Tận Thế Thiên Tai! Ta Dùng Kim Ốc Độn Hàng Nằm Thắng.
Tới cửa đòi đồ...
2024-09-16 13:43:10
Sau khi cả hai người ăn xong lại tiếp tục hành trình "càn quét" của mình.
Họ phải thu thập càng nhiều nguyên liệu càng tốt trước khi mặt trời mọc.
Tầng 13 là văn phòng của một công ty thiết bị điện gia dụng.
Dù không có kho hàng nhưng trưng bày cũng đầy đủ và phong phú.
Máy điều hòa, máy giặt, máy sấy, tủ lạnh và tủ đông, nồi cơm điện thông minh, robot quét nhà, máy rửa chén, v.v.
Những thiết bị này chiếm rất nhiều không gian, may mắn là hôm nay không gian của cô đã được nâng cấp thành công và chúng có thể vừa với không gian một chút diện tích.
Thời Kiều Kiều cũng chọn được vài món đồ, đủ để cô và Mộ Từ dùng đến cuối đời.
Phòng đựng thức ăn và trạm làm việc vẫn là những nơi phải tìm kiếm nhất.
Cả hai người chọn ra một số đồ chưa mở và bỏ túi những thứ mình thích.
Họ có rất nhiều thức ăn trong kho hàng nên không cần thiết phải lấy hết.
Sau khi nhanh chóng tìm kiếm tầng này, cả hai đã đến tầng mười hai.
Tầng 12 lần này hóa ra là đại lý dược phẩm, Thời Kiều Kiều nóng lòng muốn xông vào ngay lập tức.
Mặc dù bọn họ cũng tích trữ rất nhiều thuốc, nhưng những thứ này ai lại có thể chê ít cơ chứ?
Đặc biệt là một số loại thuốc đặc trị, không thể mua được bằng tiền.
Không chỉ có một số loại thuốc cảm sốt thông thường mà còn có nhiều loại thuốc hạ đường huyết, kháng Trường Số 3. (Kháng Trường số 3 : Cephalosporin thế hệ 3 bao gồm các thuốc cefotaxim, cefixim, cefoperazon, ceftazidim, ceftizoxim, ceftriaxon... Những loại thuốc này có tác dụng tốt trên vi khuẩn gram âm, bền vững với beta lactamase và đạt được nồng độ diệt khuẩn trong 'dịch não tủy'. nguồn sưu tầm anh chị muốn biết tìm hiểu thêm>)
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là cả hai người còn phát hiện ra nhiều loại vắc xin, trong đó có bệnh dại, uốn ván, viêm gan B, cúm 9, cúm . v. v. . .
Tất cả đều được bảo quản trong một tủ lạnh lớn có pin riêng.
Thời Kiều Kiều cứ thế mang tủ lạnh đi hết.
Đây không phải là thuốc, đây cơ bản là cuộc sống tương lai của cô.
Hai người thấy được một công ty sản xuất sản phẩm điện tử ở tầng 11. Họ vẫn làm theo quy định cũ, lấy nước đóng chai và lấy hết hàng chuyển phát nhanh.
Ngoài ra còn có một số sản phẩm điện tử như điện thoại di động, máy tính, máy tính bảng và máy chơi game.
Thời Kiều Kiều lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi sáng, cô bàn bạc với Mộ Từ rồi quyết định tìm kiếm ở các tầng khác.
Mặt trời bây giờ mọc sớm bất thường, gần bốn giờ sáng.
Hai người nhanh chóng mở cửa tầng mười.
Nhìn công ty với đủ loại thùng chồng chất trên mặt đất, Thời Kiều Kiều liếc nhìn trạm làm việc và xác nhận đây là cơ quan thu mua.
Các loại vật tư tại cửa hàng này khá phức tạp.
Có những hộp đồ ăn nhẹ của nước ngoài khác nhau được xếp chồng lên nhau.
Những chiếc túi tên tuổi được đặt gọn gàng ở một bên, Thời Kiều Kiều lấy đi vài chiếc mà mình thích.
Trước đây cô không muốn mua nó, sau này có thể không cần đến, nhưng một cô gái làm sao có thể sống nếu không có túi xách đây?
Hai người còn tìm được vài thùng hàng hóa trong một góc, bên ngoài dán đầy tiếng Nhật, không hiểu nên trực tiếp mở ra.
Trên hộp đựng vẫn có chữ Nhật nhưng con số 001 cực lớn bên trên là minh chứng vô cùng bắt mắt cho thấy bên trong có gì đó.
Bây giờ Thời Kiều Kiều xấu hổ muốn chui vào cái lỗ dưới đất ngay luôn.
Lúc đó Mục Từ không nhìn thấy đống BCS, lúc này anh đã thấy toàn bộ thùng BCS này rồi, vài thùng đã được đặt trước mặt anh.
Đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ như bị cha mẹ bắt gặp làm điều gì xấu xa lắm.
Mộ Từ tựa hồ không nhận ra vẻ mặt xấu hổ của cô, bình tĩnh nói: "Cất hết đi, sau này chúng ta sẽ cần đến."
Ngoài bao cao su, còn có vài thùng đựng đồ lót.
Nhìn vào nhãn hiệu, chúng đều là loại trước đây được bán với giá 200 nhân dân tệ mỗi chiếc.
Dù không có phiên bản dành cho nữ nhưng Mộ Từ vẫn có thể mặc được.
Ngoài ra còn có các loại phụ kiện xa xỉ, những thứ này sau này thậm chí một ký gạo cũng không thể đổi được, cô chọn một ít làm kỷ niệm.
Ngoài ra còn có nhiều loại thực phẩm bổ sung dành cho người lớn, Thời Kiều Kiều cầm lên xem thử.
Khá tiện lợi, đã được chuẩn bị trước các dưỡng chất cần thiết trong ngày như bổ sung thị lực, bảo vệ gan, bổ sung canxi, bảo vệ hệ tim mạch… Cô chỉ cần ăn một gói nhỏ mỗi ngày. .
Ngoài ra còn có rất nhiều sữa bột trẻ em và các sản phẩm dinh dưỡng khác nhau được đặt trong góc.
Cô lấy đi tất cả những gì có thể, sau này có thể cần đến nữa.
Sau bao lần làm quăng quật, Thời Kiều Kiều mệt đến mức thở hổn hển, sau khi ăn vài miếng Snickers, cô cảm thấy mình đã khôi phục được một phần sức lực.
Vào lúc bốn giờ sáng, bầu trời đã có nhiều mây và nhiệt độ rõ ràng đang tăng nhanh với ánh sáng ban mai.
Hai người quyết định về nhà trước và quay lại vào tối mai.
Bước vào khu cư xá, Mộ Từ bật đèn xe ở mức tối nhất để không thu hút sự chú ý của người khác.
Hai người cũng thư giản và về nhà rất suôn sẻ.
Vừa mở cửa đã thấy Tiểu Hắc lao về phía hai người.
Tiểu Hắc mặc dù còn có chút loạng choạng, bước đi loạng choạng nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới sự đáng yêu của nó chút nào.
Thời Kiều Kiều bế Tiểu Hắc lên, vuốt ve hai cái, bóp nhẹ miếng thịt nhỏ của nó.
Sau đó, ngâm thức ăn cho mèo con với bột sữa dê rồi đặt trước mặt Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lập tức nằm xuống trước bát, thè cái lưỡi hồng hồng ra liếm thật nhanh và vẫy đuôi.
Thời Kiều Kiều bất giác nuốt nước miếng, cô rất đói bụng.
Và cô muốn một bữa ăn nóng hổi ngay bây giờ.
Bữa ăn sushi trước đó cô cảm thấy thật vô vị.
Lấy ra hai phần cơm ra, mực xào cay, thịt bò vàng xào và một đĩa chân gà rút xương chua cay, mỗi món ăn đều tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Vừa mở máy điều hòa, nhấp một ngụm Coca cola mát lạnh, vừa ăn một miếng đồ ăn, có một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Ăn uống xong, hai người đi tắm rồi ngủ thiếp đi.
Thời Kiều Kiều đang ngủ say thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt.
Cô mở mắt ra, cẩn thận lắng nghe, quả thực có người gõ cửa, nhưng là cửa ở hành lang nên âm thanh tương đối yên tĩnh.
Sau khi cô thay quần áo và đến phòng khách, cô vẫn có thể nghe thấy những giọng nói yếu ớt ngoài cửa.
"Là những người hàng xóm tới gõ cửa, em về ngủ trước đi." Mộ Từ giọng nói không gấp gáp mà nói.
Thời Kiều Kiều thẳng thừng từ chối: “Không, em cũng muốn xem bọn họ muốn làm gì?”
Nghe xong câu trả lời, Mộ Từ cũng không đưa ra nhiều lời khuyên, trước đây anh luôn muốn Kiều Kiều sống trong vòng bảo vệ của mình, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Trong môi trường đầy rẫy những ẩn số và những mối nguy hiểm, tất cả bọn họ đều cần phải thích nghi nhanh chóng để tồn tại tốt hơn.
Hai người đi đến cửa hành lang, có lẽ là do lâu không có người mở cửa nên tiếng gõ cửa ngày càng to, thậm chí có người còn tức giận đá vào cửa.
Cùng lúc đó, những giọng nói bên ngoài càng ngày càng khó nghe hơn.
"Tại sao lâu như vậy lại không mở cửa vậy?"
"Có khi nào hai người đó đang giả vờ không nghe thấy không? Những người này thực sự rất ích kỷ. Không phải là chúng tôi không trả tiền sao."
"Người bên trong mau mau mà nhanh mở cửa đi, ta muốn mua một chút đồ ăn. Chúng tôi đều là hàng xóm của nhau, nếu cô không giúp đỡ, sau này làm sao có lòng tự trọng mà sống ở đây nữa?"
"Đúng vậy, về sau chúng ta còn gặp nhau nhiều, cô không thể ích kỷ như vậy."
Thời Kiều Kiều hiểu rằng tối qua hai người tuy vẫn rất cẩn thận hết mức nhưng vẫn thu hút sự chú ý của người khác.
Dù không ai nhìn thấy hai người bọn họ đem đồ xuống xe nhưng mọi người cứ tưởng rằng hai người bọn họ đã chuyển đồ vào phòng bằng cách nào khác.
Hơn nữa, do nhiệt độ tăng cao trong khoảng thời gian này người lái xe càng ngày càng ít, một mặt khác lại đầy rẫy nguy hiểm, mặt khác nữa là bình xăng cơ bản đã cạn hết.
Những người có thể lái xe ra ngoài bây giờ cho thấy trong nhà, chắc chắn không thiếu đồ ăn.
Nhưng như vậy thì sao?
Những đồ vật hay đồ dùng đều là do chính năng lực của cô mang về mà!
Họ phải thu thập càng nhiều nguyên liệu càng tốt trước khi mặt trời mọc.
Tầng 13 là văn phòng của một công ty thiết bị điện gia dụng.
Dù không có kho hàng nhưng trưng bày cũng đầy đủ và phong phú.
Máy điều hòa, máy giặt, máy sấy, tủ lạnh và tủ đông, nồi cơm điện thông minh, robot quét nhà, máy rửa chén, v.v.
Những thiết bị này chiếm rất nhiều không gian, may mắn là hôm nay không gian của cô đã được nâng cấp thành công và chúng có thể vừa với không gian một chút diện tích.
Thời Kiều Kiều cũng chọn được vài món đồ, đủ để cô và Mộ Từ dùng đến cuối đời.
Phòng đựng thức ăn và trạm làm việc vẫn là những nơi phải tìm kiếm nhất.
Cả hai người chọn ra một số đồ chưa mở và bỏ túi những thứ mình thích.
Họ có rất nhiều thức ăn trong kho hàng nên không cần thiết phải lấy hết.
Sau khi nhanh chóng tìm kiếm tầng này, cả hai đã đến tầng mười hai.
Tầng 12 lần này hóa ra là đại lý dược phẩm, Thời Kiều Kiều nóng lòng muốn xông vào ngay lập tức.
Mặc dù bọn họ cũng tích trữ rất nhiều thuốc, nhưng những thứ này ai lại có thể chê ít cơ chứ?
Đặc biệt là một số loại thuốc đặc trị, không thể mua được bằng tiền.
Không chỉ có một số loại thuốc cảm sốt thông thường mà còn có nhiều loại thuốc hạ đường huyết, kháng Trường Số 3. (Kháng Trường số 3 : Cephalosporin thế hệ 3 bao gồm các thuốc cefotaxim, cefixim, cefoperazon, ceftazidim, ceftizoxim, ceftriaxon... Những loại thuốc này có tác dụng tốt trên vi khuẩn gram âm, bền vững với beta lactamase và đạt được nồng độ diệt khuẩn trong 'dịch não tủy'. nguồn sưu tầm anh chị muốn biết tìm hiểu thêm>)
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là cả hai người còn phát hiện ra nhiều loại vắc xin, trong đó có bệnh dại, uốn ván, viêm gan B, cúm 9, cúm . v. v. . .
Tất cả đều được bảo quản trong một tủ lạnh lớn có pin riêng.
Thời Kiều Kiều cứ thế mang tủ lạnh đi hết.
Đây không phải là thuốc, đây cơ bản là cuộc sống tương lai của cô.
Hai người thấy được một công ty sản xuất sản phẩm điện tử ở tầng 11. Họ vẫn làm theo quy định cũ, lấy nước đóng chai và lấy hết hàng chuyển phát nhanh.
Ngoài ra còn có một số sản phẩm điện tử như điện thoại di động, máy tính, máy tính bảng và máy chơi game.
Thời Kiều Kiều lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi sáng, cô bàn bạc với Mộ Từ rồi quyết định tìm kiếm ở các tầng khác.
Mặt trời bây giờ mọc sớm bất thường, gần bốn giờ sáng.
Hai người nhanh chóng mở cửa tầng mười.
Nhìn công ty với đủ loại thùng chồng chất trên mặt đất, Thời Kiều Kiều liếc nhìn trạm làm việc và xác nhận đây là cơ quan thu mua.
Các loại vật tư tại cửa hàng này khá phức tạp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có những hộp đồ ăn nhẹ của nước ngoài khác nhau được xếp chồng lên nhau.
Những chiếc túi tên tuổi được đặt gọn gàng ở một bên, Thời Kiều Kiều lấy đi vài chiếc mà mình thích.
Trước đây cô không muốn mua nó, sau này có thể không cần đến, nhưng một cô gái làm sao có thể sống nếu không có túi xách đây?
Hai người còn tìm được vài thùng hàng hóa trong một góc, bên ngoài dán đầy tiếng Nhật, không hiểu nên trực tiếp mở ra.
Trên hộp đựng vẫn có chữ Nhật nhưng con số 001 cực lớn bên trên là minh chứng vô cùng bắt mắt cho thấy bên trong có gì đó.
Bây giờ Thời Kiều Kiều xấu hổ muốn chui vào cái lỗ dưới đất ngay luôn.
Lúc đó Mục Từ không nhìn thấy đống BCS, lúc này anh đã thấy toàn bộ thùng BCS này rồi, vài thùng đã được đặt trước mặt anh.
Đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ như bị cha mẹ bắt gặp làm điều gì xấu xa lắm.
Mộ Từ tựa hồ không nhận ra vẻ mặt xấu hổ của cô, bình tĩnh nói: "Cất hết đi, sau này chúng ta sẽ cần đến."
Ngoài bao cao su, còn có vài thùng đựng đồ lót.
Nhìn vào nhãn hiệu, chúng đều là loại trước đây được bán với giá 200 nhân dân tệ mỗi chiếc.
Dù không có phiên bản dành cho nữ nhưng Mộ Từ vẫn có thể mặc được.
Ngoài ra còn có các loại phụ kiện xa xỉ, những thứ này sau này thậm chí một ký gạo cũng không thể đổi được, cô chọn một ít làm kỷ niệm.
Ngoài ra còn có nhiều loại thực phẩm bổ sung dành cho người lớn, Thời Kiều Kiều cầm lên xem thử.
Khá tiện lợi, đã được chuẩn bị trước các dưỡng chất cần thiết trong ngày như bổ sung thị lực, bảo vệ gan, bổ sung canxi, bảo vệ hệ tim mạch… Cô chỉ cần ăn một gói nhỏ mỗi ngày. .
Ngoài ra còn có rất nhiều sữa bột trẻ em và các sản phẩm dinh dưỡng khác nhau được đặt trong góc.
Cô lấy đi tất cả những gì có thể, sau này có thể cần đến nữa.
Sau bao lần làm quăng quật, Thời Kiều Kiều mệt đến mức thở hổn hển, sau khi ăn vài miếng Snickers, cô cảm thấy mình đã khôi phục được một phần sức lực.
Vào lúc bốn giờ sáng, bầu trời đã có nhiều mây và nhiệt độ rõ ràng đang tăng nhanh với ánh sáng ban mai.
Hai người quyết định về nhà trước và quay lại vào tối mai.
Bước vào khu cư xá, Mộ Từ bật đèn xe ở mức tối nhất để không thu hút sự chú ý của người khác.
Hai người cũng thư giản và về nhà rất suôn sẻ.
Vừa mở cửa đã thấy Tiểu Hắc lao về phía hai người.
Tiểu Hắc mặc dù còn có chút loạng choạng, bước đi loạng choạng nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới sự đáng yêu của nó chút nào.
Thời Kiều Kiều bế Tiểu Hắc lên, vuốt ve hai cái, bóp nhẹ miếng thịt nhỏ của nó.
Sau đó, ngâm thức ăn cho mèo con với bột sữa dê rồi đặt trước mặt Tiểu Hắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hắc lập tức nằm xuống trước bát, thè cái lưỡi hồng hồng ra liếm thật nhanh và vẫy đuôi.
Thời Kiều Kiều bất giác nuốt nước miếng, cô rất đói bụng.
Và cô muốn một bữa ăn nóng hổi ngay bây giờ.
Bữa ăn sushi trước đó cô cảm thấy thật vô vị.
Lấy ra hai phần cơm ra, mực xào cay, thịt bò vàng xào và một đĩa chân gà rút xương chua cay, mỗi món ăn đều tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Vừa mở máy điều hòa, nhấp một ngụm Coca cola mát lạnh, vừa ăn một miếng đồ ăn, có một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Ăn uống xong, hai người đi tắm rồi ngủ thiếp đi.
Thời Kiều Kiều đang ngủ say thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt.
Cô mở mắt ra, cẩn thận lắng nghe, quả thực có người gõ cửa, nhưng là cửa ở hành lang nên âm thanh tương đối yên tĩnh.
Sau khi cô thay quần áo và đến phòng khách, cô vẫn có thể nghe thấy những giọng nói yếu ớt ngoài cửa.
"Là những người hàng xóm tới gõ cửa, em về ngủ trước đi." Mộ Từ giọng nói không gấp gáp mà nói.
Thời Kiều Kiều thẳng thừng từ chối: “Không, em cũng muốn xem bọn họ muốn làm gì?”
Nghe xong câu trả lời, Mộ Từ cũng không đưa ra nhiều lời khuyên, trước đây anh luôn muốn Kiều Kiều sống trong vòng bảo vệ của mình, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Trong môi trường đầy rẫy những ẩn số và những mối nguy hiểm, tất cả bọn họ đều cần phải thích nghi nhanh chóng để tồn tại tốt hơn.
Hai người đi đến cửa hành lang, có lẽ là do lâu không có người mở cửa nên tiếng gõ cửa ngày càng to, thậm chí có người còn tức giận đá vào cửa.
Cùng lúc đó, những giọng nói bên ngoài càng ngày càng khó nghe hơn.
"Tại sao lâu như vậy lại không mở cửa vậy?"
"Có khi nào hai người đó đang giả vờ không nghe thấy không? Những người này thực sự rất ích kỷ. Không phải là chúng tôi không trả tiền sao."
"Người bên trong mau mau mà nhanh mở cửa đi, ta muốn mua một chút đồ ăn. Chúng tôi đều là hàng xóm của nhau, nếu cô không giúp đỡ, sau này làm sao có lòng tự trọng mà sống ở đây nữa?"
"Đúng vậy, về sau chúng ta còn gặp nhau nhiều, cô không thể ích kỷ như vậy."
Thời Kiều Kiều hiểu rằng tối qua hai người tuy vẫn rất cẩn thận hết mức nhưng vẫn thu hút sự chú ý của người khác.
Dù không ai nhìn thấy hai người bọn họ đem đồ xuống xe nhưng mọi người cứ tưởng rằng hai người bọn họ đã chuyển đồ vào phòng bằng cách nào khác.
Hơn nữa, do nhiệt độ tăng cao trong khoảng thời gian này người lái xe càng ngày càng ít, một mặt khác lại đầy rẫy nguy hiểm, mặt khác nữa là bình xăng cơ bản đã cạn hết.
Những người có thể lái xe ra ngoài bây giờ cho thấy trong nhà, chắc chắn không thiếu đồ ăn.
Nhưng như vậy thì sao?
Những đồ vật hay đồ dùng đều là do chính năng lực của cô mang về mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro