Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Tốc Độ Trưởng T...
2024-11-10 08:21:07
Cái trò chơi này đúng là chân thật thực, không ngờ còn phải làm quen dần với sức mạnh và độ nhanh nhẹn vừa mới được tăng lên nữa.
Cũng may ngoại trừ việc suýt chút nữa đã hôn lên mặt Phùng Vân Kiệt ra, hiệu quả giả ngầu cũng không tệ lắm.
Đỗ Cách buông cánh tay của Phùng Vân Kiệt ra, nhẹ nhàng lui ra sau hai bước, hơi mỉm cười nói:
“Tam công tử, bây giờ ngươi tin lời ta nói rồi nhỉ! Nếu lúc nãy ta cầm theo một con đao, chỉ e là trái tim của ngươi đã bị ta xuyên thủng...”
…
Hai cổ tay của Phùng Vân Kiệt bất giác run rẩy.
Hắn ta hoảng sợ nhìn Đỗ Cách, giống như thấy ma, lần chấn động này càng kịch liệt hơn lúc thấy vết thương trên mặt Phùng Thất lành lại.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới lấy lại tinh thần, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lắp bắp nói:
“Thất tiên sinh, ngươi...thực lực của ngươi lại tăng mạnh rồi...có phải nhanh quá rồi không?”
Lúc này.
Hắn ta mới hiểu được sự lo lắng của phụ thân Phùng Thế Nhân, tốc độ trưởng thành của Thiên Ma quá nhanh, sau này họ thật sự có thể khống chế được Phùng Thất sao?
“Ít nhiều gì cũng nhờ gia chủ anh minh. Nếu gia chủ không hạ quyết tâm thay đổi, thực lực của ta cũng sẽ không thể tiến bộ nhanh như thế.”
Đỗ Cách quơ tay, trải nghiệm cảm giác sung sướng khi biến thành siêu nhân:
“Nói tiếp thì sức mạnh đột nhiên tăng nhanh như thế, ta vẫn còn không quen lắm đâu! Tay của ngươi có sao không, lúc nãy ta không thể khống chế tốt sức mạnh...”
Lúc này Phùng Vân Kiệt mới cảm nhận được cơn đau kịch liệt trên cổ tay, giống như bị bẻ gãy, hắn ta nhe răng trợn mắt xoa cổ tay của mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đỗ Cách, đầu óc trống rỗng, không đến một canh giờ đã từ một người bị thương nặng biến thành người có sức mạnh cực lớn, gần như có thể sánh bằng hắn ta vất vả tu luyện suốt mười năm, đúng là không có thiên lý.
“Thất tiên sinh, con người có thể biến thành Thiên Ma không?”
Phùng Vân Lộ suýt chút nữa đã chảy nước bọt hâm mộ, lộ ra vẻ mặt mong đợi hỏi.
“Chắc là không được.”
Đỗ Cách liếc nhìn hắn ta, buồn bã nói:
“Tứ công tử, ngươi chỉ thấy ta trưởng thành, lại không thấy ta chịu khổ. Thiên Ma sinh ra ở ma vực cằn cỗi, suốt đời đều đang chờ đợi vết nứt thời không xuất hiện.”
“Khó khăn lắm mới chờ được vết nứt thời không, xông ra khỏi ma vực, còn phải gánh chịu nguy hiểm khi đoạt xá, chọn sai đối tượng đoạt xá, không cẩn thận sẽ thân tử đạo tiêu. Nếu đủ may mắn đoạt xá thành công, muốn thành công thì còn cần phải cố gắng giữ đúng từ khóa của bản thân, không dám bước đi sai một bước.”
“Gặp được kỳ ngộ tốt thì còn có cơ hội trưởng thành. Nếu không có, thứ chờ đợi chúng ta vẫn cứ là thần hồn câu diệt. Lần này, nếu không phải ta và Phùng Cửu ở chung một phòng, một thân một mình không có ai bảo vệ, lại bị trọng thương, chỉ e là không bao lâu sau, theo sinh mệnh của Phùng Thất trôi đi mà chết mất, thậm chí trên đời này cũng sẽ không có ai biết từng có một tên Thiên Ma từng đến...”
Nói một lúc, dường như Đỗ Cách cũng biết được lý do khiến những con số nhanh chóng giảm bớt đi là gì rồi.
Tám chín mươi phần trăm là đoạt xá thất bại.
Mới vừa mở màn đã bởi vì đoạt xá mà bị đá ra khỏi khu mô phỏng, dường như khu mô phỏng này cũng không giống như những gì hắn tưởng tượng, có khả năng cao là khu mô phỏng này cũng không phải trò chơi đơn thuần gì...
Phùng Vân Lộ mím môi, chua xót nói:
“Tuy là như thế, nhưng tốc độ trưởng thành của các ngươi quá nhanh, nếu ta có thể tiến bộ nhanh như thế thì cần gì phải cực cực khổ khổ luyện võ chứ, cho dù có nguy hiểm hơn nữa thì ta cũng sẵn lòng gánh vác!”
Đỗ Cách biết, tốc độ trưởng thành khác thường của hắn đã làm cho người Phùng gia nghi ngờ, nghi ngờ sẽ không có lợi cho sự hợp tác trong đoàn đội, không có lợi cho sự tiện bộ của hắn, cần phải nhanh chóng xóa bỏ lòng cảnh giác của họ, hắn đảo mắt nhìn qua mấy người kia, hỏi:
“Tứ công tử, ngươi có từng nghĩ đến, lỡ như ta không thể bảo vệ được Phùng gia trong thời buổi loạn thế này, vậy sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Sẽ xảy ra chuyện gì?”
Phùng Vân Kiệt hỏi.
“Có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh, nếu Phùng gia bởi vì ta mà suy sụp, đó là vì ta không thể bảo vệ được, ta cũng sẽ bị suy yếu theo, mặc cho người khác xâu xé.”
Đỗ Cách than thở, nhìn lướt qua mấy người họ:
“Chuyện này thì con người các ngươi mới chiếm của hời đó, các ngươi tự nắm giữ bản lĩnh, võ công hay nội lực thì cũng được, mấy thứ này trước sau đều là của chính các ngươi, sẽ không vì những sự việc bên ngoài mà thay đổi. Cho nên không cần phải hâm mộ ta, Thiên Ma thực thảm, nếu như có thể thì ta thà bản thân là một con người, dựa vào sự cố gắng của bản thân là có thể thành công, Thiên Ma bị quá nhiều ước thúc...”
Nghe thế.
Ba huynh đệ Phùng Vân Kiệt đều không hẹn mà đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Không phải họ không tin.
Cũng may ngoại trừ việc suýt chút nữa đã hôn lên mặt Phùng Vân Kiệt ra, hiệu quả giả ngầu cũng không tệ lắm.
Đỗ Cách buông cánh tay của Phùng Vân Kiệt ra, nhẹ nhàng lui ra sau hai bước, hơi mỉm cười nói:
“Tam công tử, bây giờ ngươi tin lời ta nói rồi nhỉ! Nếu lúc nãy ta cầm theo một con đao, chỉ e là trái tim của ngươi đã bị ta xuyên thủng...”
…
Hai cổ tay của Phùng Vân Kiệt bất giác run rẩy.
Hắn ta hoảng sợ nhìn Đỗ Cách, giống như thấy ma, lần chấn động này càng kịch liệt hơn lúc thấy vết thương trên mặt Phùng Thất lành lại.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới lấy lại tinh thần, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lắp bắp nói:
“Thất tiên sinh, ngươi...thực lực của ngươi lại tăng mạnh rồi...có phải nhanh quá rồi không?”
Lúc này.
Hắn ta mới hiểu được sự lo lắng của phụ thân Phùng Thế Nhân, tốc độ trưởng thành của Thiên Ma quá nhanh, sau này họ thật sự có thể khống chế được Phùng Thất sao?
“Ít nhiều gì cũng nhờ gia chủ anh minh. Nếu gia chủ không hạ quyết tâm thay đổi, thực lực của ta cũng sẽ không thể tiến bộ nhanh như thế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách quơ tay, trải nghiệm cảm giác sung sướng khi biến thành siêu nhân:
“Nói tiếp thì sức mạnh đột nhiên tăng nhanh như thế, ta vẫn còn không quen lắm đâu! Tay của ngươi có sao không, lúc nãy ta không thể khống chế tốt sức mạnh...”
Lúc này Phùng Vân Kiệt mới cảm nhận được cơn đau kịch liệt trên cổ tay, giống như bị bẻ gãy, hắn ta nhe răng trợn mắt xoa cổ tay của mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đỗ Cách, đầu óc trống rỗng, không đến một canh giờ đã từ một người bị thương nặng biến thành người có sức mạnh cực lớn, gần như có thể sánh bằng hắn ta vất vả tu luyện suốt mười năm, đúng là không có thiên lý.
“Thất tiên sinh, con người có thể biến thành Thiên Ma không?”
Phùng Vân Lộ suýt chút nữa đã chảy nước bọt hâm mộ, lộ ra vẻ mặt mong đợi hỏi.
“Chắc là không được.”
Đỗ Cách liếc nhìn hắn ta, buồn bã nói:
“Tứ công tử, ngươi chỉ thấy ta trưởng thành, lại không thấy ta chịu khổ. Thiên Ma sinh ra ở ma vực cằn cỗi, suốt đời đều đang chờ đợi vết nứt thời không xuất hiện.”
“Khó khăn lắm mới chờ được vết nứt thời không, xông ra khỏi ma vực, còn phải gánh chịu nguy hiểm khi đoạt xá, chọn sai đối tượng đoạt xá, không cẩn thận sẽ thân tử đạo tiêu. Nếu đủ may mắn đoạt xá thành công, muốn thành công thì còn cần phải cố gắng giữ đúng từ khóa của bản thân, không dám bước đi sai một bước.”
“Gặp được kỳ ngộ tốt thì còn có cơ hội trưởng thành. Nếu không có, thứ chờ đợi chúng ta vẫn cứ là thần hồn câu diệt. Lần này, nếu không phải ta và Phùng Cửu ở chung một phòng, một thân một mình không có ai bảo vệ, lại bị trọng thương, chỉ e là không bao lâu sau, theo sinh mệnh của Phùng Thất trôi đi mà chết mất, thậm chí trên đời này cũng sẽ không có ai biết từng có một tên Thiên Ma từng đến...”
Nói một lúc, dường như Đỗ Cách cũng biết được lý do khiến những con số nhanh chóng giảm bớt đi là gì rồi.
Tám chín mươi phần trăm là đoạt xá thất bại.
Mới vừa mở màn đã bởi vì đoạt xá mà bị đá ra khỏi khu mô phỏng, dường như khu mô phỏng này cũng không giống như những gì hắn tưởng tượng, có khả năng cao là khu mô phỏng này cũng không phải trò chơi đơn thuần gì...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Vân Lộ mím môi, chua xót nói:
“Tuy là như thế, nhưng tốc độ trưởng thành của các ngươi quá nhanh, nếu ta có thể tiến bộ nhanh như thế thì cần gì phải cực cực khổ khổ luyện võ chứ, cho dù có nguy hiểm hơn nữa thì ta cũng sẵn lòng gánh vác!”
Đỗ Cách biết, tốc độ trưởng thành khác thường của hắn đã làm cho người Phùng gia nghi ngờ, nghi ngờ sẽ không có lợi cho sự hợp tác trong đoàn đội, không có lợi cho sự tiện bộ của hắn, cần phải nhanh chóng xóa bỏ lòng cảnh giác của họ, hắn đảo mắt nhìn qua mấy người kia, hỏi:
“Tứ công tử, ngươi có từng nghĩ đến, lỡ như ta không thể bảo vệ được Phùng gia trong thời buổi loạn thế này, vậy sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Sẽ xảy ra chuyện gì?”
Phùng Vân Kiệt hỏi.
“Có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh, nếu Phùng gia bởi vì ta mà suy sụp, đó là vì ta không thể bảo vệ được, ta cũng sẽ bị suy yếu theo, mặc cho người khác xâu xé.”
Đỗ Cách than thở, nhìn lướt qua mấy người họ:
“Chuyện này thì con người các ngươi mới chiếm của hời đó, các ngươi tự nắm giữ bản lĩnh, võ công hay nội lực thì cũng được, mấy thứ này trước sau đều là của chính các ngươi, sẽ không vì những sự việc bên ngoài mà thay đổi. Cho nên không cần phải hâm mộ ta, Thiên Ma thực thảm, nếu như có thể thì ta thà bản thân là một con người, dựa vào sự cố gắng của bản thân là có thể thành công, Thiên Ma bị quá nhiều ước thúc...”
Nghe thế.
Ba huynh đệ Phùng Vân Kiệt đều không hẹn mà đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Không phải họ không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro