Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Thứ Tự
2024-11-10 08:21:07
Thảo nào. Trước đó hắn còn cảm thấy thế giới rất rộng, mấy trăm người ẩn nấp giữa hàng triệu người quá dễ dàng. Chỉ dựa vào chính mình để trưởng thành, sao có thể thể hiện tính đối kháng.
Hóa ra còn có một cơ chế như vậy.
Giai đoạn trưởng thành kéo dài một tháng, top 10 sẽ trở thành bia ngắm sống sáng loáng, bị mọi người nhằm vào, hễ ai có ý đồ cạnh tranh thứ hạng thì giết top 10 giành thứ tự là lối tắt để trưởng thành.
Hơn nữa đến giai đoạn sau khi người chơi ít đi, tình hình chém giết sẽ kịch liệt hơn…
CMN!
Đúng là không hiểu quy tắc hại chết người!
May mà hắn còn có đâm sau lưng yểm hộ, những người này lại không coi bảo vệ là từ khóa thật sự của hắn, bằng không hắn ăn đủ …
Đỗ Cách cảm thấy đau đầu.
Nhưng rồi hắn lại nghĩ, cho dù biết quy tắc thì sao, lẽ nào hắn không tranh top 10 nữa ư?
Nói cho cùng hắn nhiều từ khóa hơn người khác, có sẵn ưu thế, lọt top 10 dễ như trở bàn tay.
Bây giờ bại lộ và một tháng sau bại lộ, đối với hắn mà nói không có gì khác nhau cả.
Phát triển sớm, hơn nữa còn có thể khiến thuộc tính của mình nhảy vọt, đối mặt với đám gà rù chưa trưởng thành chung quy vẫn tốt hơn là đối mặt với nhóm cáo già xảo quyệt trưởng thành trong một tháng.
Nghĩ vậy, Đỗ Cách cảm thấy thoải mái hơn.
Phùng Trung vẫn đang tiếp tục phát biểu:
“...Đến thời điểm này thì phải cần miệng lưỡi thị phi của ta rồi. Ta có thể khiến cho tất cả môn phái phải bận rộn, phải hoạt động, thậm chí dẫn cao thủ của các môn phái tới, thu nhận hoặc giết họ, thế thì thế lực của chúng ta sẽ càng lúc càng lớn mạnh, để cho người khác dù có muốn lợi dụng dân bản xứ cũng không lợi dụng nổi.”
Miệng lưỡi thị phi?
Hay cho câu miệng lưỡi thị phi, mồm mép của tên này đích xác có sức thuyết phục!
Đỗ Cách nhìn Phung Trung:
“Thứ tự của ngươi là bao nhiêu?”
Phùng Trung cười khà khà, nói với giọng điệu đắc ý:
“Nhờ phúc của Thất ca, ta khơi lên thị phi giữa ngươi và Thiết Chưởng Bang, cũng coi như khuấy đảo đại thế thiên hạ, hiện nay xếp thứ chín trong sân mô phỏng, cố lắm mới được top 10.”
CMN!
Đỗ Cách rủa thầm, mình vất vả cày cấy mới giành được hạng một của sân mô phỏng, còn tên này từ đầu đến cuối chỉ viết một bức thư mà được ké top 10 rồi, quá bất công.
“Chó may mắn.”
Vương Tam lẩm bẩm, hiển nhiên hắn khá bất mãn với hành vi lọt top 10 nhờ thơm lấy của Phùng Trung.
“Ngươi xếp thứ mấy?”
Đỗ Cách hỏi Vương Tam.
“Nhờ phúc của Thất ca, hạng hai sân mô phỏng, cố lắm lọt vào top 3.”
Vương Tam liếc Phùng Trung, cố ý nói thứ hạng của mình ra chọc giận Phùng Trung.
“CMN!”
Phùng Trung trợn tròn hai mắt:
“Tên biến thái khốn khiếp nhà ngươi mới là chó may mắn! Không có Thất ca thì với từ khóa ghê tởm của ngươi, vừa thò đầu ra đã bị người ta thiêu chết rồi, sao có thể trưởng thành nhanh đến vậy được?”
Một người hạng hai, một người hạng chín!
Đỗ Cách bỗng nở nụ cười:
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Bây giờ chúng ta đều nằm trong top 10, đồng hội đồng thuyền, một tháng sau không ai trốn thoát được cả, chi bằng đồng tâm hiệp lực nghĩ xem làm cách nào để bảo vệ thứ hạng của chúng ta.”
…
Đỗ Cách nói, Phùng Trung biết mình được tiếp nhận.
Hắn thở phào một hơi:
“Thất ca, tiếp theo ngươi bố trí thế nào thì ta cũng sẽ cố gắng hết sức để phối hợp. Có phải là lợi dụng Khâu Nguyên Lãng trước để dụ mấy đường chủ của Thiết Chưởng Bang về không? Ta viết một bản bố cáo trong Lư Dương thành là được, viết Khâu Nguyên Lãng sắp chết, trước khi chết muốn gặp các đường chủ lần cuối, chỉ cần bọn họ nghe được tin tức này, dù cách bao xa thì bọn họ cũng sẽ chủ động đến đây để kiểm chứng.”
Kỹ năng thăng cấp của tên này đúng là bug!
Thọc gậy bánh xe danh xứng với thực, gió đông không cần mượn sức gió, hắn trưởng thành rất dễ, thảo nào hắn bảo phải “thêm liều” cho mình ở Lư Dương thành…
Chỉ có điều, khuyết điểm chắc là tấn công và phòng ngự, một khi thứ tự bại lộ, bị người khác nhằm vào, khả năng hẹo hơi bị cao, trưởng thành càng nhanh thì càng dễ làm không công cho người khác.
Muốn nắm chắc từ khóa trong sân mô phỏng, đúng là thách thức lớn…
Đỗ Cách nhìn hắn:
“Được.”
Vương Tam nói:
“Thất ca, ngươi không thể tin hết những gì hắn nói được, hắn có thể dẫn quái, nhưng dẫn quái cao cấp hay cấp thấp thì hắn không khống chế được! Có lẽ mấy đường chủ của Thiết Chưởng Bang sẽ bị hắn dụ đến đây, nhưng dẫn theo bao nhiêu người, đến bằng cách nào, khi nào đến, chúng ta đều không biết được. Tính không ổn định quá cao, không thể phòng bị cả ngày lẫn đêm được!”
“Ta có thể viết thêm thời hạn ở bản bố cáo.”
Phùng Trùng lườm Vương Tam, nói với vẻ bất mãn:
“Vương Tam, cùng một đội ngũ, ngươi có thể đừng nhằm vào ta được không? Ta chỉ chuẩn bị máu chó đen cho ngươi thôi mà. Có hắt vào ngươi thật đâu, nếu là người khác khi biết được thân phận của ngươi thì đã giết ngươi từ lâu rồi. Khâu Nguyên Lãng ở đâu, Hàn Tá và những người khác thì không chắc, nhưng mấy người Khâu Thiên Mộc là con của Khâu Nguyên Lãng, chắc chắn sẽ không đi xa, tạm thời không thể mang nhiều viện binh đến được, nếu ngươi có đề nghị nào tốt hơn thì có thể nói thẳng, không ai cấm ngươi cả…”
Hóa ra còn có một cơ chế như vậy.
Giai đoạn trưởng thành kéo dài một tháng, top 10 sẽ trở thành bia ngắm sống sáng loáng, bị mọi người nhằm vào, hễ ai có ý đồ cạnh tranh thứ hạng thì giết top 10 giành thứ tự là lối tắt để trưởng thành.
Hơn nữa đến giai đoạn sau khi người chơi ít đi, tình hình chém giết sẽ kịch liệt hơn…
CMN!
Đúng là không hiểu quy tắc hại chết người!
May mà hắn còn có đâm sau lưng yểm hộ, những người này lại không coi bảo vệ là từ khóa thật sự của hắn, bằng không hắn ăn đủ …
Đỗ Cách cảm thấy đau đầu.
Nhưng rồi hắn lại nghĩ, cho dù biết quy tắc thì sao, lẽ nào hắn không tranh top 10 nữa ư?
Nói cho cùng hắn nhiều từ khóa hơn người khác, có sẵn ưu thế, lọt top 10 dễ như trở bàn tay.
Bây giờ bại lộ và một tháng sau bại lộ, đối với hắn mà nói không có gì khác nhau cả.
Phát triển sớm, hơn nữa còn có thể khiến thuộc tính của mình nhảy vọt, đối mặt với đám gà rù chưa trưởng thành chung quy vẫn tốt hơn là đối mặt với nhóm cáo già xảo quyệt trưởng thành trong một tháng.
Nghĩ vậy, Đỗ Cách cảm thấy thoải mái hơn.
Phùng Trung vẫn đang tiếp tục phát biểu:
“...Đến thời điểm này thì phải cần miệng lưỡi thị phi của ta rồi. Ta có thể khiến cho tất cả môn phái phải bận rộn, phải hoạt động, thậm chí dẫn cao thủ của các môn phái tới, thu nhận hoặc giết họ, thế thì thế lực của chúng ta sẽ càng lúc càng lớn mạnh, để cho người khác dù có muốn lợi dụng dân bản xứ cũng không lợi dụng nổi.”
Miệng lưỡi thị phi?
Hay cho câu miệng lưỡi thị phi, mồm mép của tên này đích xác có sức thuyết phục!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách nhìn Phung Trung:
“Thứ tự của ngươi là bao nhiêu?”
Phùng Trung cười khà khà, nói với giọng điệu đắc ý:
“Nhờ phúc của Thất ca, ta khơi lên thị phi giữa ngươi và Thiết Chưởng Bang, cũng coi như khuấy đảo đại thế thiên hạ, hiện nay xếp thứ chín trong sân mô phỏng, cố lắm mới được top 10.”
CMN!
Đỗ Cách rủa thầm, mình vất vả cày cấy mới giành được hạng một của sân mô phỏng, còn tên này từ đầu đến cuối chỉ viết một bức thư mà được ké top 10 rồi, quá bất công.
“Chó may mắn.”
Vương Tam lẩm bẩm, hiển nhiên hắn khá bất mãn với hành vi lọt top 10 nhờ thơm lấy của Phùng Trung.
“Ngươi xếp thứ mấy?”
Đỗ Cách hỏi Vương Tam.
“Nhờ phúc của Thất ca, hạng hai sân mô phỏng, cố lắm lọt vào top 3.”
Vương Tam liếc Phùng Trung, cố ý nói thứ hạng của mình ra chọc giận Phùng Trung.
“CMN!”
Phùng Trung trợn tròn hai mắt:
“Tên biến thái khốn khiếp nhà ngươi mới là chó may mắn! Không có Thất ca thì với từ khóa ghê tởm của ngươi, vừa thò đầu ra đã bị người ta thiêu chết rồi, sao có thể trưởng thành nhanh đến vậy được?”
Một người hạng hai, một người hạng chín!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách bỗng nở nụ cười:
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Bây giờ chúng ta đều nằm trong top 10, đồng hội đồng thuyền, một tháng sau không ai trốn thoát được cả, chi bằng đồng tâm hiệp lực nghĩ xem làm cách nào để bảo vệ thứ hạng của chúng ta.”
…
Đỗ Cách nói, Phùng Trung biết mình được tiếp nhận.
Hắn thở phào một hơi:
“Thất ca, tiếp theo ngươi bố trí thế nào thì ta cũng sẽ cố gắng hết sức để phối hợp. Có phải là lợi dụng Khâu Nguyên Lãng trước để dụ mấy đường chủ của Thiết Chưởng Bang về không? Ta viết một bản bố cáo trong Lư Dương thành là được, viết Khâu Nguyên Lãng sắp chết, trước khi chết muốn gặp các đường chủ lần cuối, chỉ cần bọn họ nghe được tin tức này, dù cách bao xa thì bọn họ cũng sẽ chủ động đến đây để kiểm chứng.”
Kỹ năng thăng cấp của tên này đúng là bug!
Thọc gậy bánh xe danh xứng với thực, gió đông không cần mượn sức gió, hắn trưởng thành rất dễ, thảo nào hắn bảo phải “thêm liều” cho mình ở Lư Dương thành…
Chỉ có điều, khuyết điểm chắc là tấn công và phòng ngự, một khi thứ tự bại lộ, bị người khác nhằm vào, khả năng hẹo hơi bị cao, trưởng thành càng nhanh thì càng dễ làm không công cho người khác.
Muốn nắm chắc từ khóa trong sân mô phỏng, đúng là thách thức lớn…
Đỗ Cách nhìn hắn:
“Được.”
Vương Tam nói:
“Thất ca, ngươi không thể tin hết những gì hắn nói được, hắn có thể dẫn quái, nhưng dẫn quái cao cấp hay cấp thấp thì hắn không khống chế được! Có lẽ mấy đường chủ của Thiết Chưởng Bang sẽ bị hắn dụ đến đây, nhưng dẫn theo bao nhiêu người, đến bằng cách nào, khi nào đến, chúng ta đều không biết được. Tính không ổn định quá cao, không thể phòng bị cả ngày lẫn đêm được!”
“Ta có thể viết thêm thời hạn ở bản bố cáo.”
Phùng Trùng lườm Vương Tam, nói với vẻ bất mãn:
“Vương Tam, cùng một đội ngũ, ngươi có thể đừng nhằm vào ta được không? Ta chỉ chuẩn bị máu chó đen cho ngươi thôi mà. Có hắt vào ngươi thật đâu, nếu là người khác khi biết được thân phận của ngươi thì đã giết ngươi từ lâu rồi. Khâu Nguyên Lãng ở đâu, Hàn Tá và những người khác thì không chắc, nhưng mấy người Khâu Thiên Mộc là con của Khâu Nguyên Lãng, chắc chắn sẽ không đi xa, tạm thời không thể mang nhiều viện binh đến được, nếu ngươi có đề nghị nào tốt hơn thì có thể nói thẳng, không ai cấm ngươi cả…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro