Tận Thế Thiên Tai, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Độn Hàng
Chương 42
Ái Địa Bát Âm
2024-08-04 12:31:56
Sáng sớm ra ngoài bận rộn đến bây giờ, Khương Nặc đã đói bụng, nhìn thời gian đã quá giờ ăn.
Tìm tiệm ăn nhanh nổi tiếng trên mạng, gọi gà rán, cánh gà nướng, khoai tây chiên, bánh trứng, coca lạnh, thỏa thích hưởng thụ một bữa ăn uống nhiệt lượng cao, lại tiện thể gọi một số lượng lớn mang về.
Cơm nước xong, trời đã tối đen, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống vài độ, người đi đường cũng dần nhiều hơn.
Khương Nặc vốn định về nhà, nhưng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Trong túi xách của cô có hai cái điện thoại, cái cô thường dùng lấy ra, thấy cũng không có cuộc gọi đến, tiếng chuông lại liên tục vang lên, đoán được đó là một cái điện thoại khác, là Lý Đa Quảng gọi tới.
“Đúng là chúng tôi có chút hứng thú với những thứ mà cô nói ngày hôm qua.” Giọng nói của ông ta có vẻ rất cẩn thận: “Nhưng sao tôi có thể tin những gì cô nói đều là sự thật?”
Nói xong, ông ta lại bổ sung một câu: “Dù sao cả tôi và cô đều phải gánh chịu nguy hiểm cực lớn trong chuyện này.”
Khương Nặc cũng biết việc này không phải chuyện đùa, Lý Đa Quảng chỉ là một giám đốc không thể làm chủ, hôm nay hẳn là ông ta ta vẫn đang họp bàn thương lượng với ông chủ và lãnh đạo cấp cao của công ty.
Bí mật thương nghiệp lớn như vậy đưa tới cửa, không khác gì bánh lớn rơi từ trên trời xuống, có dám nhận hay không cũng là một vấn đề.
Khương Nặc nói: “Có thể gặp mặt nói chuyện.”
Người bên kia gần như không có bất cứ sự do dự nào: “Được.”
Khương Nặc suy nghĩ một chút, mở app bản đồ ra, tìm một trung tâm thương mại gần đó rồi gửi định vị cho ông ta.
Chọn nơi này là vì trong trung tâm thương mại có siêu thị, cũng có một số cửa hàng mỹ phẩm.
Kể từ hôm trước, siêu thị toàn thành phố gần như phải mở cửa vào lúc bảy giờ tối, lúc này người đã rất đông. Khương Nặc đi vào đó mua một đống vật tư sinh hoạt, chất đầy cả một chiếc xe đẩy.
Đương nhiên chút hàng này còn lâu mới đủ, nhưng nếu đã đi ngang qua siêu thị, vừa lúc có thể vừa đi vừa nhìn xem có thứ gì cô ấy bỏ sót không.
Ngồi trước máy tính viết danh sách, cô vẫn luôn hoài nghi mình viết chưa đầy đủ, đi dạo vài vòng trong siêu thị, xem mỗi loại một lượt, quả nhiên lại nghĩ tới mấy thứ phải tích trữ số lượng lớn.
Từ siêu thị đi ra, Khương Nặc đi tới góc không người thu đồ vào không gian, lại đi tới một cửa hàng bán lẻ mỹ phẩm cỡ lớn.
Sữa dưỡng da, xịt khoáng, kem dưỡng da mặt, kem dưỡng da tay, kem dưỡng môi, sữa tắm, dầu gội, dầu xả, mặt nạ...
Mạt thế có thời kỳ băng hàn, nhiệt độ trong ngày âm mấy chục độ, làn da rất dễ bị đông lạnh làm nứt.
Những thứ này cô không dùng nhiều, cũng không chạy theo những nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ chọn một số nhãn hiệu trong nước có giá rẻ - hiệu quả cao, cơ bản đủ dùng đời này.
Vừa lúc trong cửa hàng có hoạt động lớn, ngoại trừ giảm giá toàn bộ còn có chiết khấu, Khương Nặc mua hàng hết hơn 40.000, sau khi chiết khấu, không ngờ còn tiết kiệm được hơn 6.000. Nhân viên cửa hàng nghĩ rằng cô góp đơn mua hộ, còn nói với cô có thể dùng điểm tích lũy đổi một số loại hàng giá trung bình khác.
Khương Nặc cầm toàn bộ đi đổi, lại là một đống bình to lọ nhỏ.
Hàng mua được thật sự quá nhiều, nhân viên cửa hàng mượn xe đẩy nhỏ giúp cô. Khương Nặc tìm cơ hội để đồ vật vào không gian, lại trả xe đẩy lại, xem thời gian, so với giờ hẹn 8:00 với Lý Đa Quảng thì hiện tại đã là 8:30.
Địa điểm là một cửa hàng đồ ngọt trong trung tâm thương mại.
Bởi vì nóng, trong cửa hàng không có người nào, xa xa đã thấy một người trung niên dáng vẻ nghiêm túc ngồi trước cửa sổ sát đất. Khương Nặc gọi mấy chục phần đồ ngọt mang đi rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt ông ta ngồi xuống.
Lý Đa Quảng sững sờ.
Ông ta chần chờ nhìn Khương Nặc, nhỏ giọng nói: “Tiểu Khương...”
Nói xong, ông ta lại nhìn bốn phía, sau đó ho khan một tiếng: “Thật trùng hợp, cô cũng tới đây mua đồ sao?”
“Không cần thăm dò, người gọi điện thoại cho ông chính là tôi.” Khương Nặc bình tĩnh nói.
Tìm tiệm ăn nhanh nổi tiếng trên mạng, gọi gà rán, cánh gà nướng, khoai tây chiên, bánh trứng, coca lạnh, thỏa thích hưởng thụ một bữa ăn uống nhiệt lượng cao, lại tiện thể gọi một số lượng lớn mang về.
Cơm nước xong, trời đã tối đen, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống vài độ, người đi đường cũng dần nhiều hơn.
Khương Nặc vốn định về nhà, nhưng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Trong túi xách của cô có hai cái điện thoại, cái cô thường dùng lấy ra, thấy cũng không có cuộc gọi đến, tiếng chuông lại liên tục vang lên, đoán được đó là một cái điện thoại khác, là Lý Đa Quảng gọi tới.
“Đúng là chúng tôi có chút hứng thú với những thứ mà cô nói ngày hôm qua.” Giọng nói của ông ta có vẻ rất cẩn thận: “Nhưng sao tôi có thể tin những gì cô nói đều là sự thật?”
Nói xong, ông ta lại bổ sung một câu: “Dù sao cả tôi và cô đều phải gánh chịu nguy hiểm cực lớn trong chuyện này.”
Khương Nặc cũng biết việc này không phải chuyện đùa, Lý Đa Quảng chỉ là một giám đốc không thể làm chủ, hôm nay hẳn là ông ta ta vẫn đang họp bàn thương lượng với ông chủ và lãnh đạo cấp cao của công ty.
Bí mật thương nghiệp lớn như vậy đưa tới cửa, không khác gì bánh lớn rơi từ trên trời xuống, có dám nhận hay không cũng là một vấn đề.
Khương Nặc nói: “Có thể gặp mặt nói chuyện.”
Người bên kia gần như không có bất cứ sự do dự nào: “Được.”
Khương Nặc suy nghĩ một chút, mở app bản đồ ra, tìm một trung tâm thương mại gần đó rồi gửi định vị cho ông ta.
Chọn nơi này là vì trong trung tâm thương mại có siêu thị, cũng có một số cửa hàng mỹ phẩm.
Kể từ hôm trước, siêu thị toàn thành phố gần như phải mở cửa vào lúc bảy giờ tối, lúc này người đã rất đông. Khương Nặc đi vào đó mua một đống vật tư sinh hoạt, chất đầy cả một chiếc xe đẩy.
Đương nhiên chút hàng này còn lâu mới đủ, nhưng nếu đã đi ngang qua siêu thị, vừa lúc có thể vừa đi vừa nhìn xem có thứ gì cô ấy bỏ sót không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi trước máy tính viết danh sách, cô vẫn luôn hoài nghi mình viết chưa đầy đủ, đi dạo vài vòng trong siêu thị, xem mỗi loại một lượt, quả nhiên lại nghĩ tới mấy thứ phải tích trữ số lượng lớn.
Từ siêu thị đi ra, Khương Nặc đi tới góc không người thu đồ vào không gian, lại đi tới một cửa hàng bán lẻ mỹ phẩm cỡ lớn.
Sữa dưỡng da, xịt khoáng, kem dưỡng da mặt, kem dưỡng da tay, kem dưỡng môi, sữa tắm, dầu gội, dầu xả, mặt nạ...
Mạt thế có thời kỳ băng hàn, nhiệt độ trong ngày âm mấy chục độ, làn da rất dễ bị đông lạnh làm nứt.
Những thứ này cô không dùng nhiều, cũng không chạy theo những nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ chọn một số nhãn hiệu trong nước có giá rẻ - hiệu quả cao, cơ bản đủ dùng đời này.
Vừa lúc trong cửa hàng có hoạt động lớn, ngoại trừ giảm giá toàn bộ còn có chiết khấu, Khương Nặc mua hàng hết hơn 40.000, sau khi chiết khấu, không ngờ còn tiết kiệm được hơn 6.000. Nhân viên cửa hàng nghĩ rằng cô góp đơn mua hộ, còn nói với cô có thể dùng điểm tích lũy đổi một số loại hàng giá trung bình khác.
Khương Nặc cầm toàn bộ đi đổi, lại là một đống bình to lọ nhỏ.
Hàng mua được thật sự quá nhiều, nhân viên cửa hàng mượn xe đẩy nhỏ giúp cô. Khương Nặc tìm cơ hội để đồ vật vào không gian, lại trả xe đẩy lại, xem thời gian, so với giờ hẹn 8:00 với Lý Đa Quảng thì hiện tại đã là 8:30.
Địa điểm là một cửa hàng đồ ngọt trong trung tâm thương mại.
Bởi vì nóng, trong cửa hàng không có người nào, xa xa đã thấy một người trung niên dáng vẻ nghiêm túc ngồi trước cửa sổ sát đất. Khương Nặc gọi mấy chục phần đồ ngọt mang đi rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt ông ta ngồi xuống.
Lý Đa Quảng sững sờ.
Ông ta chần chờ nhìn Khương Nặc, nhỏ giọng nói: “Tiểu Khương...”
Nói xong, ông ta lại nhìn bốn phía, sau đó ho khan một tiếng: “Thật trùng hợp, cô cũng tới đây mua đồ sao?”
“Không cần thăm dò, người gọi điện thoại cho ông chính là tôi.” Khương Nặc bình tĩnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro