Tận Thế Thiên Tai, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Độn Hàng
Chương 30
Ái Địa Bát Âm
2024-08-04 12:31:56
Trên đường trở về.
So với tàu hỏa cao tốc, Khương Nặc bây giờ đang ngồi trong toa xe giường cứng kiểu cũ này, cảm giác không tốt lắm.
Đặc biệt là dưới tình huống nhiệt độ cao như vậy, đoàn tàu lại không mở điều hòa, cơ bản chính là một cái lồng hấp khổng lồ. Cũng may lúc này ít người đi tàu, hành khách trong toa xe cũng ít, không có mấy đứa nhóc quậy phá.
Tìm được chỗ nằm, Khương Nặc bò lên trên.
Mười giờ đi đường, cô cảm thấy không thể lãng phí như vậy được, vì thế trực tiếp nằm xuống giả vờ như đang ngủ, thực ra là để ý thức tiến vào không gian.
Đến bây giờ cô mới có thời gian chậm rãi nhìn kỹ.
Không gian vừa mới thăng cấp, quả thực đã biến lớn hơn rất nhiều.
Cô tính toán sơ qua một chút, hiện tại trong không gian nơi ý thức của cô có thể đến đại khái là một hình vuông mỗi cạnh dài khoảng 50 mét.
Căn lầu nhỏ nằm ở chính giữa.
Trong khoảng sân nhỏ phía trước căn lầu, bởi vì không gian thăng cấp nên khoảng đất trống đã mở rộng hơn rất nhiều. Những kệ hàng vốn dựa vào biên giới thì bây giờ lại nới ra thêm khoảng 10 mét.
Hai bên căn lầu nhỏ cũng có thêm không gian rất lớn.
Những chỗ này đều có thể dùng để đặt kệ hàng, chất vật tư.
So với trước khi thăng cấp, những chỗ có thể sử dụng ít nhất đã lớn gấp đôi.
Sau khi hiểu rõ, Khương Nặc chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Bởi vì thời gian eo hẹp, mấy ngày nay những thứ cô mua đều được chất đống tùy tiện, cũng không phân loại gì, chỉ đặt lung tung ngổn ngang. Đối với một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Khương Nặc thì nhìn mấy thứ này cũng cảm thấy khó chịu, muốn tìm đồ cũng không dễ tìm.
Tranh thủ lúc này, vừa lúc có thể phân loại chỉnh lý.
Cá xếp chung với cá, thịt xếp chung với thịt, rau xếp chung với rau, hoa quả xếp chung với hoa quả, từng thứ một được đặt trên kệ.
Dùng ý thức sửa sang và vận chuyển lại, tốc độ cũng không chậm.
Nhưng không ngừng sử dụng không gian cũng có chút hao phí tinh thần lực, không bao lâu Khương Nặc đã cảm thấy hơi mệt mỏi, vì thế cô ngừng vận chuyển, đưa ý thức dừng lại trên cái cây ở mép không gian.
Tuy không biết là loại cây gì nhưng cây này tuyệt đối là thực vật đang sống sờ sờ, nói rõ trong tương lai có thể trồng trọt được ở trong không gian này, hơn nữa cũng có thể chứa được vật sống.
Khương Nặc rất mong đợi một ngày nào đó bản thân cô có thể chân chính tiến vào trong không gian này.
Hơn nữa cô còn phát hiện một điều rất thần kỳ, chỉ cần ý thức dừng lại xung quanh cái cây này thì tốc độ khôi phục tinh thần lực của cô rất nhanh, thậm chí còn hơn cả lúc cô đi ngủ trong hiện thực.
Phát hiện này khiến cô rất hưng phấn.
Với tinh thần lực hiện tại của cô, nếu như chỉ vận chuyển sắp xếp đồ đạc trong không gian, đại khái có thể kéo dài một giờ.
Nếu như là vật nặng kích thước lớn, thời gian này còn có thể giảm bớt.
Nhưng chỉ cần ý thức tới gần cây đại thụ này, tinh thần lực sẽ có thể nhanh chóng khôi phục, vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Khương Nặc cứ như thế để ý thức ở lại trong không gian, kiểm kê một lượt tất cả những thứ mà mình đã mua.
Sau khi càng ngày càng thuần thục, cô phát hiện thật sự rất thuận tiện.
Nếu như trong hiện thực mà cất giữ nhiều hàng hóa như vậy thì phải dùng nhân lực chuyển đến dọn đi, muốn đặt lên chỗ cao cần phải dùng đến thang, thậm chí là cả xe nâng nữa.
Nhưng nếu dùng ý thức để khống chế thì đồ vật sẽ giống như được điều khiển bằng phép thuật, có thể di chuyển đến chỗ mà trong suy nghĩ của cô muốn đặt ở đó.
Mệt mỏi thì đi khôi phục, khôi phục xong lại tiếp tục làm.
Chờ Khương Nặc sắp xếp vật tư xong xuôi, ý thức đi ra khỏi không gian, lại phát hiện đoàn tàu đã sắp thuận lợi đến nơi.
Thời gian trôi qua cũng quá nhanh.
Cô còn chưa có cảm giác gì thì lộ trình gần mười tiếng đã kết thúc.
So với tàu hỏa cao tốc, Khương Nặc bây giờ đang ngồi trong toa xe giường cứng kiểu cũ này, cảm giác không tốt lắm.
Đặc biệt là dưới tình huống nhiệt độ cao như vậy, đoàn tàu lại không mở điều hòa, cơ bản chính là một cái lồng hấp khổng lồ. Cũng may lúc này ít người đi tàu, hành khách trong toa xe cũng ít, không có mấy đứa nhóc quậy phá.
Tìm được chỗ nằm, Khương Nặc bò lên trên.
Mười giờ đi đường, cô cảm thấy không thể lãng phí như vậy được, vì thế trực tiếp nằm xuống giả vờ như đang ngủ, thực ra là để ý thức tiến vào không gian.
Đến bây giờ cô mới có thời gian chậm rãi nhìn kỹ.
Không gian vừa mới thăng cấp, quả thực đã biến lớn hơn rất nhiều.
Cô tính toán sơ qua một chút, hiện tại trong không gian nơi ý thức của cô có thể đến đại khái là một hình vuông mỗi cạnh dài khoảng 50 mét.
Căn lầu nhỏ nằm ở chính giữa.
Trong khoảng sân nhỏ phía trước căn lầu, bởi vì không gian thăng cấp nên khoảng đất trống đã mở rộng hơn rất nhiều. Những kệ hàng vốn dựa vào biên giới thì bây giờ lại nới ra thêm khoảng 10 mét.
Hai bên căn lầu nhỏ cũng có thêm không gian rất lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những chỗ này đều có thể dùng để đặt kệ hàng, chất vật tư.
So với trước khi thăng cấp, những chỗ có thể sử dụng ít nhất đã lớn gấp đôi.
Sau khi hiểu rõ, Khương Nặc chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Bởi vì thời gian eo hẹp, mấy ngày nay những thứ cô mua đều được chất đống tùy tiện, cũng không phân loại gì, chỉ đặt lung tung ngổn ngang. Đối với một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Khương Nặc thì nhìn mấy thứ này cũng cảm thấy khó chịu, muốn tìm đồ cũng không dễ tìm.
Tranh thủ lúc này, vừa lúc có thể phân loại chỉnh lý.
Cá xếp chung với cá, thịt xếp chung với thịt, rau xếp chung với rau, hoa quả xếp chung với hoa quả, từng thứ một được đặt trên kệ.
Dùng ý thức sửa sang và vận chuyển lại, tốc độ cũng không chậm.
Nhưng không ngừng sử dụng không gian cũng có chút hao phí tinh thần lực, không bao lâu Khương Nặc đã cảm thấy hơi mệt mỏi, vì thế cô ngừng vận chuyển, đưa ý thức dừng lại trên cái cây ở mép không gian.
Tuy không biết là loại cây gì nhưng cây này tuyệt đối là thực vật đang sống sờ sờ, nói rõ trong tương lai có thể trồng trọt được ở trong không gian này, hơn nữa cũng có thể chứa được vật sống.
Khương Nặc rất mong đợi một ngày nào đó bản thân cô có thể chân chính tiến vào trong không gian này.
Hơn nữa cô còn phát hiện một điều rất thần kỳ, chỉ cần ý thức dừng lại xung quanh cái cây này thì tốc độ khôi phục tinh thần lực của cô rất nhanh, thậm chí còn hơn cả lúc cô đi ngủ trong hiện thực.
Phát hiện này khiến cô rất hưng phấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với tinh thần lực hiện tại của cô, nếu như chỉ vận chuyển sắp xếp đồ đạc trong không gian, đại khái có thể kéo dài một giờ.
Nếu như là vật nặng kích thước lớn, thời gian này còn có thể giảm bớt.
Nhưng chỉ cần ý thức tới gần cây đại thụ này, tinh thần lực sẽ có thể nhanh chóng khôi phục, vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Khương Nặc cứ như thế để ý thức ở lại trong không gian, kiểm kê một lượt tất cả những thứ mà mình đã mua.
Sau khi càng ngày càng thuần thục, cô phát hiện thật sự rất thuận tiện.
Nếu như trong hiện thực mà cất giữ nhiều hàng hóa như vậy thì phải dùng nhân lực chuyển đến dọn đi, muốn đặt lên chỗ cao cần phải dùng đến thang, thậm chí là cả xe nâng nữa.
Nhưng nếu dùng ý thức để khống chế thì đồ vật sẽ giống như được điều khiển bằng phép thuật, có thể di chuyển đến chỗ mà trong suy nghĩ của cô muốn đặt ở đó.
Mệt mỏi thì đi khôi phục, khôi phục xong lại tiếp tục làm.
Chờ Khương Nặc sắp xếp vật tư xong xuôi, ý thức đi ra khỏi không gian, lại phát hiện đoàn tàu đã sắp thuận lợi đến nơi.
Thời gian trôi qua cũng quá nhanh.
Cô còn chưa có cảm giác gì thì lộ trình gần mười tiếng đã kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro