Tận Thế Thiên Tai! Ta Dùng Kim Ốc Độn Hàng Nằm Thắng.

Tìm Tới Anh, Nâ...

2024-09-16 13:43:10

Ba giờ sau, Thời Kiều Kiều mở cửa với hành lý của mình.

Cô không quay lại ngôi nhà cũ mà trực tiếp quay trở lại ngôi nhà mà Mục Từ đã mua, rộng chừng 260 mét vuông.

Trên đường về nhà, cô đã tìm được một đại lý bất động sản và liệt kê tất cả những ngôi nhà cũ mà cô cùng Mộ Từ sỡ hữu.

Nhà tương đối cũ, vị trí trung bình, cô cần thanh toán đầy đủ và giá cả có thể thương lượng.

Thông thường một căn nhà lúc này có thể được bán với giá khoảng 2 triệu, còn giá thương lượng có thể là 1,8 triệu cô có thể chấp nhận được.

Ngày mai cô sẽ phải tìm thời gian để dọn hết đồ đạc trong căn nhà cũ, tất cả đều là kỷ niệm của cô và cô thực sự không muốn vứt đi trừ khi phải làm như vậy.

Thời Kiều Kiều tắm rửa thật nhanh rồi bắt taxi đến thẳng bệnh viện.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, khi nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, ánh mắt không khỏi có chút chua xót.

Mục Từ lớn hơn cô năm tuổi, là hàng xóm của gia đình cô từ khi cô còn nhỏ, cô đã nghe những người lớn trong nhà nói rằng khi anh ấy còn nhỏ, anh ấy vẫn còn học mẫu giáo và khi lớn hơn một chút, anh ấy đã cầm bình sữa để nuôi cô như em gái.

Hai gia đình là bạn bè được thừa hưởng từ thế hệ của bà nội và họ luôn thân thiết với nhau, nhưng khi cô mười một tuổi, hai gia đình cùng nhau lái xe trên một chuyến đường dài, nhưng họ gặp phải một vụ tai nạn xe hơi hàng loạt trên đường cao tốc, rất nhiều người không qua khỏi, chỉ có hai người họ được sống sót.

Năm đó, trong lúc Mộ Từ đối phó với người thân có ý đồ xấu, đồng thời anh sẽ thỉnh thoảng phải nói rõ mọi chuyện cho cô hiểu, vì sợ cô không nghĩ thoát ra được bóng ma tâm lý.

Đến khi đó, cô cuối cùng đã vượt qua được cái bóng về cái chết của cha mẹ mình và thực sự nhận ra rằng mình hiện tại là một đứa trẻ mồ côi thì đã là ba tháng sau.

Từ đó, hai người bắt đầu sống một cuộc sống gập ghềnh.

Trên thực tế, tài sản của hai gia đình để lại đã có thể đủ để nuôi sống hai người bọn họ nhưng Mộ Từ không ngại khó khăn và luôn làm việc cật lực để kiếm tiền.

Từ việc bán tài liệu ôn tập ở trường cấp 3 đến làm gia sư ở trường đại học, anh ấy bắt đầu kinh doanh ngay sau khi tốt nghiệp đại học, trong năm đầu tiên khởi nghiệp anh ấy kiếm được rất nhiều tiền và anh ấy đã mua một căn hộ lớn bằng số tiền mà anh ấy đã kiếm được.

Thời Kiều Kiều sợ một ngày nào đó anh sẽ chết vì làm việc quá sức nên đưa anh đi chơi trong kỳ nghỉ đông để anh được thư giãn.

Thật là xui xẻo trong chuyến đi này, hai người gặp phải một chiếc taxi bị hư phanh trên đường, cô bị anh đẩy ra xa, Mộ Từ đã trở thành người thực vật.

Một lần nữa, bầu trời của cô lại sụp đổ.



Cô đã một lần nghi ngờ rằng mình có phải là một ngôi sao chổi hay không? Ngày nào cô cũng ngồi bên giường bệnh nói chuyện với Mộ Từ, mong anh mở mắt nhìn cô và quan tâm tới cô.

Nhưng một ngày, hai ngày, mười ngày rồi một tháng trôi qua, Mộ Từ vẫn nằm im lặng.

Trước một ngày khai giảng, Thời Kiều Kiều cuối cùng cũng suy sụp, không biết mình ở lại thế giới này có ý nghĩa gì, một ngày vào hôm đó cô cùng Mộ Từ nói chuyện rất nhiều, sau đó lấy ra dao đã chuẩn bị sẵn.

Cô không muốn lần này bị bỏ lại phía sau.

Cô vừa định bỏ hết tất cả để đi, nhưng phòng bên cạnh liền truyền đến một tiếng kêu lên kinh ngạc.

"Tỉnh dậy rồi. Tỉnh dậy rồi. Sau khi hôn mê suốt sáu năm! Đúng là một phép màu!"

Thời Kiều Kiều sững sờ, lao ra khỏi phòng bệnh, thấy phòng bên cạnh chật kín người, ngay sau đó có bác sĩ tới khám toàn thân cho bệnh nhân.

Cô ngơ ngác nhìn mọi thứ, nhìn kết quả xét nghiệm được công bố, nhìn người nhà bệnh nhân khóc vì sung sướng, nhìn thấy bác sĩ mỉm cười hào hứng...

Cô trở lại phòng bệnh, lặng lẽ quấn lưỡi dao bằng băng keo, bọc nó trong giấy và ném nó vào thùng rác.

Người khác làm được thì Mộ Từ cũng làm được.

Nửa năm sau cô được nhận được vào trường Cao đẳng Y tế Công Đoàn ở thành phố A.

Nhưng ai có thể nghĩ rằng vào năm thứ hai, một tai họa thiên nhiên đột nhiên ập đến, cô bị mắc kẹt ở thành phố A và nếu cô muốn về nhà, cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi và bước từng bước một.

Cô cởi quần áo của người chết, uống nước hôi thối trong ống cống, suýt bị người bắt cóc đem đi bán, động lực duy trì cô suốt chặng đường chính là được gặp lại Mộ Từ, đây chính là người thân duy nhất của cô.

Nhưng khi trốn thoát khỏi thành phố S, cô nhận ra rằng vào năm đầu tiên nắng nóng gay gắt, một kẻ điên đã phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ bệnh viện.

Cô tuyệt vọng và không còn dũng khí để sống tiếp nữa.

Cho nên ưu tiên hàng đầu khi cô trở về lần này là đưa anh ấy về nhà, cho dù cô không thể sống sót, ít nhất cô và anh ấy cũng sẽ chết cùng nhau.

Thời Kiều Kiều đến gặp bác sĩ để làm thủ tục xuất viện, y tá chăm sóc cho Mộ Từ cũng đến giúp đỡ.

Y tá là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, kiến ​​thức chuyên môn xuất sắc, Thời Kiều Kiều đã mất rất nhiều thời gian mới chọn được anh ta, tất nhiên giá cả cũng rất cao, nhưng lần này nhìn vào tình trạng của Mộ Từ, ngoại trừ có chút gầy đi, trông anh ấy vẫn như xưa, rõ ràng là y tá đã chăm sóc anh ấy rất tốt.

Khi về đến nhà thì đã hơn 9 giờ tối, cô gửi phong bì đỏ trị giá 1.000 nhân dân tệ cho y tá như một lời cảm ơn và yêu cầu anh ta trực tiếp đến nhà cô vào ngày mai.



Sau khi tiễn y tá đi, Thời Kiều Kiều cũng lười gọi đồ mang về, chỉ dùng đặc sản mua ở sân bay để ăn nhẹ, sau đó ngồi trên ghế sofa tìm giấy bút bắt đầu lên kế hoạch mua sắm. Cô còn liên hệ với một công ty cho thuê xe để thuê xe, rất thuận tiện cho cô đi ra ngoài.

Cô cúi đầu tra cứu thông tin trên điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào căn phòng của Mộ Từ đang ở, trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Đêm đó Thời Kiều Kiều ngủ rất ngon.

——

"Chuông leng keng — chuông leng keng—"

Thời Kiều Kiều đưa tay tắt đồng hồ báo thức, kéo chăn qua đầu, nhưng sự cấp bách cuối cùng vẫn buộc cô phải dậy năm phút sau.

Nước lạnh tạt vào mặt, cô tỉnh táo hơn rất nhiều, cô nhìn cô gái trong gương, cô mới hai mươi tuổi, độ tuổi đẹp nhất trong đời, trẻ trung xinh đẹp, khuôn mặt tràn đầy sức sống. .

Thời Kiều Kiều muốn cong khóe môi cười, nhưng lại cảm thấy vô cùng cứng ngắc, hơn nữa trong bốn năm tận thế, mỗi ngày cô đều nghĩ đến làm sao để sống sót, không có gì có thể khiến cô vui vẻ hay nụ cười trên môi, mà biểu cảm thường gặp nhất có lẽ là cau mày.

Cô lắc đầu để rũ bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn, lấy ra một bộ sản phẩm chăm sóc da mang từ sân bay về, bây giờ có điều kiện thì sao không tận hưởng.

Cuối cùng, cô mặc một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng có công dụng chống nắng tốt, chuẩn bị kiểm tra trạng thái của Mộ Từ, sau đó kiểm tra và điền vào những chỗ trống trong danh sách mua sắm.

Thời Kiều Kiều nhẹ nhàng bước vào phòng Mộ Từ, kéo rèm trong phòng ra, ánh nắng ấm áp ùa vào.

Cô dùng khăn ướt lau từ má tới tay cho Mộ Từ rồi bắt đầu xoa bóp cho anh, đây toàn là cô học được từ y tá và cô vẫn không quên dù đã bốn năm tận thế.

Massage xong, Thời Kiều Kiều nhìn mặt Mộ Từ, à, mặc dù râu tuy hơi dài nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ tuấn mỹ của anh chút nào.

Cô lấy bọt cạo râu ra đắp một lớp lên mặt Mục Từ, sau đó dùng dao cạo nhẹ nhàng, vì sợ làm tổn thương đến anh, nhưng tay cô vô tình run rẩy, vết thương trên cằm Mục Từ lập tức rỉ máu.

Thời Kiều Kiều im lặng, quả nhiên Không thể tùy tiện làm bậy...

Cô vừa lấy khăn giấy ra, đang định lau vết máu thì điện thoại đột ngột rung lên khiến cô giựt mình, máu trực tiếp dính vào tay của cô.

Đúng lúc này, một giọng nói AI ( máy móc) đột nhiên vang lên trong đầu cô.

[Zi...Zi...Không gian Kim Ốc đang được nâng cấp...]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế Thiên Tai! Ta Dùng Kim Ốc Độn Hàng Nằm Thắng.

Số ký tự: 0