Tận Thế Thiên Tai! Ta Dùng Kim Ốc Độn Hàng Nằm Thắng.
Lòng Biết Ơn Là...
2024-09-16 13:43:10
Thời Kiều Kiều không ngờ rằng cảnh sát đã trực tiếp báo cho Mộ Từ!
Việc này giống như bị lỗi mà bị giáo viên gọi là phụ huynh sau khi mắc lỗi ở trường là gì?
Mặc dù cô không cảm thấy mình sai, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế cảm giác tội lỗi của mình sau khi bị anh quản lý nhiều năm như vậy.
Mỹ nhân tóc dài đi theo Thời Kiều Kiều, dùng tay đụng vào cô: “Bạn trai cô à?”
Thời Kiều Kiều ngơ ngác: "Làm sao mà như thế được? Đó là anh trai của tôi đó đừng nghĩ lung tung?"
"Anh trai sao?" Người đẹp tóc dài kêu lên, ánh mắt lại nhìn vào mặt hai người "Anh trai sao trông không giống nhau vậy?"
"Chúng tôi không phải anh em ruột. Chúng tôi lớn lên cùng nhau nên gần như thân thiết với nhau như anh em vậy".
“Nếu anh ấy không phải là anh trai ruột của em, sao em không cố gắng hết sức để biến anh ấy thành người yêu của em đi? Một người đàn ông đỉnh cao như vậy đang được săn đón rất nhiều, nếu có người cướp đi, em cũng không thể tìm được người thứ hai đâu, mất rồi ngồi khóc."
Người đẹp tóc dài thầm động viên Thời Kiều Kiều theo ý cô ấy, người dàn ông đẹp thế này phải để riêng mình ngắm.
Cô thật không muốn nghe những điều vô nghĩa?
Thời Kiều Kiều không nói nên lời.
Những ngày cuối đời vất vả hơn "Vương Bảo Xuyên" ( tên nhân vật trong truyện nào đó) đào rau dại, làm sao có tâm trạng yêu đương được?
Thời Kiều Kiều mở cửa xe đang định lên xe thì người đẹp tóc dài bất ngờ kéo cô lại.
Hai người thêm bạn, cô ấy đứng ngoài cửa xe, lại trịnh trọng cảm ơn: “Tôi tên Vương Giai. Cảm ơn cô rất nhiều vì ngày hôm nay. Cô không biết những thứ trong túi đối với gia đình tôi rất quan trọng đến thế nào đâu. Nếu sau này cô cần bất cứ điều gì, nếu tôi có thể giúp đỡ, xin vui lòng liên hệ với tôi."
"Không sao đâu, con gái giúp con gái ~" Thời Kiều Kiều xua tay tỏ ý không nên để bụng, quay đầu lại nhìn thấy Mộ Từ đang mở máy điều hòa ở ghế lái và cảm thấy chột dạ lạ thường.
Mãi cho đến khi cô vào nhà, Mục Từ không hỏi một câu, thậm chí còn nấu cho cô một bát mì trứng cà chua.
Cô run lên vì sợ hãi, chẳng lẽ đây chính là bữa ăn chặt đầu trong truyền thuyết?
Đêm đó, Thời Kiều Kiều hiếm có chứng mất ngủ, ngay lúc cô trằn trọc không thể ngủ được, hệ thống lại xuất hiện một dòng nhắc nhở mới.
[Đã kích hoạt chức năng ẩn, giá trị lòng biết ơn 3]
Lòng biết ơn có được gì không?
Cái quái gì đây?
Chẳng lẽ là cảm ơn cô đã giúp đỡ Vương Giai?
Nhưng tại sao lại được thêm ba điểm?
Đúng lúc cô đang bận nghiên cứu tính năng mới không ngủ được, thì Mộ Từ cũng cả đêm không ngủ được.
Anh biết rõ nhất lúc trước của Thời Kiều Kiều là như thế nào, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy mà lại thay đổi nhiều như vậy?
Cô bé vốn sợ giết gà giờ lại dám một mình thách đấu với một tên cướp và khiến gả ta bị thương nặng như vậy.
Anh đã từng nhìn thấy vết thương của gã đầu trọc rất nghiêm trọng, hơn nữa khi Thời Kiều Kiều nói với anh rằng ngày đó cô ấy nằm mơ thấy ngày tận thế, toàn thân anh đều có cảm giác rất kỳ lạ.
Tại sao giấc mơ đó chỉ mới bốn năm?
Có thực sự chỉ là một giấc mơ không?
————
Ngày hôm sau, khi hai người cùng nhau ăn sáng, Thời Kiều Kiều thỉnh thoảng sẽ nhìn Mộ Từ bằng ánh mắt lén lút.
Mộ Từ đẩy món bánh bao yêu thích của mình ra trước mặt: “Ăn nhanh đi, em đang nhìn gì đó?”
“Anh ơi, anh có thấy em ra tay quá nặng không?” Thời Kiều Kiều thản nhiên dùng thìa khuấy cháo.
Cô không cảm thấy mình sai, ngày tận thế người mềm lòng sẽ không bao giờ sống được lâu, nhưng cô sợ Mộ Từ cho rằng mình tàn nhẫn và cô cũng sợ Mộ Từ sẽ không tàn nhẫn, nên câu hỏi này cũng nhằm kiểm tra thái độ của anh ấy.
Mộ Từ không suy nghĩ nhiều mà nghiêm túc trả lời: “Không, ngày hôm qua em đã làm đúng, sau này cuộc sống sẽ ngày càng khó khăn hơn. Khi trật tự dần dần bị sụp đổ, để tồn tại, sẽ có nhiều người ác hơn. Nếu không đánh trả thì người bị tổn thương sẽ là em.
Nghe Mộ Từ nói, Thời Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không ngờ anh lại thay đổi tâm lý nhanh như vậy.
Trong những ngày tiếp theo, điều tàn khốc nhất không chỉ là tương lai vô vọng mà còn là bản chất xấu xa của con người.
Sau khi ăn xong, Mộ Từ muốn đi xem nhà kho.
Thời Kiều Kiều đang tích trữ đồ ăn ngon khi check in theo khuyến nghị của nhiều cư dân mạng.
Đáng tiếc hôm nay cô xui xẻo, thử qua ba cửa hàng đều không thành công, vừa mở định vị cửa hàng tiếp theo, điện thoại của cô liền vang lên cuộc gọi đến từ Vương Giai.
"Kiều Kiều, đến nhà tôi ăn cơm. Hôm qua cha mẹ anh biết chuyện đều sợ hãi, cũng muốn gặp mặt em."
Vương Giai lớn lên trong môi trường gia đình tốt, được cha mẹ yêu thương, có một hành trình suôn sẻ, cô ấy gia nhập công ty của gia đình ngay khi tốt nghiệp đại học và chưa bao giờ phải chịu bất kỳ sự tàn khốc nào từ xã hội.
Cô ấy tuy bề ngoài giống như phú bà thông minh nhưng bên trong lại có chút ngốc nghếch, ngọt ngào, cô ấy là một người tốt, vì vậy cô ấy sẽ quan tâm người khác hết lòng, chưa kể ngày hôm qua Thời Kiều Kiều cũng đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều.
Nhưng Thời Kiều Kiều bây giờ chỉ mê làm nhiệm vụ, mấy ngày nay tiến độ chậm lại, cô gấp đến mức trong miệng có hai cái bong bóng lớn, nếu không phải Mộ Từ ngăn cản, cô đã muốn ra ngoài làm nhiệm vụ cả đêm, làm sao bây giờ cô có thời gian, đến nhà người khác làm khách.
Nhưng sau khi nghe Vương Giai nói, cô cuối cùng cũng hiểu được 3 điểm đến từ hôm qua, cha mẹ cô ấy mỗi người đóng góp 1 điểm, xem ra không chỉ những người được giúp đỡ mới có thể đóng góp điểm cảm ơn.
Thời Kiều Kiều tàn nhẫn từ chối: “Những chuyện đó đều là chuyện nhỏ, đừng để trong lòng, tôi không đi, hôm nay tôi còn việc khác phải làm.”
"Có chuyện gì vậy? Tôi có thể giúp gì không?" Vương Giai lo lắng hỏi, sợ bị từ chối, vội vàng nói thêm: "Đừng khách khí với tôi, nếu không sẽ không coi tôi như bạn bè."
Thời Kiều Kiều lại nghĩ, gia cảnh Vương Giai cũng khá giả, có thể biết một số nhà hàng nổi tiếng nên lấy cớ câu lạc bộ đại học hỏi xem cô ấy có biết món ăn nào nổi tiếng ngon không.
Kết quả thành công, Vương Giai giới thiệu, đầu bếp của cô ấy đều được thuê đặc biệt, mỗi người đều có một số món đặc trưng riêng, muốn ăn ngon thì đến thẳng nhà cô ấy, rất tiện lợi và không rắc rối.
Thời Kiều Kiều có chút động tâm, nhưng cô tạm thời không muốn thân cận với ai, huống chi là kết bạn, lòng người khó lường, sau ngày tận thế sẽ có bao nhiêu người bị đâm sau lưng bởi những người bạn thân nhất hoặc thậm chí là người thân của họ.
Tuy nhiên, sau nhiều lần thuyết phục của Vương Giai, cô vẫn nhượng bộ. Dù sao thì tên đầu bếp nhà Vương Giai nghe có vẻ rất tốt, cơ hội thành công cao hơn.
Khu biệt thự nơi nhà Vương gia tọa lạc cách cộng đồng Thiên Đài nơi cô sinh sống không xa, đây là khu vực nhà giàu có, không chỉ có tiền mới có thể mua được, khi mua nhà, bất động sản sẽ đo lường số liệu của chủ sở hữu và những người sống ở đây về cơ bản là những người có địa vị nhất định ở thành phố S.
Sau khi Thời Kiều Kiều trọng sinh, cô cũng đã cân nhắc ý tưởng về bên này sống, nhưng đã từ bỏ sau khi hiểu được một số yêu cầu.
Vừa vào Vương gia Thời Kiều Kiều đã gặp được cha Vương ve mẹ Vương tiếp đón nồng nhiệt, hai người cũng trịnh trọng cảm ơn sự giúp đỡ của cô ngày hôm qua, hiển nhiên là bọn họ rất yêu thương con gái Vương Giai.
Trong bữa ăn, Vương Giai có thể đã báo trước với đầu bếp, nhưng món ăn dọn ra tuy đa dạng nhưng khẩu phần không nhiều.
Việc này giống như bị lỗi mà bị giáo viên gọi là phụ huynh sau khi mắc lỗi ở trường là gì?
Mặc dù cô không cảm thấy mình sai, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế cảm giác tội lỗi của mình sau khi bị anh quản lý nhiều năm như vậy.
Mỹ nhân tóc dài đi theo Thời Kiều Kiều, dùng tay đụng vào cô: “Bạn trai cô à?”
Thời Kiều Kiều ngơ ngác: "Làm sao mà như thế được? Đó là anh trai của tôi đó đừng nghĩ lung tung?"
"Anh trai sao?" Người đẹp tóc dài kêu lên, ánh mắt lại nhìn vào mặt hai người "Anh trai sao trông không giống nhau vậy?"
"Chúng tôi không phải anh em ruột. Chúng tôi lớn lên cùng nhau nên gần như thân thiết với nhau như anh em vậy".
“Nếu anh ấy không phải là anh trai ruột của em, sao em không cố gắng hết sức để biến anh ấy thành người yêu của em đi? Một người đàn ông đỉnh cao như vậy đang được săn đón rất nhiều, nếu có người cướp đi, em cũng không thể tìm được người thứ hai đâu, mất rồi ngồi khóc."
Người đẹp tóc dài thầm động viên Thời Kiều Kiều theo ý cô ấy, người dàn ông đẹp thế này phải để riêng mình ngắm.
Cô thật không muốn nghe những điều vô nghĩa?
Thời Kiều Kiều không nói nên lời.
Những ngày cuối đời vất vả hơn "Vương Bảo Xuyên" ( tên nhân vật trong truyện nào đó) đào rau dại, làm sao có tâm trạng yêu đương được?
Thời Kiều Kiều mở cửa xe đang định lên xe thì người đẹp tóc dài bất ngờ kéo cô lại.
Hai người thêm bạn, cô ấy đứng ngoài cửa xe, lại trịnh trọng cảm ơn: “Tôi tên Vương Giai. Cảm ơn cô rất nhiều vì ngày hôm nay. Cô không biết những thứ trong túi đối với gia đình tôi rất quan trọng đến thế nào đâu. Nếu sau này cô cần bất cứ điều gì, nếu tôi có thể giúp đỡ, xin vui lòng liên hệ với tôi."
"Không sao đâu, con gái giúp con gái ~" Thời Kiều Kiều xua tay tỏ ý không nên để bụng, quay đầu lại nhìn thấy Mộ Từ đang mở máy điều hòa ở ghế lái và cảm thấy chột dạ lạ thường.
Mãi cho đến khi cô vào nhà, Mục Từ không hỏi một câu, thậm chí còn nấu cho cô một bát mì trứng cà chua.
Cô run lên vì sợ hãi, chẳng lẽ đây chính là bữa ăn chặt đầu trong truyền thuyết?
Đêm đó, Thời Kiều Kiều hiếm có chứng mất ngủ, ngay lúc cô trằn trọc không thể ngủ được, hệ thống lại xuất hiện một dòng nhắc nhở mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Đã kích hoạt chức năng ẩn, giá trị lòng biết ơn 3]
Lòng biết ơn có được gì không?
Cái quái gì đây?
Chẳng lẽ là cảm ơn cô đã giúp đỡ Vương Giai?
Nhưng tại sao lại được thêm ba điểm?
Đúng lúc cô đang bận nghiên cứu tính năng mới không ngủ được, thì Mộ Từ cũng cả đêm không ngủ được.
Anh biết rõ nhất lúc trước của Thời Kiều Kiều là như thế nào, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy mà lại thay đổi nhiều như vậy?
Cô bé vốn sợ giết gà giờ lại dám một mình thách đấu với một tên cướp và khiến gả ta bị thương nặng như vậy.
Anh đã từng nhìn thấy vết thương của gã đầu trọc rất nghiêm trọng, hơn nữa khi Thời Kiều Kiều nói với anh rằng ngày đó cô ấy nằm mơ thấy ngày tận thế, toàn thân anh đều có cảm giác rất kỳ lạ.
Tại sao giấc mơ đó chỉ mới bốn năm?
Có thực sự chỉ là một giấc mơ không?
————
Ngày hôm sau, khi hai người cùng nhau ăn sáng, Thời Kiều Kiều thỉnh thoảng sẽ nhìn Mộ Từ bằng ánh mắt lén lút.
Mộ Từ đẩy món bánh bao yêu thích của mình ra trước mặt: “Ăn nhanh đi, em đang nhìn gì đó?”
“Anh ơi, anh có thấy em ra tay quá nặng không?” Thời Kiều Kiều thản nhiên dùng thìa khuấy cháo.
Cô không cảm thấy mình sai, ngày tận thế người mềm lòng sẽ không bao giờ sống được lâu, nhưng cô sợ Mộ Từ cho rằng mình tàn nhẫn và cô cũng sợ Mộ Từ sẽ không tàn nhẫn, nên câu hỏi này cũng nhằm kiểm tra thái độ của anh ấy.
Mộ Từ không suy nghĩ nhiều mà nghiêm túc trả lời: “Không, ngày hôm qua em đã làm đúng, sau này cuộc sống sẽ ngày càng khó khăn hơn. Khi trật tự dần dần bị sụp đổ, để tồn tại, sẽ có nhiều người ác hơn. Nếu không đánh trả thì người bị tổn thương sẽ là em.
Nghe Mộ Từ nói, Thời Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không ngờ anh lại thay đổi tâm lý nhanh như vậy.
Trong những ngày tiếp theo, điều tàn khốc nhất không chỉ là tương lai vô vọng mà còn là bản chất xấu xa của con người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ăn xong, Mộ Từ muốn đi xem nhà kho.
Thời Kiều Kiều đang tích trữ đồ ăn ngon khi check in theo khuyến nghị của nhiều cư dân mạng.
Đáng tiếc hôm nay cô xui xẻo, thử qua ba cửa hàng đều không thành công, vừa mở định vị cửa hàng tiếp theo, điện thoại của cô liền vang lên cuộc gọi đến từ Vương Giai.
"Kiều Kiều, đến nhà tôi ăn cơm. Hôm qua cha mẹ anh biết chuyện đều sợ hãi, cũng muốn gặp mặt em."
Vương Giai lớn lên trong môi trường gia đình tốt, được cha mẹ yêu thương, có một hành trình suôn sẻ, cô ấy gia nhập công ty của gia đình ngay khi tốt nghiệp đại học và chưa bao giờ phải chịu bất kỳ sự tàn khốc nào từ xã hội.
Cô ấy tuy bề ngoài giống như phú bà thông minh nhưng bên trong lại có chút ngốc nghếch, ngọt ngào, cô ấy là một người tốt, vì vậy cô ấy sẽ quan tâm người khác hết lòng, chưa kể ngày hôm qua Thời Kiều Kiều cũng đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều.
Nhưng Thời Kiều Kiều bây giờ chỉ mê làm nhiệm vụ, mấy ngày nay tiến độ chậm lại, cô gấp đến mức trong miệng có hai cái bong bóng lớn, nếu không phải Mộ Từ ngăn cản, cô đã muốn ra ngoài làm nhiệm vụ cả đêm, làm sao bây giờ cô có thời gian, đến nhà người khác làm khách.
Nhưng sau khi nghe Vương Giai nói, cô cuối cùng cũng hiểu được 3 điểm đến từ hôm qua, cha mẹ cô ấy mỗi người đóng góp 1 điểm, xem ra không chỉ những người được giúp đỡ mới có thể đóng góp điểm cảm ơn.
Thời Kiều Kiều tàn nhẫn từ chối: “Những chuyện đó đều là chuyện nhỏ, đừng để trong lòng, tôi không đi, hôm nay tôi còn việc khác phải làm.”
"Có chuyện gì vậy? Tôi có thể giúp gì không?" Vương Giai lo lắng hỏi, sợ bị từ chối, vội vàng nói thêm: "Đừng khách khí với tôi, nếu không sẽ không coi tôi như bạn bè."
Thời Kiều Kiều lại nghĩ, gia cảnh Vương Giai cũng khá giả, có thể biết một số nhà hàng nổi tiếng nên lấy cớ câu lạc bộ đại học hỏi xem cô ấy có biết món ăn nào nổi tiếng ngon không.
Kết quả thành công, Vương Giai giới thiệu, đầu bếp của cô ấy đều được thuê đặc biệt, mỗi người đều có một số món đặc trưng riêng, muốn ăn ngon thì đến thẳng nhà cô ấy, rất tiện lợi và không rắc rối.
Thời Kiều Kiều có chút động tâm, nhưng cô tạm thời không muốn thân cận với ai, huống chi là kết bạn, lòng người khó lường, sau ngày tận thế sẽ có bao nhiêu người bị đâm sau lưng bởi những người bạn thân nhất hoặc thậm chí là người thân của họ.
Tuy nhiên, sau nhiều lần thuyết phục của Vương Giai, cô vẫn nhượng bộ. Dù sao thì tên đầu bếp nhà Vương Giai nghe có vẻ rất tốt, cơ hội thành công cao hơn.
Khu biệt thự nơi nhà Vương gia tọa lạc cách cộng đồng Thiên Đài nơi cô sinh sống không xa, đây là khu vực nhà giàu có, không chỉ có tiền mới có thể mua được, khi mua nhà, bất động sản sẽ đo lường số liệu của chủ sở hữu và những người sống ở đây về cơ bản là những người có địa vị nhất định ở thành phố S.
Sau khi Thời Kiều Kiều trọng sinh, cô cũng đã cân nhắc ý tưởng về bên này sống, nhưng đã từ bỏ sau khi hiểu được một số yêu cầu.
Vừa vào Vương gia Thời Kiều Kiều đã gặp được cha Vương ve mẹ Vương tiếp đón nồng nhiệt, hai người cũng trịnh trọng cảm ơn sự giúp đỡ của cô ngày hôm qua, hiển nhiên là bọn họ rất yêu thương con gái Vương Giai.
Trong bữa ăn, Vương Giai có thể đã báo trước với đầu bếp, nhưng món ăn dọn ra tuy đa dạng nhưng khẩu phần không nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro