Tận Thế Thiên Tai, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Độn Hàng
Bắt Đầu Kiếm Tiền 1
Ái Địa Bát Âm
2024-08-04 12:31:56
Dùng xương ống tươi để nấu canh, dùng nồi đất đun chừng một tiếng đồng hồ, rải lên chút hành lá tươi, vị cực kỳ tươi ngon, chén canh đầu tiên đã được đưa đến trong tay của Khương Nặc.
Cô ăn thử một miếng, trong đó còn có thêm bắp và cẩu kỷ, vị thơm ngon tản ra trên đầu lưỡi, kèm với nước canh màu trắng ngà, ngon đến mức làm cô nghi ngờ nhân sinh.
Đừng nói là canh xương hầm, cô sống ở tận thế đến cả món ăn sạch sẽ cũng khó mà ăn được.
Ngày qua ngày mà đói bụng, chỉ cần là đồ còn sống đến cả chuột cô cũng từng gặm qua rồi, đã sớm cho rằng cô đã mất đi vị giác từ lâu rồi.
“Mẹ, mẹ bỏ cái gì vào trong này thế, sao lại ngon như vậy?”
“Có bỏ cái gì đâu, bột ngọt, muối, xương ống tươi hầm như thế này không cần nêm nếm quá nhiều gia vị.”
“Mẹ, cái này có thể cho bé Ha uống không?” Bé Ha là tên của husky, lúc trước Khương Nặc đã đặt rất nhiều tên hay, cuối cùng đều cảm thấy nó không phù hợp với khí chất của con chó này, phải đơn giản và ngốc như thế mới hợp.
“Mẹ còn chừa phần chưa nêm nếm gia vị.”
Vu Nhược Hoa cũng cầm một cái chén có in hoa văn hình xương dưới đáy, cố ý vào phòng bếp múc canh xương hầm không có gia vị cho bé Ha ăn.
Khương Nặc nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng càng thêm kiên quyết phải sống sót hơn.
Ăn canh xong, Khương Nặc chủ động giành rửa chén với mẹ, làm Vu Nhược Hoa có chút ngơ ngác khó hiểu.
Điều kiện gia đình của Khương Nặc khá bình thường, gia đình đơn thân, cha đi sớm, Vu Nhược Hoa đau lòng con gái mình từ nhỏ đã không có ông bà nội và ông bà ngoại chăm sóc, khi còn bé lại bị mất cha, sợ cô bị ăn hiếp, sợ cô thiếu thốn tình cảm hơn những đứa nhỏ khác, cho nên liều mạng cưng chiều cô.
Ai cũng nói con cái nhà nghèo sẽ trưởng thành sớm, nhưng khi còn nhỏ ngoại trừ canh cửa hàng phụ mẹ lúc mẹ đi buôn bán ra, cuộc sống của Khương Nặc giống như một cô công chúa nhỏ.
Chưa bao giờ phải làm việc nhà, chỉ cần nói là đi học, chuyện gì mẹ cũng đều sẽ thỏa mãn cô, mấy đứa nhỏ khác thích búp bê thú bông đồ chơi, mẹ đều sẽ mua cho cô, mấy đứa nhỏ khác học năng khiếu, Khương Nặc không hiểu cũng đòi đi, mẹ cũng đăng ký cho cô học.
Nhưng Khương Nặc lại không hiểu được hết những điều này. Kiếp trước cô thức đêm làm thiết kế vô cùng căng thẳng, Vu Nhược Hoa nhìn thấy quầng thâm mắt của con gái đau lòng nói: “Ui cha, cơ thể quan trọng nhất, thiết kế gì đó cứ từ từ làm thôi?”
“Mẹ không hiểu thì đừng phiền con, thời gian gấp gáp như tế, làm gì có thời gian mà từ từ làm chứ?!”
Cô cứ luôn như thế, chẳng biết trân trọng tình yêu của mẹ gì cả.
Khương Nặc tắt vòi nước, thầm nghĩ trong lòng.
Không có gì. Sau này sẽ tốt thôi.
Sau khi ăn xong, lâu lắm rồi mới quay về phòng mình, Khương Nặc còn không kịp cảm thán đã lấy máy tính ra, mở ra bản kế hoạch mà cô vừa mới viết ở công ty.
Đây là kế hoạch để ứng phó tận thế.
Cô cần rất nhiều đồ đạc, còn cần có kho hàng để chứa đồ, cần có một nơi ở an toàn trong thời gian dài...
Hiện tại thứ cần thiết nhất chính là tiền.
Nhà của Khương Nặc chỉ có mấy vạn tiền tiết kiệm, thứ có giá trị nhất chính là căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách trong khu vực gần trường học, mỗi tháng chỉ sống nhờ vào tiền lương của cô.
Quá ít.
Khương Nặc không tự chủ được sờ lên cổ của mình. Trên cổ cô có một cái vòng cổ, đó chính là của hồi môn mà Vu Nhược Hoa luôn mang theo bên người, nghe nói là do tổ tông truyền lại, được làm từ vàng và ngọc thạch, kiểu dáng Khương Nặc cảm thấy có chút quê mùa.
Cô không thích cái vòng cổ này, chỉ là một ngày nào đó Vu Nhược Hoa vô tình kiếm được vô cùng vui vẻ, nhất quyết bắt Khương Nặc mang lên, còn liên tục khen ngợi là cô đeo rất xinh đẹp.
Khương Nặc vốn dĩ định mang vài ngày để ứng phó mẹ thôi, kết quả đeo quen rồi cũng quên tháo ra, thần kỳ chín là đến cả giai đoạn đầu tận thế gian nan như thế, nhưng Khương Nặc cũng quên mất chuyện dùng nó đi bán tiền để đổi đồ đạc.
Trở lại lúc này, ngón tay Khương Nặc lại sờ không thấy nó đâu nữa.
“!”
Dây chuyền của cô đâu rồi?!
Cô ăn thử một miếng, trong đó còn có thêm bắp và cẩu kỷ, vị thơm ngon tản ra trên đầu lưỡi, kèm với nước canh màu trắng ngà, ngon đến mức làm cô nghi ngờ nhân sinh.
Đừng nói là canh xương hầm, cô sống ở tận thế đến cả món ăn sạch sẽ cũng khó mà ăn được.
Ngày qua ngày mà đói bụng, chỉ cần là đồ còn sống đến cả chuột cô cũng từng gặm qua rồi, đã sớm cho rằng cô đã mất đi vị giác từ lâu rồi.
“Mẹ, mẹ bỏ cái gì vào trong này thế, sao lại ngon như vậy?”
“Có bỏ cái gì đâu, bột ngọt, muối, xương ống tươi hầm như thế này không cần nêm nếm quá nhiều gia vị.”
“Mẹ, cái này có thể cho bé Ha uống không?” Bé Ha là tên của husky, lúc trước Khương Nặc đã đặt rất nhiều tên hay, cuối cùng đều cảm thấy nó không phù hợp với khí chất của con chó này, phải đơn giản và ngốc như thế mới hợp.
“Mẹ còn chừa phần chưa nêm nếm gia vị.”
Vu Nhược Hoa cũng cầm một cái chén có in hoa văn hình xương dưới đáy, cố ý vào phòng bếp múc canh xương hầm không có gia vị cho bé Ha ăn.
Khương Nặc nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng càng thêm kiên quyết phải sống sót hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn canh xong, Khương Nặc chủ động giành rửa chén với mẹ, làm Vu Nhược Hoa có chút ngơ ngác khó hiểu.
Điều kiện gia đình của Khương Nặc khá bình thường, gia đình đơn thân, cha đi sớm, Vu Nhược Hoa đau lòng con gái mình từ nhỏ đã không có ông bà nội và ông bà ngoại chăm sóc, khi còn bé lại bị mất cha, sợ cô bị ăn hiếp, sợ cô thiếu thốn tình cảm hơn những đứa nhỏ khác, cho nên liều mạng cưng chiều cô.
Ai cũng nói con cái nhà nghèo sẽ trưởng thành sớm, nhưng khi còn nhỏ ngoại trừ canh cửa hàng phụ mẹ lúc mẹ đi buôn bán ra, cuộc sống của Khương Nặc giống như một cô công chúa nhỏ.
Chưa bao giờ phải làm việc nhà, chỉ cần nói là đi học, chuyện gì mẹ cũng đều sẽ thỏa mãn cô, mấy đứa nhỏ khác thích búp bê thú bông đồ chơi, mẹ đều sẽ mua cho cô, mấy đứa nhỏ khác học năng khiếu, Khương Nặc không hiểu cũng đòi đi, mẹ cũng đăng ký cho cô học.
Nhưng Khương Nặc lại không hiểu được hết những điều này. Kiếp trước cô thức đêm làm thiết kế vô cùng căng thẳng, Vu Nhược Hoa nhìn thấy quầng thâm mắt của con gái đau lòng nói: “Ui cha, cơ thể quan trọng nhất, thiết kế gì đó cứ từ từ làm thôi?”
“Mẹ không hiểu thì đừng phiền con, thời gian gấp gáp như tế, làm gì có thời gian mà từ từ làm chứ?!”
Cô cứ luôn như thế, chẳng biết trân trọng tình yêu của mẹ gì cả.
Khương Nặc tắt vòi nước, thầm nghĩ trong lòng.
Không có gì. Sau này sẽ tốt thôi.
Sau khi ăn xong, lâu lắm rồi mới quay về phòng mình, Khương Nặc còn không kịp cảm thán đã lấy máy tính ra, mở ra bản kế hoạch mà cô vừa mới viết ở công ty.
Đây là kế hoạch để ứng phó tận thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cần rất nhiều đồ đạc, còn cần có kho hàng để chứa đồ, cần có một nơi ở an toàn trong thời gian dài...
Hiện tại thứ cần thiết nhất chính là tiền.
Nhà của Khương Nặc chỉ có mấy vạn tiền tiết kiệm, thứ có giá trị nhất chính là căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách trong khu vực gần trường học, mỗi tháng chỉ sống nhờ vào tiền lương của cô.
Quá ít.
Khương Nặc không tự chủ được sờ lên cổ của mình. Trên cổ cô có một cái vòng cổ, đó chính là của hồi môn mà Vu Nhược Hoa luôn mang theo bên người, nghe nói là do tổ tông truyền lại, được làm từ vàng và ngọc thạch, kiểu dáng Khương Nặc cảm thấy có chút quê mùa.
Cô không thích cái vòng cổ này, chỉ là một ngày nào đó Vu Nhược Hoa vô tình kiếm được vô cùng vui vẻ, nhất quyết bắt Khương Nặc mang lên, còn liên tục khen ngợi là cô đeo rất xinh đẹp.
Khương Nặc vốn dĩ định mang vài ngày để ứng phó mẹ thôi, kết quả đeo quen rồi cũng quên tháo ra, thần kỳ chín là đến cả giai đoạn đầu tận thế gian nan như thế, nhưng Khương Nặc cũng quên mất chuyện dùng nó đi bán tiền để đổi đồ đạc.
Trở lại lúc này, ngón tay Khương Nặc lại sờ không thấy nó đâu nữa.
“!”
Dây chuyền của cô đâu rồi?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro