Bốp!

Bốp!

Phùng Cửu còn chưa kịp phản ứng thì Phùng Thế Nhân đã ra tay nhanh như chớp, giơ ngón tay nhấn vài cái trên ngực hắn để chế trụ huyệt đọa của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng nói của Phùng Cửu khựng lại, hắn hỏi với vẻ hoảng loạn:

“Gia chủ, ngươi làm gì thế?”

“Cửu tiên sinh, xin lỗi. Thất tiên sinh nói sau gáy của ngươi có phản cốt, sau khi hắn đi ngươi chắc chắn sẽ làm loạn, vì thế bảo bọn ta khống chế ngươi sớm, để tránh gây ra tổn thất không thể đền bù.”

Phùng Thế Nhân nói.

“…”

Phùng Cửu sững sờ, ngay sau đó sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi úa ra trên trán, hắn rặn cười:

“Gia chủ, có phải có hiểu lầm gì đó ở đây không? Đúng là lúc trước ta muốn chạy trốn khỏi Phùng gia, nhưng rồi sau đó ta nhận được ân điển của Phùng gia, đã thề phải bảo vệ nhà các ngươi, ngươi không thể nghe lời gièm pha của mình Phùng Thất…”

“Thất tiên sinh nói ngươi hành động quá cực đoan. Để trưởng thành, ngươi có thể ăn no đến mức vỡ bụng, có thể vừa đại tiện vừa ăn tiếp, chịu đựng những điều người bình thường không thể chịu đựng. Một người có thể tàn nhẫn với bản thân đến thế thì sau khi trưởng thành có thể đối tốt với Phùng gia được không? Bây giờ ngươi chỉ tham ăn, sau này khi tham dục của ngươi lớn đến độ muốn chiếm đoạt Phùng gia, lúc đó ra tay với ngươi cũng đã muộn…”

Phùng Thế Nhân lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thương hại:

“Cửu tiên sinh, muốn trách thì phải trách thuộc tính của ngươi là Thao Thiết!”

“…”

Con ngươi của Phùng Cửu co lại, toàn thân hắn run rẩy.

Hắn biết, biết tất cả mọi thứ.

Biết lớp vỏ ngụy trang của mình, biết hàm nghĩa thật sự của Thao Thiết!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngây thơ?

Thiện lương?

Tất cả đều là giả dối, hóa ra mình mới là kẻ ngây thơ…

Hắn vẫn cảm thấy không cam lòng:

“Gia chủ, Phùng Thất còn điên cuồng hơn ta, hắn cũng hành động rất cực đoan, người đưa ra lý luận cực hạn là hắn, ngươi không sợ hắn cắn ngược lại Phùng gia sao?”

Phùng Thế Nhân nói:

“Cực hạn của hắn là bảo vệ, có ai không muốn nhà mình có thêm thần bảo vệ chứ?”

Phùng Cửu tức điên, hắn cố gắng giữ bình tĩnh:

“Gia chủ, ngươi có nghĩ đến việc hắn có thể đang lừa ngươi không, bọn ta trước nay đều không phải Thiên Ma chuyển thế, chưa từng có Ma Vực gì cả, thế giới của các ngươi là hư ảo. Hơn nữa, từ khóa của hắn có khả năng không phải bảo vệ, mà là lừa đảo, lừa các ngươi như dế cũng có thể khiến hắn trưởng thành…”

“Quả nhiên Thất tiên sinh đoán trúng rồi, để hãm hại hắn, ngươi sẽ phủ định tất cả mọi thứ của hắn.”

Phùng Thế Nhân cười khẽ, sự thương hại trong mắt hắn biến thành khinh thường:

“Lừa đảo cũng được, bảo vệ cũng thế, chỉ cần có lợi cho Phùng gia, ta không quan tâm, thậm chí ta không thèm để ý có Thiên Ma hay không. Nhìn thấy các ngươi là ta biết, giang hồ này sắp loạn rồi, sự hỗn loạn này không phải là chốn võ lâm xuất hiện một quyển bí tịch, mở ra một khó báu, mà là loạn từ gốc rễ. Loạn thế sẽ cuốn theo mỗi một người trong giang hồ, khi thế cục rối loạn, tự vệ là kế sách dở nhất, ta còn chưa già đến mức hồ đồ. Cửu tiên sinh, ngươi còn quá trẻ…”

“CMN!”

Phùng Cửu tức giận chửi thề, mặt hắn tái mét ngay tức thì, hắn nuốt nước bọt:

“Gia chủ, có thể cho ta một cơ hội không? Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy Phùng Thất thật sự đang lừa các ngươi, chứng minh ta hữu dụng hơn Phùng Thất, họ vẫn chưa đi xa, bây giờ vãn hồi còn kịp.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Số ký tự: 0