Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Nói Hươu Nói Vư...

2024-11-10 08:21:07

Trong phòng nghị sự.

Tất cả mọi người đều nhìn sang, trong cái bọc là vài món trang phục của Duy Hòa bang nhắn dúm do. Mọi người quay sang nhìn nhau, không ai biết Phùng Thất muốn làm gì.

“Chẳng qua chỉ là vài món trang phục của Duy Hòa bang mà thôi.”

Hà Nguyên An nói.

“Đúng là trang phục của Duy Hòa bang.”

Đỗ Cách nhìn về phía hắn, ung dung thong thả nói:

“Nhưng mấy món trang phục này là do Duy Hòa bang kết hợp với Cái Bang và Thái Sơn phái tìm ra được từ trong trụ sở Thần Quyền môn của ngươi…”

Một lời vừa dứt, phòng nghị sự lập tức chìm trong khoảng lặng quái dị.

Xong rồi!

Liễu Thành đau khổ nhắm hai mắt lại, Phùng Thất làm vậy là quyết tâm muốn chọc thủng trời à!

“Nói hưu nói vượn.”

Mấy giọng nói cùng vang lên.

“Thái Sơn phái của ta kết hợp với ngươi khi nào?”

Cao Dung của Thái Sơn phái nói.

“Cái Bang bắt tay với ngươi khi nào?”

Đinh trưởng lão của Cái Bang trợn to hai mắt, cũng kinh ngạc đến ngây người.

Hà Nguyên An phì cười, lắc đầu nói:

“Ta biết Phùng Thất ngươi vô liêm sỉ, lại không ngờ rằng ngươi có thể vô liêm sỉ đến mức này, thật sự cho rằng bọn ta là lũ ngu ngốc sao? Chuyện vừa mới xảy ra tối hôm qua, cho dù ngươi đi thăm dò thì cũng không thể nhanh như thế, nói ra quỷ mới tin…”

“Ta nói có là có.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Cách nhìn Hà Nguyên An rồi đứng lên:

“Hôm nay, nói không chừng hôm nay Phùng mỗ sẽ chủ trì công đạo giúp bách tính bị oan ở Lư Dương thành!”

Một tiếng “bịch” vang lên.

Chỉ thấy Phùng Trung đóng cửa lớn phòng nghị sự lại.



“Phùng Thất, ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi muốn là kẻ địch với tam môn ngũ phái sao?”

“Làm càn.”

“Tặc tử!”

...

Mấy người đám Cao Dung đứng bật dậy chất vấn Đỗ Cách.

Sắc mặt của họ đều thối hoắc, không ai có thể ngờ rằng Phùng Thất lại to gan đến mức độ này.

Giọng nói âm u thâm trầm của Vương Tam xen lẫn trong giọng nói của họ, từ phía sau lưng Hà Nguyên An vang lên:

“Hảo ca ca, ta yêu ngươi, ngươi quay lại nhìn ta đi!”

Sợ hãi ập vào trong lòng Hà Nguyên An, giống như đằng sau có một tên quái vật không biết tên đang ẩn giấu, hắn ta theo bản năng xoay người, làm ra tư thế đề phòng, nhưng ngay khoảnh khắc hắn ta xoay người lại, sau lưng vang đến tiếng rít gió, chờ đến khi hắn ta nhớ đến Phùng Thất thì mọi chuyện đã muộn rồi.

Ngực tê rần, nửa thành đao sáng choang chui từ trong ngực hắn ra, toàn bộ sức lực của Hà Nguyên An giống như thủy triều rút lui, tầm nhìn rõ ràng trước mắt cũng dần mơ màng, hắn ta gian nan quay đầu lại:

“Phùng Thất, ngươi...”

Nói còn chưa dứt lời, đầu của hắn ta đã lệch đi, đi về thế giới cực lạc.

Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đợi đến khi mấy người Cao Dung phản ứng lại, Hà Nguyên An đã mềm nhũn ngã xuống đất, dưới thân tràn ra máu tươi, Đỗ Cách cầm một cây chủy thủ nhiễm máu đứng ở sau lưng hắn ta, giống như ác ma.

Đỗ Cách nhìn Hà Nguyên An ngã dưới chân mình, thở dài tiếc hận nói:

“Chỉ có thân thủ như thế mà cũng bắt chước người ta làm việc ác, chết không đáng tiếc.”

Mấy người Cao Dung nhìn Đỗ Cách đứng cách đó không xa, sắc mặt ai nấy đều xanh mét, không có ai dám nhúc nhích.

Họ có thể bị phái đến Lư Dương Thành, thân thủ đều sàn sàn như nhau, Hà Nguyên An không chịu nổi một chiêu của hắn, họ có thể chống đỡ được mấy hiệp chứ? Tốc độ của Phùng Thất quá nhanh.

Cái gì mà thực lực của Thiên Ma sẽ thay đổi theo thuộc tính của hắn chứ, đều chỉ là nói xạo!

Trong Lư Dương Thành đã không còn ai tin tưởng lập luận bảo vệ chính nghĩa của hắn, sao thân thủ của hắn lại không hề bị yếu đi chút nào?

Có hai người của Thần Quyền Môn đến, Hà Nguyên An còn dẫn theo một người phó chủ sự, hắn ta nhìn Hà Nguyên An đã ngã vào trong vũng máu, dường như tới bây giờ mới hoàn hồn, mặt mày tái nhợt, chỉ vào Đỗ Cách, nói năng lộn xộn:

“Hà chủ sự, Phùng Thất, ngươi dám giết Hà chủ sự, ngươi không sợ Thần Quyền Môn trả thù sao?”

“Hà Nguyên An giả mạo Duy Hòa Bang, cướp đoạt tiền của của bá tánh, phá hư lòng tin của dân chúng - thứ mà Phùng mỗ khó khăn lắm mới có thể tạo dựng lên, còn làm xấu danh tiếng của Thần Quyền Môn. Hắn làm ra loại chuyện ác độc này, vì sao ta không dám giết chết hắn chứ?”

Đỗ Cách quay đầu nhìn hắn ta:

“Vì bảo vệ chính nghĩa của võ lâm, Phùng mỗ chết cũng không tiếc, còn sợ gì Thần Quyền Môn? Phùng mỗ tin chắc rằng, Thần Quyền Môn là một trong những lãnh tụ của võ lâm, khi Đồng môn chủ biết trong môn của lão ta có ác đồ như thế, chắc chắn cũng sẽ vỗ tay khen ngợi hành vi của Phùng mỗ.”

“Ngươi...ngươi ngậm máu phun người.”

Phó thủ nói:

“Ai cũng đều biết chuyện ngày hôm qua là do mấy người Khâu Phi Bằng làm...”

“Còn ngoan cố cãi bướng.”

Đỗ Cách ngắt lời hắn ta, cười lạnh nói:

“Vậy mấy bộ quần áo của Duy Hòa Bang mà chúng ta lục soát ra được ở trụ sở của các ngươi thì giải thích thế nào đây? Đừng có nói với ta là Thần Quyền Môn tính toán gia nhập Duy Hòa Bang đó nha?”

“Cái này...Cái này rõ ràng là các ngươi vu oan ta, Duy Hòa Bang các ngươi còn thiếu mấy bộ quần áo này sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Số ký tự: 0