Hồng Ân
Canh Tòng Tâm
2024-07-24 11:46:25
"Ngươi sẽ sợ ta, ta sẽ chứng minh những gì ngươi nói đều là giả , ngươi là đang gạt ta. Ngươi không sợ hãi ta, chỉ là bởi vì ngươi không có trông thấy ta chân chính!"
Hồng Ân hung dữ nhìn Bạch Vụ. Chỉ là vẻ mặt của cô bé nhà hàng xóm không thể biểu lộ đủ tâm tình oán độc.
Bạch Vụ cũng rõ ràng, tiết mục chân chính cuối cùng nhất định là ký ức của Hồng Ân.
Kỳ thật ở trong những bệnh án đó, những Ác Đọa được gọi là A, B, C, D và không có tên kia, đều đã trải qua những kinh lịch rất thống khổ.
Đó không chỉ là sự thống khổ về thể xác do huyết thanh gây ra, sự thống khổ về những thay đổi bất thường của cơ thể mà còn là sự tuyệt vọng về tinh thần.
Chỉ là Bạch Vụ không thể đồng cảm, không thể cảm động lây.
Đổi thành người khác, có lẽ đã điên rồi.
"Vậy liền nghiệm chứng đi. Nếu như ngươi đúng, ta có chết cũng không có gì đáng tiếc, không phải sao?"
Trong mắt Hồng Ân hiện lên nghi hoặc một lần nữa, mấy giây sau, hình ảnh trong ký ức của Ác Đọa có biến hóa một lần nữa.
Ánh sáng chói mắt khiến Bạch Vụ nhắm mắt lại theo bản năng, khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã trở lại căn phòng ở tầng 11 tòa nhà thứ nhất kia.
Lồng giam, xích sắt, ống tiêm, máy giám thị.
Những đồ vật lạnh như băng này đều tản ra khí tức màu đỏ, những đồ vật đặt trên mặt bàn bầy cũng đã thay đổi.
Hồ sơ chìa khóa lược cũng không còn, chỉ có một bản bệnh án.
Điều này làm cho Bạch Vụ có chút tiếc nuối.
Quay lại đây một lần nữa, chỉ còn lại hồ sơ, hai kiện đồ vật liên quan đến nội dung cốt truyện xác thực không có cách nào lấy được nữa.
Hồ sơ và bệnh án cũng không phải là cùng một loại đồ vật. Chẳng qua cũng coi như có thu hoạch.
Trong số bốn câu đố, một bộ phận về cô bé đáng thương, câu đố kia có lẽ ở ngay bên trong.
Cầm bệnh án lên, Bạch Vụ không chút do dự mở ra xem.
Vào lúc này, bên tai của hắn nghe được vô số tiếng kêu rên.
Vô số hình ảnh vỡ vụn, giống như một tấm gương rạn nứt, hình ảnh hiện ra ở bên trong thị giác, thanh âm bên trong thính giác của Bạch Vụ, đều tràn ngập cảm giác tan vỡ.
Một hồi lâu sau, hắn mới phản ứng lại từ trong lượng tin tức khổng lồ. Thể nghiệm ký ức lần này, không giống như những lần trước, giống như là một trò chơi ghép hình to lớn.
Ở trong mỗi mảnh ghép, đều có những mẩu thông tin rải rác.
...
...
25.09.
Chú Kiều lại đang phát ra tiếng kêu to thống khổ, ta nói đối với bác sĩ, đừng có tra tấn chú Kiều.
Bác sĩ hỏi ta, chú Kiều là ai...
Lúc này ta mới nhớ tới, chú Kiều không là ai cả...đối với bọn họ mà nói, danh tự chú Kiều đã sớm không còn tồn tại, hiện tại đối phương được gọi là A5.
Chú ấy bắt đầu cầu cứu ta, cho dù thanh âm càng ngày càng suy yếu, nhưng ta vẫn nghe được rất rõ ràng, chú Kiều rất muốn ta dẫn chú ấy đi.
Ta không nỡ bỏ chú ấy.
27.09.
Hôm nay ta đã nghe được một tin tức, người bệnh tại tầng 3 tòa nhà thứ hai mất kiểm soát, triệt để biến thành Ác Đọa.
Ác Đọa...hóa ra chú Kiều hiện tại ngay cả cái tên A5 này cũng không có, mà được gọi là Ác Đọa.
Trên tay của ta xuất hiện một đốm đen lớn, trên trán xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.
Bác sĩ không biết nguyên nhân, ta cũng không biết nguyên nhân. Ta chỉ là có chút khổ sở, chú Kiều mất rồi, chú ấy cũng đã không còn biện pháp kể chuyện cũ của con gái chú ấy cho ta nữa.
04.10.
Ta lại gặp được Tiểu An, cậu ấy nằm co quắp trong góc, ở trong căn phòng màu đen mà tôi chuẩn bị cho cậu ấy.
Ta đã từng đã đáp ứng cậu ấy, sẽ để lại cho cậu ấy một căn phòng rực rỡ màu sắc.
Nhưng ta đang dần quên...thế giới của ta dường như chỉ có ba loại màu sắc.
Đen, trắng, đỏ.
Tiểu An nói cho ta biết, xương cốt của cậu ấy như là gai nhọn đâm rách thân thể của cậu ấy, cậu ấy hiện tại cũng là một con quái vật.
Ta không muốn nhìn thấy Tiểu An như vậy, ta muốn nói cho cậu ấy, không cần phải sợ, không cần phải sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ cậu.
05.10
Ta lại gặp được Tiểu An, cậu ấy ở trong căn phòng đen với nụ cười rạng rỡ.
Ta nghĩ nếu ta có một đứa em trai, nó cũng sẽ giống như Tiểu An, đúng không?
Tiểu An là đến chào tạm biệt ta, cậu ấy thỉnh cầu ta dẫn cậu ấy đi. Ta bắt đầu không ngừng rơi lệ.
Bác sĩ cảm thấy ta có chút phiền, tiêm cho ta thuốc an thần.
Nhưng ta vẫn cảm thấy rất khổ sở. Bởi vì ta đã đáp ứng Tiểu An.
Vào buổi chiều, ta nghe được lời nói của bác sĩ, D11 biến thành Ác Đọa, triệt để đánh mất lý trí của nhân loại.
Đốm đen trên cánh tay ta lại lớn hơn, trên trán ta lại xuất hiện một vết nứt khác.
14.10
Cô Lỗ cũng không muốn ở lại nữa, ngay cả khi gặp mặt ta, anh ấy cũng không thể thốt nên lời...
Anh ấy phải chém giết chống lại Ác Đọa tầng trên mỗi ngày, mỗi lần nhìn thấy Cô Lỗ, trên người anh ấy cũng sẽ có vết thương mới.
Cô Lỗ đáng thương của ta, để ta dẫn ngươi đi thôi, chỉ là về sau sẽ không còn được gặp lại anh, ta sẽ rất nhớ anh.
15.10
Các bác sĩ bắt đầu hoảng loạn rồi, bọn họ không biết vì cái gì, càng ngày có càng nhiều đối tượng thí nghiệm đột nhiên triệt để mất đi lý trí.
Cô Lỗ...B2 trong miệng bọn họ đã biến thành Ác Đọa.
Tuy Cô Lỗ luôn cảm thấy rằng mình rất vô dụng, nhưng Cô Lỗ là người mạnh nhất, ta biết, ở trong toà nhà thứ hai, anh ấy là người giỏi nhất trong mọi người.
Ta thật sự nhớ Cô Lỗ, liệu anh ấy còn có xuất hiện trong giấc mơ của ta không?
Đốm đen trên tay ta vẫn còn đang lan rộng, một nửa cánh tay của ta đã chuyển sang màu đen, trán của ta...dường như mọc thêm một con mắt.
19.10.
20.10.
22.10.
...
Hồng Ân hung dữ nhìn Bạch Vụ. Chỉ là vẻ mặt của cô bé nhà hàng xóm không thể biểu lộ đủ tâm tình oán độc.
Bạch Vụ cũng rõ ràng, tiết mục chân chính cuối cùng nhất định là ký ức của Hồng Ân.
Kỳ thật ở trong những bệnh án đó, những Ác Đọa được gọi là A, B, C, D và không có tên kia, đều đã trải qua những kinh lịch rất thống khổ.
Đó không chỉ là sự thống khổ về thể xác do huyết thanh gây ra, sự thống khổ về những thay đổi bất thường của cơ thể mà còn là sự tuyệt vọng về tinh thần.
Chỉ là Bạch Vụ không thể đồng cảm, không thể cảm động lây.
Đổi thành người khác, có lẽ đã điên rồi.
"Vậy liền nghiệm chứng đi. Nếu như ngươi đúng, ta có chết cũng không có gì đáng tiếc, không phải sao?"
Trong mắt Hồng Ân hiện lên nghi hoặc một lần nữa, mấy giây sau, hình ảnh trong ký ức của Ác Đọa có biến hóa một lần nữa.
Ánh sáng chói mắt khiến Bạch Vụ nhắm mắt lại theo bản năng, khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã trở lại căn phòng ở tầng 11 tòa nhà thứ nhất kia.
Lồng giam, xích sắt, ống tiêm, máy giám thị.
Những đồ vật lạnh như băng này đều tản ra khí tức màu đỏ, những đồ vật đặt trên mặt bàn bầy cũng đã thay đổi.
Hồ sơ chìa khóa lược cũng không còn, chỉ có một bản bệnh án.
Điều này làm cho Bạch Vụ có chút tiếc nuối.
Quay lại đây một lần nữa, chỉ còn lại hồ sơ, hai kiện đồ vật liên quan đến nội dung cốt truyện xác thực không có cách nào lấy được nữa.
Hồ sơ và bệnh án cũng không phải là cùng một loại đồ vật. Chẳng qua cũng coi như có thu hoạch.
Trong số bốn câu đố, một bộ phận về cô bé đáng thương, câu đố kia có lẽ ở ngay bên trong.
Cầm bệnh án lên, Bạch Vụ không chút do dự mở ra xem.
Vào lúc này, bên tai của hắn nghe được vô số tiếng kêu rên.
Vô số hình ảnh vỡ vụn, giống như một tấm gương rạn nứt, hình ảnh hiện ra ở bên trong thị giác, thanh âm bên trong thính giác của Bạch Vụ, đều tràn ngập cảm giác tan vỡ.
Một hồi lâu sau, hắn mới phản ứng lại từ trong lượng tin tức khổng lồ. Thể nghiệm ký ức lần này, không giống như những lần trước, giống như là một trò chơi ghép hình to lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở trong mỗi mảnh ghép, đều có những mẩu thông tin rải rác.
...
...
25.09.
Chú Kiều lại đang phát ra tiếng kêu to thống khổ, ta nói đối với bác sĩ, đừng có tra tấn chú Kiều.
Bác sĩ hỏi ta, chú Kiều là ai...
Lúc này ta mới nhớ tới, chú Kiều không là ai cả...đối với bọn họ mà nói, danh tự chú Kiều đã sớm không còn tồn tại, hiện tại đối phương được gọi là A5.
Chú ấy bắt đầu cầu cứu ta, cho dù thanh âm càng ngày càng suy yếu, nhưng ta vẫn nghe được rất rõ ràng, chú Kiều rất muốn ta dẫn chú ấy đi.
Ta không nỡ bỏ chú ấy.
27.09.
Hôm nay ta đã nghe được một tin tức, người bệnh tại tầng 3 tòa nhà thứ hai mất kiểm soát, triệt để biến thành Ác Đọa.
Ác Đọa...hóa ra chú Kiều hiện tại ngay cả cái tên A5 này cũng không có, mà được gọi là Ác Đọa.
Trên tay của ta xuất hiện một đốm đen lớn, trên trán xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.
Bác sĩ không biết nguyên nhân, ta cũng không biết nguyên nhân. Ta chỉ là có chút khổ sở, chú Kiều mất rồi, chú ấy cũng đã không còn biện pháp kể chuyện cũ của con gái chú ấy cho ta nữa.
04.10.
Ta lại gặp được Tiểu An, cậu ấy nằm co quắp trong góc, ở trong căn phòng màu đen mà tôi chuẩn bị cho cậu ấy.
Ta đã từng đã đáp ứng cậu ấy, sẽ để lại cho cậu ấy một căn phòng rực rỡ màu sắc.
Nhưng ta đang dần quên...thế giới của ta dường như chỉ có ba loại màu sắc.
Đen, trắng, đỏ.
Tiểu An nói cho ta biết, xương cốt của cậu ấy như là gai nhọn đâm rách thân thể của cậu ấy, cậu ấy hiện tại cũng là một con quái vật.
Ta không muốn nhìn thấy Tiểu An như vậy, ta muốn nói cho cậu ấy, không cần phải sợ, không cần phải sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ cậu.
05.10
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta lại gặp được Tiểu An, cậu ấy ở trong căn phòng đen với nụ cười rạng rỡ.
Ta nghĩ nếu ta có một đứa em trai, nó cũng sẽ giống như Tiểu An, đúng không?
Tiểu An là đến chào tạm biệt ta, cậu ấy thỉnh cầu ta dẫn cậu ấy đi. Ta bắt đầu không ngừng rơi lệ.
Bác sĩ cảm thấy ta có chút phiền, tiêm cho ta thuốc an thần.
Nhưng ta vẫn cảm thấy rất khổ sở. Bởi vì ta đã đáp ứng Tiểu An.
Vào buổi chiều, ta nghe được lời nói của bác sĩ, D11 biến thành Ác Đọa, triệt để đánh mất lý trí của nhân loại.
Đốm đen trên cánh tay ta lại lớn hơn, trên trán ta lại xuất hiện một vết nứt khác.
14.10
Cô Lỗ cũng không muốn ở lại nữa, ngay cả khi gặp mặt ta, anh ấy cũng không thể thốt nên lời...
Anh ấy phải chém giết chống lại Ác Đọa tầng trên mỗi ngày, mỗi lần nhìn thấy Cô Lỗ, trên người anh ấy cũng sẽ có vết thương mới.
Cô Lỗ đáng thương của ta, để ta dẫn ngươi đi thôi, chỉ là về sau sẽ không còn được gặp lại anh, ta sẽ rất nhớ anh.
15.10
Các bác sĩ bắt đầu hoảng loạn rồi, bọn họ không biết vì cái gì, càng ngày có càng nhiều đối tượng thí nghiệm đột nhiên triệt để mất đi lý trí.
Cô Lỗ...B2 trong miệng bọn họ đã biến thành Ác Đọa.
Tuy Cô Lỗ luôn cảm thấy rằng mình rất vô dụng, nhưng Cô Lỗ là người mạnh nhất, ta biết, ở trong toà nhà thứ hai, anh ấy là người giỏi nhất trong mọi người.
Ta thật sự nhớ Cô Lỗ, liệu anh ấy còn có xuất hiện trong giấc mơ của ta không?
Đốm đen trên tay ta vẫn còn đang lan rộng, một nửa cánh tay của ta đã chuyển sang màu đen, trán của ta...dường như mọc thêm một con mắt.
19.10.
20.10.
22.10.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro