Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Quá Nhân Nghĩa
2024-11-10 08:21:07
Vốn dĩ Phùng Thế Nghĩa đã bỏ đi, nhưng khi thấy cảnh này, hắn đứng nghệt mặt ra, nhìn Khâu Nguyên Lãng tắm máu cùng với Phùng Thất khóa chặt trên lưng đối phương, bị Khâu Nguyên Lãng đánh liên tục, cả người hắn run rẩy.
Người nọ nghiêm túc.
Phùng Thất nghiêm túc.
Kế hoạch của hắn không phải chuyện cười, hắn thật sự có thể ám sát Khâu Nguyên Lãng thành công…
Rõ ràng hắn đã gia nhập Thiết Chưởng Bang hùng mạnh hơn, nhưng vẫn lựa chọn ám sát Khâu Nguyên Lãng khi đối phương thả lỏng cảnh giác, hiển nhiên hắn biết cho dù hắn gia nhập Thiết Chưởng Bang thì chắc chắn sau đó Khâu Nguyên Lãng vẫn sẽ trả thù Phùng gia, chỉ có giết chết đối phương, Phùng gia mới thật sự được an toàn.
Phùng Thất không phản bội Phùng gia, cho dù trước khi ám sát Khâu Nguyên Lãng hắn ra sức phủi sạch quan hệ giữa mình với Phùng gia, định nghĩa việc ám sát Khâu Nguyên Lãng là bảo vệ đạo nghĩa giang hồ.
Hắn nhận mọi tội lỗi về mình!
Lão thiên ơi!
Nhìn xem ta đã làm gì này!
Hắn thế mà lại bán đứng Đỗ Cách khi đối phương quyết định liều mạng ám sát Khâu Nguyên Lãng, chắc chắn khi ấy Đỗ Cách vô cùng đau lòng!
Sau khi trưởng thành, Phùng Thế Nghĩa chưa từng rơi nước mắt một lần nào cả, thế nhưng vào giờ khắc này, nước mắt của hắn không nín được mà chảy ra, hắn hận không thể cho mình vài bạt tai mới có thể chuộc tội của mình…
Hắn quá ngu xuẩn, hắn là tội nhân của gia tộc!
Một ngày bảo vệ, bảo vệ suốt đời!
Câu nói xả thân vì nghĩa mà Phùng Thất nói sau khi bị bán đứng lại hiện lên trong đầu Phùng Thế Nghĩa, hắn siết chặt nắm đấm, định tiến lên giúp đỡ Đỗ Cách theo bản năng, nhưng trong nháy mắt bước chân ra, hắn bỗng dừng lại.
Trước khi ám sát Khâu Nguyên Lãng, Đỗ Cách nói ân oán giữa mình và Phùng gia thanh toán xong, bảo mình trở về Phùng gia!
Về?
Đấy là ám hiệu cho hắn!
Đỗ Cách biết mình nhất định sẽ chết, để hắn không cần hy sinh vô ích, cố gắng giữ gìn lực lượng của Phùng gia!
Quá nhân nghĩa!
…
Không ai để ý đến Phùng Thế Nghĩa đã chạy trốn, bang chủ bị ám sát, người của Thiết Chưởng Bang đã rối loạn từ lâu, rối rít xông đến.
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
“Mau cứu bang chủ.”
...
Một lúc sau, Đỗ Cách lập tức bị rơi vào bên trong vòng vây của Thiết Chưởng Bang, hắn không hề đâm sau lưng Khâu Nguyên Lãng nữa, đặt phi đao ở trên cổ lão ta, mũi đao nhấn mạnh, đâm thủng da thịt:
“Khâu bang chủ, bảo bọn họ dừng lại.”
“Không được nhúc nhích.”
Khâu Nguyên Lãng thở hổn hển quát.
Ngoại trừ hai cú đâm lúc đầu, những lần sau đều không đâm quá sau, nhưng mà số lần Đỗ Cách đâm lại rất nhiều!
Cho dù nội lực lão ta có mạnh hơn nữa thì mất nhiều máu vẫn sẽ cảm thấy chóng mặt, lão ta cảm thấy sau lưng lão ta đã bị đâm lủng thành rỗ luôn rồi. Huống chi, hai đao đầu tiên của Đỗ Cách đã đâm bị thương nội tạng của lão ta, hiện tại, lão ta có chút chịu đựng không nổi.
Hơn nữa, lão ta có thể cảm nhận được cánh tay của Đỗ Cách đang siết chặt cổ lão ta càng lúc càng dùng sức mạnh hơn, nếu tiếp tục kéo dài như thế mãi, cho dù không bị đao đâm chết thì lão ta cũng sẽ chết vì bị ngạt thở.
Vốn dĩ Khâu Nguyên Lãng không quá tin tưởng chuyện tên Phùng Thất này bị Thiên Ma đoạt xá, nhưng hiện tại, lão ta tin rồi.
Lão ta biết rõ một chưởng của bản thân mạnh đến mức nào, cũng biết rõ lão ta bóp gãy xương cánh tay của Phùng Thất thành mấy khúc, thương gân động cốt đều phải nghỉ ngơi một trăm ngày, nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi, cánh tay của Phùng Thất đã khôi phục lại như lúc ban đầu, sức mạnh còn khỏe hơn trước kia rất nhiều, con người tuyệt đối không thể nào không có được năng lực khôi phục như thế, hắn chính là Thiên Ma.
Nếu hai người cứ tiếp tục dây dưa mãi, người chết trước nhất định sẽ là lão ta.
“Buông bang chủ ra, nếu không ta sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn.”
Một đường chủ cầm trường đao, nhìn chằm chằm vào Đỗ Cách, lạnh lùng quát.
Một đường chủ khác túm lấy Vương Tam, gác kiếm lên trên cổ hắn ta, uy hiếp nói:
“Buông bang chủ ra, nếu không, ta giết đồng bọn của ngươi trước.”
Trong tay Vương Tam vẫn cứ cầm cánh tay bị cắt đứt mà hắn ta nhặt được lúc trước, si mê vuốt ve, giống như không nhận ra được tình cảnh hiện tại của bản thân, thỉnh thoảng hắn ta sẽ ngẩng đầu lên nhìn Phùng Thất, ánh mắt u oán, lại không nói tiếng nào.
Đao đã gác lên cổ, hắn ta không dám mở miệng nói tiếng nào, lỡ như đối phương sợ hãi, cắt đứt cổ hắn ta thì hắn ta biết tìm ai để lý luận đây?
“Lấy hắn để uy hiếp ta là không có tác dụng gì, vì đạo nghĩa giang hồ, bất cứ ai đều có thể hi sinh, Phùng Thất có thể, Vương Tam đương nhiên cũng có thể.”
Trong mắt Đỗ Cách lóe lên chút điên cuồng:
“Một tên Phùng Thất là ta chết đi, sẽ có ngàn ngàn vạn vạn Phùng Thất khác đứng lên, tiếp tục đối kháng với các ngươi.”
“Ngươi cho rằng ngươi nói thế thì ta không dám giết hắn sao? Thả bang chủ ra.”
Người nọ nghiêm túc.
Phùng Thất nghiêm túc.
Kế hoạch của hắn không phải chuyện cười, hắn thật sự có thể ám sát Khâu Nguyên Lãng thành công…
Rõ ràng hắn đã gia nhập Thiết Chưởng Bang hùng mạnh hơn, nhưng vẫn lựa chọn ám sát Khâu Nguyên Lãng khi đối phương thả lỏng cảnh giác, hiển nhiên hắn biết cho dù hắn gia nhập Thiết Chưởng Bang thì chắc chắn sau đó Khâu Nguyên Lãng vẫn sẽ trả thù Phùng gia, chỉ có giết chết đối phương, Phùng gia mới thật sự được an toàn.
Phùng Thất không phản bội Phùng gia, cho dù trước khi ám sát Khâu Nguyên Lãng hắn ra sức phủi sạch quan hệ giữa mình với Phùng gia, định nghĩa việc ám sát Khâu Nguyên Lãng là bảo vệ đạo nghĩa giang hồ.
Hắn nhận mọi tội lỗi về mình!
Lão thiên ơi!
Nhìn xem ta đã làm gì này!
Hắn thế mà lại bán đứng Đỗ Cách khi đối phương quyết định liều mạng ám sát Khâu Nguyên Lãng, chắc chắn khi ấy Đỗ Cách vô cùng đau lòng!
Sau khi trưởng thành, Phùng Thế Nghĩa chưa từng rơi nước mắt một lần nào cả, thế nhưng vào giờ khắc này, nước mắt của hắn không nín được mà chảy ra, hắn hận không thể cho mình vài bạt tai mới có thể chuộc tội của mình…
Hắn quá ngu xuẩn, hắn là tội nhân của gia tộc!
Một ngày bảo vệ, bảo vệ suốt đời!
Câu nói xả thân vì nghĩa mà Phùng Thất nói sau khi bị bán đứng lại hiện lên trong đầu Phùng Thế Nghĩa, hắn siết chặt nắm đấm, định tiến lên giúp đỡ Đỗ Cách theo bản năng, nhưng trong nháy mắt bước chân ra, hắn bỗng dừng lại.
Trước khi ám sát Khâu Nguyên Lãng, Đỗ Cách nói ân oán giữa mình và Phùng gia thanh toán xong, bảo mình trở về Phùng gia!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về?
Đấy là ám hiệu cho hắn!
Đỗ Cách biết mình nhất định sẽ chết, để hắn không cần hy sinh vô ích, cố gắng giữ gìn lực lượng của Phùng gia!
Quá nhân nghĩa!
…
Không ai để ý đến Phùng Thế Nghĩa đã chạy trốn, bang chủ bị ám sát, người của Thiết Chưởng Bang đã rối loạn từ lâu, rối rít xông đến.
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
“Mau cứu bang chủ.”
...
Một lúc sau, Đỗ Cách lập tức bị rơi vào bên trong vòng vây của Thiết Chưởng Bang, hắn không hề đâm sau lưng Khâu Nguyên Lãng nữa, đặt phi đao ở trên cổ lão ta, mũi đao nhấn mạnh, đâm thủng da thịt:
“Khâu bang chủ, bảo bọn họ dừng lại.”
“Không được nhúc nhích.”
Khâu Nguyên Lãng thở hổn hển quát.
Ngoại trừ hai cú đâm lúc đầu, những lần sau đều không đâm quá sau, nhưng mà số lần Đỗ Cách đâm lại rất nhiều!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù nội lực lão ta có mạnh hơn nữa thì mất nhiều máu vẫn sẽ cảm thấy chóng mặt, lão ta cảm thấy sau lưng lão ta đã bị đâm lủng thành rỗ luôn rồi. Huống chi, hai đao đầu tiên của Đỗ Cách đã đâm bị thương nội tạng của lão ta, hiện tại, lão ta có chút chịu đựng không nổi.
Hơn nữa, lão ta có thể cảm nhận được cánh tay của Đỗ Cách đang siết chặt cổ lão ta càng lúc càng dùng sức mạnh hơn, nếu tiếp tục kéo dài như thế mãi, cho dù không bị đao đâm chết thì lão ta cũng sẽ chết vì bị ngạt thở.
Vốn dĩ Khâu Nguyên Lãng không quá tin tưởng chuyện tên Phùng Thất này bị Thiên Ma đoạt xá, nhưng hiện tại, lão ta tin rồi.
Lão ta biết rõ một chưởng của bản thân mạnh đến mức nào, cũng biết rõ lão ta bóp gãy xương cánh tay của Phùng Thất thành mấy khúc, thương gân động cốt đều phải nghỉ ngơi một trăm ngày, nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi, cánh tay của Phùng Thất đã khôi phục lại như lúc ban đầu, sức mạnh còn khỏe hơn trước kia rất nhiều, con người tuyệt đối không thể nào không có được năng lực khôi phục như thế, hắn chính là Thiên Ma.
Nếu hai người cứ tiếp tục dây dưa mãi, người chết trước nhất định sẽ là lão ta.
“Buông bang chủ ra, nếu không ta sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn.”
Một đường chủ cầm trường đao, nhìn chằm chằm vào Đỗ Cách, lạnh lùng quát.
Một đường chủ khác túm lấy Vương Tam, gác kiếm lên trên cổ hắn ta, uy hiếp nói:
“Buông bang chủ ra, nếu không, ta giết đồng bọn của ngươi trước.”
Trong tay Vương Tam vẫn cứ cầm cánh tay bị cắt đứt mà hắn ta nhặt được lúc trước, si mê vuốt ve, giống như không nhận ra được tình cảnh hiện tại của bản thân, thỉnh thoảng hắn ta sẽ ngẩng đầu lên nhìn Phùng Thất, ánh mắt u oán, lại không nói tiếng nào.
Đao đã gác lên cổ, hắn ta không dám mở miệng nói tiếng nào, lỡ như đối phương sợ hãi, cắt đứt cổ hắn ta thì hắn ta biết tìm ai để lý luận đây?
“Lấy hắn để uy hiếp ta là không có tác dụng gì, vì đạo nghĩa giang hồ, bất cứ ai đều có thể hi sinh, Phùng Thất có thể, Vương Tam đương nhiên cũng có thể.”
Trong mắt Đỗ Cách lóe lên chút điên cuồng:
“Một tên Phùng Thất là ta chết đi, sẽ có ngàn ngàn vạn vạn Phùng Thất khác đứng lên, tiếp tục đối kháng với các ngươi.”
“Ngươi cho rằng ngươi nói thế thì ta không dám giết hắn sao? Thả bang chủ ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro