Không muốn
Thương Tịch Lạc
2024-10-28 11:05:12
Những lời này của giáo sư Lý không chỉ giúp đỡ Lý Nhiên mà còn chèn ép
Triệu Tiêm Tiêm, còn muốn biểu đạt với Lôi Dịch Lý Nhiên vẫn là xử nữ,
cùng những người phụ nữ lung tung rối loạn bên cạnh là không giống nhau!
Tất nhiên Triệu Tiêm Tiêm cũng nghe ra ý tứ của giáo sư Lý, nghe giống như nói ai đó trước kia không phải là xử nữ, thời điểm ả cùng Lôi Dịch cũng là lần đầu tiên đấy chứ.
Nhưng mà …. Nếu không có sự việc lần đó của ả với Lâm Phong ả còn có thể hợp lý hợp tình mà dỗi ngược lại, sau sự việc với Lâm Phong ả cũng không tự tin lắm, xử nữ sao, ở mạt thế thực sự rất đáng giá.
Ánh mắt Lôi Dịch hơi hơi toả sáng, xử nữ? Vậy có phải sẽ chặt hơn một chút so với Triệu Tiêm Tiêm hay không? Nói thật, nếu lại có một người phụ nữ yêu cầu xử lý, hắn sợ về sau chính mình không nâng lên được.
Bởi vì mang theo quá nhiều người, đội ngũ quá dài, thời điểm gặp phải tang thi khó tránh được sẽ xuất hiện tình cảnh giảm quân số. Nhưng cũng may không gặp phải tang thi quá lợi hại, số người chết còn ở trong phạm vi tiếp nhận được.
Khoảng thời gian này Lục Dĩ Minh phát hiện Triệu Tiêm Tiêm luôn xuất hiện ở trước mặt mình, mấy lần anh còn "trong lúc vô tình" đụng phải Triệu Tiêm Tiêm đứng ở góc không có người âm thầm buồn bã. Trong lòng Lục Dĩ Minh vừa suy nghĩ liền biết Triệu Tiêm Tiêm muốn làm gì, anh lạnh lùng cười, vì lý do gì mà Triệu Tiêm Tiêm nghĩ anh có thể bị tính kế tùy tiện? Anh nên để cho cô ấy ghi nhớ.
Chạy một ngày đường, đến thời điểm hạ trại nghỉ ngơi, sau khi mọi người cơm nước xong Sở Du Ninh mang đồ đạc thu dọn lên, vừa định trốn đi nghỉ ngơi tay lại bị Lôi Dịch dùng một tay bắt được.
Sở Du Ninh hoảng sợ nhìn về phía Lôi Dịch, liên tục lui về phía sau, nhưng Lôi Dịch lại đột nhiên dùng sức đem cô kéo vào trong ngực ôm chặt lấy: "Nếu không muốn anh gọi Lâm Phong đến cùng nhau chơi em, em nên yên lặng đi!"
Hắn dưỡng như không còn nhớ rõ những gì đã đáp ứng với giáo sư Lý.
Ánh mắt Sở Du Ninh chợt loé lên, treo cổ hắn lâu như vậy cũng nên cho hắn hưởng chút ngon ngọt… Sở Du Ninh cứng đờ ở trong lòng Lôi Dịch trong mắt điên cuồng giãy giụa, nhưng cuối cùng cô vẫn thoả hiệp.
Cũng không biết Lôi Dịch lấy đâu ra một chiếc xe, dừng lại ở sau một tảng đá lớn, xe màu đen rất khó bị phát hiện, chỗ ngồi trong xe đã bị san phẳng.
Thời điểm Sở Du Ninh cho rằng hắn muốn đi mở cửa xe, Lôi Dịch đã gấp đến mức không chờ nổi đem cô đè ở trên mui động cơ xe.
"Anh… anh muốn ở bên ngoài?" Sở Du Ninh hoảng sợ hỏi.
"Không thích sao?" Lôi Dịch từ phía sau đè nặng Sở Du Ninh, ngoài miệng thì thong thả ung dung trả lời, tay thì lại gấp gáp không chờ nổi một tay đã bắt được quả trứng nhỏ. Cảm xúc cảm giác không đúng, Lôi Dịch cau mày: "Biến trở lại!"
"Đội trưởng, đội trưởng!" Mắt Sở Du Ninh đỏ lên đè lại bàn tay nháo loạn của Lôi Dịch: "Chúng ta vào trong xe được không, xin anh…."
"Vào trong xe không nhiều thú vị, ngay tại đây!" Lôi Dịch vốn dĩ cũng không phải nhất định phải ở bên ngoài, chỉ là có thể thấy được vẻ sợ hãi của Sở Du Ninh như vậy, ngược lại hắn lại dâng lên vài phần hứng thú.
"Đội trưởng! Đừng như vậy, đừng!" Sở Du Ninh run bần bật rùng mình sợ hãi giống như thỏ con.
"Mấy người đang làm gì?" Lý Nhiên không dám tin nhìn hai người, dường như đang nhìn thấy một kẻ điên.
" Chị Nhiên!" Sở Du Ninh nhân dịp thời điểm Lôi Dịch trợn mắt vội đẩy Lôi Dịch ra, vội vàng trốn về phía sau Lý Nhiên.
Lý Nhiên thật sự bị dọa rồi, không phải bị bộ dạng và sắc mặt của Lôi Dịch dọa, mà là… vậy mà hắn lại đè lên người phụ nữ như Sở Du Ninh, hắn bị mù hay là bị điên rồi?
Lôi Dịch cau mày nhìn Sở Du Ninh: "Lý tiểu thư làm gì vậy?" thật vất vả hắn mới nắm được cơ hội này, thế mà bị Lý Nhiên phá hủy như vậy. Thấy bộ dạng Sở Du Ninh giống như sống sót sau tai nạn khiến mặt hắn càng đen lại.
"Anh…" Ánh mắt Lôi Dịch quá mức áp chế, Lý Nhiên bị hắn nhìn như thế trong chớp mắt có một chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại, thậm chí lấy hết can đảm chất vấn Lôi Dịch. "Anh không thấy cô ấy không muốn sao!"
"Không muốn?" Trong giọng nói Lôi Dịch mang theo tức giận: "Không muốn thì như thế nào, em cho rằng em trốn được sao?"
Lời này chính là để nói cho Sở Du Ninh nghe.
Sở Du Ninh sợ tới mức run run, càng trốn ở phía sau Lý Nhiên không dám đi ra.
"Đội trưởng Lôi là nhân trung long phượng, muốn dạng phụ nữ nào mà không có, hà tất phải ép buộc một cô gái nhỏ!" Lý Nhiên ra vẻ kiên định nói.
"Ha?" Lôi Dịch cười lạnh lùng: "Dù sao thì bây giờ tôi cũng muốn, cô muốn tôi không ép buộc cô ấy, vậy cô thay thế cô ta hầu hạ tôi?"
Tất nhiên Triệu Tiêm Tiêm cũng nghe ra ý tứ của giáo sư Lý, nghe giống như nói ai đó trước kia không phải là xử nữ, thời điểm ả cùng Lôi Dịch cũng là lần đầu tiên đấy chứ.
Nhưng mà …. Nếu không có sự việc lần đó của ả với Lâm Phong ả còn có thể hợp lý hợp tình mà dỗi ngược lại, sau sự việc với Lâm Phong ả cũng không tự tin lắm, xử nữ sao, ở mạt thế thực sự rất đáng giá.
Ánh mắt Lôi Dịch hơi hơi toả sáng, xử nữ? Vậy có phải sẽ chặt hơn một chút so với Triệu Tiêm Tiêm hay không? Nói thật, nếu lại có một người phụ nữ yêu cầu xử lý, hắn sợ về sau chính mình không nâng lên được.
Bởi vì mang theo quá nhiều người, đội ngũ quá dài, thời điểm gặp phải tang thi khó tránh được sẽ xuất hiện tình cảnh giảm quân số. Nhưng cũng may không gặp phải tang thi quá lợi hại, số người chết còn ở trong phạm vi tiếp nhận được.
Khoảng thời gian này Lục Dĩ Minh phát hiện Triệu Tiêm Tiêm luôn xuất hiện ở trước mặt mình, mấy lần anh còn "trong lúc vô tình" đụng phải Triệu Tiêm Tiêm đứng ở góc không có người âm thầm buồn bã. Trong lòng Lục Dĩ Minh vừa suy nghĩ liền biết Triệu Tiêm Tiêm muốn làm gì, anh lạnh lùng cười, vì lý do gì mà Triệu Tiêm Tiêm nghĩ anh có thể bị tính kế tùy tiện? Anh nên để cho cô ấy ghi nhớ.
Chạy một ngày đường, đến thời điểm hạ trại nghỉ ngơi, sau khi mọi người cơm nước xong Sở Du Ninh mang đồ đạc thu dọn lên, vừa định trốn đi nghỉ ngơi tay lại bị Lôi Dịch dùng một tay bắt được.
Sở Du Ninh hoảng sợ nhìn về phía Lôi Dịch, liên tục lui về phía sau, nhưng Lôi Dịch lại đột nhiên dùng sức đem cô kéo vào trong ngực ôm chặt lấy: "Nếu không muốn anh gọi Lâm Phong đến cùng nhau chơi em, em nên yên lặng đi!"
Hắn dưỡng như không còn nhớ rõ những gì đã đáp ứng với giáo sư Lý.
Ánh mắt Sở Du Ninh chợt loé lên, treo cổ hắn lâu như vậy cũng nên cho hắn hưởng chút ngon ngọt… Sở Du Ninh cứng đờ ở trong lòng Lôi Dịch trong mắt điên cuồng giãy giụa, nhưng cuối cùng cô vẫn thoả hiệp.
Cũng không biết Lôi Dịch lấy đâu ra một chiếc xe, dừng lại ở sau một tảng đá lớn, xe màu đen rất khó bị phát hiện, chỗ ngồi trong xe đã bị san phẳng.
Thời điểm Sở Du Ninh cho rằng hắn muốn đi mở cửa xe, Lôi Dịch đã gấp đến mức không chờ nổi đem cô đè ở trên mui động cơ xe.
"Anh… anh muốn ở bên ngoài?" Sở Du Ninh hoảng sợ hỏi.
"Không thích sao?" Lôi Dịch từ phía sau đè nặng Sở Du Ninh, ngoài miệng thì thong thả ung dung trả lời, tay thì lại gấp gáp không chờ nổi một tay đã bắt được quả trứng nhỏ. Cảm xúc cảm giác không đúng, Lôi Dịch cau mày: "Biến trở lại!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đội trưởng, đội trưởng!" Mắt Sở Du Ninh đỏ lên đè lại bàn tay nháo loạn của Lôi Dịch: "Chúng ta vào trong xe được không, xin anh…."
"Vào trong xe không nhiều thú vị, ngay tại đây!" Lôi Dịch vốn dĩ cũng không phải nhất định phải ở bên ngoài, chỉ là có thể thấy được vẻ sợ hãi của Sở Du Ninh như vậy, ngược lại hắn lại dâng lên vài phần hứng thú.
"Đội trưởng! Đừng như vậy, đừng!" Sở Du Ninh run bần bật rùng mình sợ hãi giống như thỏ con.
"Mấy người đang làm gì?" Lý Nhiên không dám tin nhìn hai người, dường như đang nhìn thấy một kẻ điên.
" Chị Nhiên!" Sở Du Ninh nhân dịp thời điểm Lôi Dịch trợn mắt vội đẩy Lôi Dịch ra, vội vàng trốn về phía sau Lý Nhiên.
Lý Nhiên thật sự bị dọa rồi, không phải bị bộ dạng và sắc mặt của Lôi Dịch dọa, mà là… vậy mà hắn lại đè lên người phụ nữ như Sở Du Ninh, hắn bị mù hay là bị điên rồi?
Lôi Dịch cau mày nhìn Sở Du Ninh: "Lý tiểu thư làm gì vậy?" thật vất vả hắn mới nắm được cơ hội này, thế mà bị Lý Nhiên phá hủy như vậy. Thấy bộ dạng Sở Du Ninh giống như sống sót sau tai nạn khiến mặt hắn càng đen lại.
"Anh…" Ánh mắt Lôi Dịch quá mức áp chế, Lý Nhiên bị hắn nhìn như thế trong chớp mắt có một chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại, thậm chí lấy hết can đảm chất vấn Lôi Dịch. "Anh không thấy cô ấy không muốn sao!"
"Không muốn?" Trong giọng nói Lôi Dịch mang theo tức giận: "Không muốn thì như thế nào, em cho rằng em trốn được sao?"
Lời này chính là để nói cho Sở Du Ninh nghe.
Sở Du Ninh sợ tới mức run run, càng trốn ở phía sau Lý Nhiên không dám đi ra.
"Đội trưởng Lôi là nhân trung long phượng, muốn dạng phụ nữ nào mà không có, hà tất phải ép buộc một cô gái nhỏ!" Lý Nhiên ra vẻ kiên định nói.
"Ha?" Lôi Dịch cười lạnh lùng: "Dù sao thì bây giờ tôi cũng muốn, cô muốn tôi không ép buộc cô ấy, vậy cô thay thế cô ta hầu hạ tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro