Ngủ đơn thuần
Thương Tịch Lạc
2024-10-28 11:05:12
Đúng vậy, hắn cũng đã đủ mạnh, không cần phải ủy khuất bản thân phải ngủ với người phụ nữ mà mình không thích.
Nói đến đây cũng buồn cười, hắn thân là thủ lĩnh nhưng lại chỉ vì nuốt cái căn cứ cách vách mà không thể không lên giường với con gái của thủ lĩnh căn cứ kia. Mà Lôi Dịch có dị năng rất mạnh, lại còn là thái tử của căn cứ Chiến Lôi, lại cũng phải vì lợi ích mà phải miễn cưỡng buộc bản thân ở bên Triệu Tiêm Tiêm.
Kỳ thật liên hôn thì đều như nhau cả thôi, nhưng.....nếu đã hưởng tư vị của Sở Du Ninh thì làm với những người phụ nữ khác chính là một nỗi dày vò. Sở Du Ninh đi rồi hắn cũng không phải chưa từng thử qua người phụ nữ khác, nhưng không được, cho dù là xinh đẹp, hay là có năng lực, lúc làʍ ŧìиɦ chỉ giống như râu ria, căn bản ăn mà không biết mùi vị gì, sau này hắn thà rằng nghĩ tới Sở Du Ninh rồi tự tɦẩʍ ɖυ cũng không muốn tìm phụ nữ nữa.
Cao Dương cởϊ qυầи áo ôm Sở Du Ninh nằm ở trên giường, thế nhưng không tiếp tục làm nữa, hắn tham luyến hương vị của cô, cảm nhận xúc cảm da thịt và nhiệt độ cơ thể của cô. "Ninh Ninh......đừng rời xa anh nữa được không..." Từ sau khi Sở Du Ninh rời đi, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon, cũng từ khi ấy hắn mới phát hiện hắn có tình cảm với cô.
Quyền lợi và du͙ƈ vọиɠ đã che mờ đôi mắt hắn, làm hắn cho rằng hắn chẳng có gì phải cố kỵ*. Thực ra cũng không phải không có cách khác để thâu tóm căn cứ cách vách, chỉ là có chút khó khăn, nhưng khi đó hắn quá tự đại, cảm thấy liên hôn chính là biện pháp đơn giản nhất hữu hiệu nhất.
(*Cố kỵ: kiêng tránh, e dè)
Sự thật đã chứng minh rằng hắn nghĩ không sai, không tốn một binh lính nào nuốt căn cứ cách vách là chuyện tốt, nhưng mà..... Hắn lại mất đi Sở Du Ninh. Cao Dương chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ sống qua ngày như một cái xác không hồn như vậy, bằng năng lực của hắn muốn cái gì mà không có, hoàn toàn không cần thiết hy sinh tình cảm của mình và Ninh Ninh.
Sở Du Ninh rất vui mừng, rốt cuộc cẩu nam nhân này cũng đã suy nghĩ cẩn thận, tuy rằng quá trình có một chút khúc chiết nhưng kết quả như vậy là quá tốt, cuối cùng Sở Du Ninh cũng đạt được tất cả những gì mà mình muốn. Tiếp theo chính là nghĩ cách xâm nhập sâu vào cơ cấu quyền lực của căn cứ.
"Anh không phải tùy tiện nói đâu, ngày mai anh lập tức chuẩn bị hôn lễ có được không? Anh muốn làm cho em trở thành cô dâu đẹp nhất thế gian này." Cao Dương ôm Sở Du Ninh dịu dàng nói.
Anh cứ chia cho tôi nửa căn cứ là được rồi! Sở Du Ninh thầm nghĩ như vậy trong lòng, nhưng ngoài miệng thì không thể nói, qua một lúc lâu cơ thể cứng đờ của cô mới chậm rãi thả lỏng, lại im lặng trong chốc lát, âm thanh gần như không thể nghe rõ của Sở Du Ninh nhẹ nhàng vang lên "Vâng." Một tiếng.
Trong mắt Cao Dương hiện lên vẻ mừng như điên, hắn đang kìm nén du͙ƈ vọиɠ của mình vì không muốn khiến Sở Du Ninh hiểu lầm rằng hắn chỉ mê luyến thân thể của cô. Cũng may sự kiên nhẫn của hắn cũng không uổng phí. "Ngủ đi!" Cao Dương nâng niu nhẹ nhàng in một nụ hôn ở đỉnh đầu của cô, rồi ôm Sở Du Ninh thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.
Lục Dĩ Minh vẫn luôn chú ý bên này nhăn chặt lông mày "Bọn họ...... Ngủ rồi......"
"Ngủ rồi?" Trong mắt Lôi Dịch hiện lên vẻ vui sướng "Không làm gì sao?"
"Ừ..." Lục Dĩ Minh gật đầu "Nói cách khác Cao Dương là thật sự quan tâm Ninh Ninh."
"Như vậy không tốt sao! Sở Du Ninh đã tìm được một ngôi nhà tốt, căn cứ Chiến Lôi có thể có mối quan hệ tốt với căn cứ Cao Dương." Giáo sư Lý cười tủm tỉm nói. Đương nhiên, tiền đề là Lôi Dịch bỏ được Sở Du Ninh nhường cô đi. "Một người phụ nữ mà thôi, đường đường là thái tử của căn cứ Chiến Lôi muốn phụ nữ như nào mà chẳng có!"
Ai ngờ Lôi Dịch nghe được những lời này lại lạnh lùng cười, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, những người phụ nữ lung tung rối loạn kia làm sao có thể so với Ninh Ninh, nhưng cái này cũng chẳng thể trách được giáo sư Lý, dù sao hắn cũng không biết trân trọng Sở Du Ninh.
"Vấn đề bây giờ là liệu Ninh Ninh có thể bị hắn đả động hay không!" Lục Dĩ Minh nhắc nhở, nếu Sở Du Ninh cảm thấy không thể liên lụy đến căn cứ Chiến Lôi, như vậy...... Có thể cô sẽ tiếp nhận tình cảm của Cao Dương hay không, nếu như là như vậy thì muốn mang cô đi là điều rất khó khăn.
Nói đến đây cũng buồn cười, hắn thân là thủ lĩnh nhưng lại chỉ vì nuốt cái căn cứ cách vách mà không thể không lên giường với con gái của thủ lĩnh căn cứ kia. Mà Lôi Dịch có dị năng rất mạnh, lại còn là thái tử của căn cứ Chiến Lôi, lại cũng phải vì lợi ích mà phải miễn cưỡng buộc bản thân ở bên Triệu Tiêm Tiêm.
Kỳ thật liên hôn thì đều như nhau cả thôi, nhưng.....nếu đã hưởng tư vị của Sở Du Ninh thì làm với những người phụ nữ khác chính là một nỗi dày vò. Sở Du Ninh đi rồi hắn cũng không phải chưa từng thử qua người phụ nữ khác, nhưng không được, cho dù là xinh đẹp, hay là có năng lực, lúc làʍ ŧìиɦ chỉ giống như râu ria, căn bản ăn mà không biết mùi vị gì, sau này hắn thà rằng nghĩ tới Sở Du Ninh rồi tự tɦẩʍ ɖυ cũng không muốn tìm phụ nữ nữa.
Cao Dương cởϊ qυầи áo ôm Sở Du Ninh nằm ở trên giường, thế nhưng không tiếp tục làm nữa, hắn tham luyến hương vị của cô, cảm nhận xúc cảm da thịt và nhiệt độ cơ thể của cô. "Ninh Ninh......đừng rời xa anh nữa được không..." Từ sau khi Sở Du Ninh rời đi, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon, cũng từ khi ấy hắn mới phát hiện hắn có tình cảm với cô.
Quyền lợi và du͙ƈ vọиɠ đã che mờ đôi mắt hắn, làm hắn cho rằng hắn chẳng có gì phải cố kỵ*. Thực ra cũng không phải không có cách khác để thâu tóm căn cứ cách vách, chỉ là có chút khó khăn, nhưng khi đó hắn quá tự đại, cảm thấy liên hôn chính là biện pháp đơn giản nhất hữu hiệu nhất.
(*Cố kỵ: kiêng tránh, e dè)
Sự thật đã chứng minh rằng hắn nghĩ không sai, không tốn một binh lính nào nuốt căn cứ cách vách là chuyện tốt, nhưng mà..... Hắn lại mất đi Sở Du Ninh. Cao Dương chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ sống qua ngày như một cái xác không hồn như vậy, bằng năng lực của hắn muốn cái gì mà không có, hoàn toàn không cần thiết hy sinh tình cảm của mình và Ninh Ninh.
Sở Du Ninh rất vui mừng, rốt cuộc cẩu nam nhân này cũng đã suy nghĩ cẩn thận, tuy rằng quá trình có một chút khúc chiết nhưng kết quả như vậy là quá tốt, cuối cùng Sở Du Ninh cũng đạt được tất cả những gì mà mình muốn. Tiếp theo chính là nghĩ cách xâm nhập sâu vào cơ cấu quyền lực của căn cứ.
"Anh không phải tùy tiện nói đâu, ngày mai anh lập tức chuẩn bị hôn lễ có được không? Anh muốn làm cho em trở thành cô dâu đẹp nhất thế gian này." Cao Dương ôm Sở Du Ninh dịu dàng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cứ chia cho tôi nửa căn cứ là được rồi! Sở Du Ninh thầm nghĩ như vậy trong lòng, nhưng ngoài miệng thì không thể nói, qua một lúc lâu cơ thể cứng đờ của cô mới chậm rãi thả lỏng, lại im lặng trong chốc lát, âm thanh gần như không thể nghe rõ của Sở Du Ninh nhẹ nhàng vang lên "Vâng." Một tiếng.
Trong mắt Cao Dương hiện lên vẻ mừng như điên, hắn đang kìm nén du͙ƈ vọиɠ của mình vì không muốn khiến Sở Du Ninh hiểu lầm rằng hắn chỉ mê luyến thân thể của cô. Cũng may sự kiên nhẫn của hắn cũng không uổng phí. "Ngủ đi!" Cao Dương nâng niu nhẹ nhàng in một nụ hôn ở đỉnh đầu của cô, rồi ôm Sở Du Ninh thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.
Lục Dĩ Minh vẫn luôn chú ý bên này nhăn chặt lông mày "Bọn họ...... Ngủ rồi......"
"Ngủ rồi?" Trong mắt Lôi Dịch hiện lên vẻ vui sướng "Không làm gì sao?"
"Ừ..." Lục Dĩ Minh gật đầu "Nói cách khác Cao Dương là thật sự quan tâm Ninh Ninh."
"Như vậy không tốt sao! Sở Du Ninh đã tìm được một ngôi nhà tốt, căn cứ Chiến Lôi có thể có mối quan hệ tốt với căn cứ Cao Dương." Giáo sư Lý cười tủm tỉm nói. Đương nhiên, tiền đề là Lôi Dịch bỏ được Sở Du Ninh nhường cô đi. "Một người phụ nữ mà thôi, đường đường là thái tử của căn cứ Chiến Lôi muốn phụ nữ như nào mà chẳng có!"
Ai ngờ Lôi Dịch nghe được những lời này lại lạnh lùng cười, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, những người phụ nữ lung tung rối loạn kia làm sao có thể so với Ninh Ninh, nhưng cái này cũng chẳng thể trách được giáo sư Lý, dù sao hắn cũng không biết trân trọng Sở Du Ninh.
"Vấn đề bây giờ là liệu Ninh Ninh có thể bị hắn đả động hay không!" Lục Dĩ Minh nhắc nhở, nếu Sở Du Ninh cảm thấy không thể liên lụy đến căn cứ Chiến Lôi, như vậy...... Có thể cô sẽ tiếp nhận tình cảm của Cao Dương hay không, nếu như là như vậy thì muốn mang cô đi là điều rất khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro