Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Thất Ca, Ngươi...
2024-11-10 08:21:07
Nếu ngươi thật sự vừa ăn vừa đại tiện suốt quãng đường thì ta đừng mang ngươi đi thì hơn, thứ nhất là quá mất mặt, thứ hai là quá thối không ngửi nổi, Đỗ Cách làm lơ ánh mắt của thị nữ mà nhìn Phùng Cửu, vẻ mặt có phần phức tạp, phải nói rằng Phùng Cửu đúng là một kẻ tàn nhẫn.
Đáng tiếc bị hắn lừa dối, hoàn toàn đi con đường sai lầm.
Hồi mới xuyên không, có lẽ trí thông minh khi lừa hắn chỉ vụt lên rồi biến mất!
Nếu sân mô phỏng đều là những kẻ như thế này, vậy thì hắn đứng thứ nhất cũng chẳng có tí giá trị thực tế nào…
Nếu từ khóa của mình là Thao Thiết, có lẽ hắn sẽ đặt trọng tâm ở tham lam và hung ác.
Nhưng thiết lập Thao Thiết đích xác không dễ khống chế…
Đỗ Cách không nói bí quyết tu hành của Thao Thiết cho Phùng Cửu, mọi người là đối thủ cạnh tranh của nhau, lúc trước người nay còn muốn lừa mình, tha cho Phùng Cửu một cái mạng đã là tốt lắm rồi, sao có thể bồi dưỡng hắn trưởng thành được!
Đừng thấy hắn gọi mình một tiếng Thất ca thì sẽ toàn tâm toàn ý vì mình, biết đâu hắn lại đâm sau lưng, mình bị đá ra khỏi sân mô phỏng thì chẳng biết tìm ai để báo thù, lỡ như hắn cũng có hai từ khóa thì sao?
Đỗ Cách dẫn theo Phùng Cửu nhằm mục đích từ từ thám thính tình hình ở thế giới thật thông qua hắn.
Bây giờ Đỗ Cách hoàn toàn không có ý định này nữa, hắn gật đầu với Phùng Cửu:
“Cũng được, ngươi ở lại Phùng gia, tài nguyên dồi dào hơn, đi theo ta ra bên ngoài đúng là không thích hợp. Ngươi đi súc miệng rửa mặt trước đi, sau đó đến tìm ta, chúng ta bàn bạc về dự định sau này.”
“Ừm, vừa hay ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.”
Phùng Cửu cười nói, rồi hắn tạm biệt Đỗ Cách, xoay người đi tìm thị nữ chuẩn bị nước nóng cho hắn rửa mặt.
Còn Đỗ Cách đi tìm Phùng Vân Kiệt, luyện võ công khó có thể có thành quả ngay được, hắn cảm thấy mình còn cần chuẩn bị một ít phi đao, bù lại khuyết điểm không thể đối phó cao thủ khinh công của mình, nhân tiện dặn người Phùng gia trông chừng Phùng Cửu, đừng để người này làm càn quá mức, lại đâm sau lưng hắn một nhát, tăng kinh nghiệm cho mình.
Bảo vệ là việc phải làm, đâm lén sau lưng cũng không thể bỏ sót.
Chân muỗi dù ít cũng là thịt.
…
Nửa tiếng sau, Đỗ Cách và Phùng Cửu gặp nhau ở hậu hoa viên của Phùng phủ.
Hai người họ đều thay đồ mới.
Người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên.
Đỗ Cách mặc trường bào màu xanh lam đậm, trường kiếm đeo trên lưng, bên hông hắn treo một chiếc túi da cắm đầy phi đao. Diện mạo của Phùng Thất khá tầm thường, nhưng Đỗ Cách có khí chất của người hiện đại, tự tin, lóa mắt, liếc một cái là đã thấy được phong thái của hiệp khách trẻ tuổi, so với người đấu tập ăn mặc rách rưới ngày hôm qua, trông như hai người khác nhau.
Còn Phùng Cửu khoác trường bào trắng tinh, trông hơi rêu rao, hắn còn trẻ, tướng tá khôi ngô, thoạt nhìn như thiếu gia nhà quyền quý.
Nhưng chiếc túi vải lớn trên người hắn đầy ắp thức ăn, túi căng phồng, quả thực đã làm giảm khí chất của hắn, biến hắn từ thiếu gia thành con trai ngốc nhà địa chủ.
Hiện giờ Đỗ Cách là khách khanh của Phùng gia, địa vị cao quý, không có sự dặn dò của hắn thì sẽ không có kẻ nào không có mắt đi theo, giám thị hắn như hôm qua.
“Thất ca, ăn không?”
Phùng Cửu lấy một con gà nướng từ trong túi vải ra, bẻ một cái đùi, cười khà khà đưa cho hắn.
“Không cần, ta ăn rồi.”
Đỗ Cách lắc đầu, quyết đoán từ chối. Vừa nhìn thấy Phùng Cửu, hình ảnh hắn vừa ăn vừa đại tiện lại vô thức hiện lên trong đầu hắn, thế là ham muốn gì cũng bay sạch.
“Thất ca, ngươi nói đúng.”
Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách, mỉm cười bỏ đùi gà vào trong miệng, xé một miếng thịt, phồng má nhai, vừa nhai vừa nói:
“Hôm qua ta thật sự ăn no vỡ bụng, khi ấy ta đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, cho rằng mình sẽ chết, nhưng sau đó ta cố chịu đựng đau đớn, tiếp tục nhét đồ ăn vào trong miệng mình, thế là da dày nứt toác vì ăn quá no được chữa khỏi, tố chất cơ thể cũng tăng vọt. Khoảnh khắc ấy, ta hiểu được hàm nghĩa thật sự của Thao Thiết, tham ăn, là phải tham lam thật sự, tham lam đến mức chết vì no thì thành công.”
“Chúc mừng.”
Đỗ Cách ôm quyền, thuận miệng hỏi:
“Tàn nhẫn với bản thân như thế, chắc chắn ngươi đã thức tỉnh kỹ năng thăng cấp rồi nhỉ?”
“Làm gì dễ thế được? Mười người thì có được một người thức tỉnh kỹ năng thăng cấp đã là tốt lắm rồi.”
Phùng Cửu mồm nhai không ngừng, cho xương gà vào trong miệng nhai răng rắc rồi nuốt:
“Nhưng Thất ca, thực lực của ngươi đột nhiên tăng vèo vèo, nhất định là thức tỉnh kỹ năng rồi nhỉ?”
Trong nháy mắt tần suất nhai chậm lại, lông mi vô thức rung động, đồng tử từ từ giãn nở…
Phùng Cửu che giấu rất tốt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự quan sát nhạy bén của Đỗ Cách, chắc chắn hắn đã thức tỉnh kỹ năng thăng cấp!
Đáng tiếc bị hắn lừa dối, hoàn toàn đi con đường sai lầm.
Hồi mới xuyên không, có lẽ trí thông minh khi lừa hắn chỉ vụt lên rồi biến mất!
Nếu sân mô phỏng đều là những kẻ như thế này, vậy thì hắn đứng thứ nhất cũng chẳng có tí giá trị thực tế nào…
Nếu từ khóa của mình là Thao Thiết, có lẽ hắn sẽ đặt trọng tâm ở tham lam và hung ác.
Nhưng thiết lập Thao Thiết đích xác không dễ khống chế…
Đỗ Cách không nói bí quyết tu hành của Thao Thiết cho Phùng Cửu, mọi người là đối thủ cạnh tranh của nhau, lúc trước người nay còn muốn lừa mình, tha cho Phùng Cửu một cái mạng đã là tốt lắm rồi, sao có thể bồi dưỡng hắn trưởng thành được!
Đừng thấy hắn gọi mình một tiếng Thất ca thì sẽ toàn tâm toàn ý vì mình, biết đâu hắn lại đâm sau lưng, mình bị đá ra khỏi sân mô phỏng thì chẳng biết tìm ai để báo thù, lỡ như hắn cũng có hai từ khóa thì sao?
Đỗ Cách dẫn theo Phùng Cửu nhằm mục đích từ từ thám thính tình hình ở thế giới thật thông qua hắn.
Bây giờ Đỗ Cách hoàn toàn không có ý định này nữa, hắn gật đầu với Phùng Cửu:
“Cũng được, ngươi ở lại Phùng gia, tài nguyên dồi dào hơn, đi theo ta ra bên ngoài đúng là không thích hợp. Ngươi đi súc miệng rửa mặt trước đi, sau đó đến tìm ta, chúng ta bàn bạc về dự định sau này.”
“Ừm, vừa hay ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.”
Phùng Cửu cười nói, rồi hắn tạm biệt Đỗ Cách, xoay người đi tìm thị nữ chuẩn bị nước nóng cho hắn rửa mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn Đỗ Cách đi tìm Phùng Vân Kiệt, luyện võ công khó có thể có thành quả ngay được, hắn cảm thấy mình còn cần chuẩn bị một ít phi đao, bù lại khuyết điểm không thể đối phó cao thủ khinh công của mình, nhân tiện dặn người Phùng gia trông chừng Phùng Cửu, đừng để người này làm càn quá mức, lại đâm sau lưng hắn một nhát, tăng kinh nghiệm cho mình.
Bảo vệ là việc phải làm, đâm lén sau lưng cũng không thể bỏ sót.
Chân muỗi dù ít cũng là thịt.
…
Nửa tiếng sau, Đỗ Cách và Phùng Cửu gặp nhau ở hậu hoa viên của Phùng phủ.
Hai người họ đều thay đồ mới.
Người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên.
Đỗ Cách mặc trường bào màu xanh lam đậm, trường kiếm đeo trên lưng, bên hông hắn treo một chiếc túi da cắm đầy phi đao. Diện mạo của Phùng Thất khá tầm thường, nhưng Đỗ Cách có khí chất của người hiện đại, tự tin, lóa mắt, liếc một cái là đã thấy được phong thái của hiệp khách trẻ tuổi, so với người đấu tập ăn mặc rách rưới ngày hôm qua, trông như hai người khác nhau.
Còn Phùng Cửu khoác trường bào trắng tinh, trông hơi rêu rao, hắn còn trẻ, tướng tá khôi ngô, thoạt nhìn như thiếu gia nhà quyền quý.
Nhưng chiếc túi vải lớn trên người hắn đầy ắp thức ăn, túi căng phồng, quả thực đã làm giảm khí chất của hắn, biến hắn từ thiếu gia thành con trai ngốc nhà địa chủ.
Hiện giờ Đỗ Cách là khách khanh của Phùng gia, địa vị cao quý, không có sự dặn dò của hắn thì sẽ không có kẻ nào không có mắt đi theo, giám thị hắn như hôm qua.
“Thất ca, ăn không?”
Phùng Cửu lấy một con gà nướng từ trong túi vải ra, bẻ một cái đùi, cười khà khà đưa cho hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần, ta ăn rồi.”
Đỗ Cách lắc đầu, quyết đoán từ chối. Vừa nhìn thấy Phùng Cửu, hình ảnh hắn vừa ăn vừa đại tiện lại vô thức hiện lên trong đầu hắn, thế là ham muốn gì cũng bay sạch.
“Thất ca, ngươi nói đúng.”
Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách, mỉm cười bỏ đùi gà vào trong miệng, xé một miếng thịt, phồng má nhai, vừa nhai vừa nói:
“Hôm qua ta thật sự ăn no vỡ bụng, khi ấy ta đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, cho rằng mình sẽ chết, nhưng sau đó ta cố chịu đựng đau đớn, tiếp tục nhét đồ ăn vào trong miệng mình, thế là da dày nứt toác vì ăn quá no được chữa khỏi, tố chất cơ thể cũng tăng vọt. Khoảnh khắc ấy, ta hiểu được hàm nghĩa thật sự của Thao Thiết, tham ăn, là phải tham lam thật sự, tham lam đến mức chết vì no thì thành công.”
“Chúc mừng.”
Đỗ Cách ôm quyền, thuận miệng hỏi:
“Tàn nhẫn với bản thân như thế, chắc chắn ngươi đã thức tỉnh kỹ năng thăng cấp rồi nhỉ?”
“Làm gì dễ thế được? Mười người thì có được một người thức tỉnh kỹ năng thăng cấp đã là tốt lắm rồi.”
Phùng Cửu mồm nhai không ngừng, cho xương gà vào trong miệng nhai răng rắc rồi nuốt:
“Nhưng Thất ca, thực lực của ngươi đột nhiên tăng vèo vèo, nhất định là thức tỉnh kỹ năng rồi nhỉ?”
Trong nháy mắt tần suất nhai chậm lại, lông mi vô thức rung động, đồng tử từ từ giãn nở…
Phùng Cửu che giấu rất tốt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự quan sát nhạy bén của Đỗ Cách, chắc chắn hắn đã thức tỉnh kỹ năng thăng cấp!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro